Cập nhật thông tin chi tiết về A Man Brings Life To Orphans And Abandoned Children In Hcm City mới nhất trên website Duongveyeuthuong.com. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.
Care for orphanages should come from love, devotion and enthusiasm, and that’s exactly what 60-year-old Bùi Công Hiệp from HCM City has in abundance.
With his family, he has donated property to build shelters and care for orphaned children in the city. For Hiệp, who now lives in Long Trường Ward in District 9, caring for orphans also means helping them to grow into valuable members of society. He might have appeared to be just your average city-dweller, but that was before he and his family decided to donate 1,500sq.m of land and a three-storey house worth more than VNĐ100 billion (US$4.3 million) to house nearly a hundred orphans in 2017. He and his wife Phạm Hoàng Lan, daughter Bùi Lan Hoanh, 31, and son Bùi Quang Huy, 26, have been running a factory for more than 20 years in Bình Thạnh District. The factory is the family’s major income. It is also the main financial source for them to care for 88 orphans at an orphanage named Thiên Thần (Angel).
FRESH START: The children have the chance to live, play and study at Thiên Thần Home. VNA/VNS Photo Hoàng Tuyết
Hiệp said he bought more than 2,500sq.m of land in District 9 after retiring 10 years ago. “First, I thought I would buy the land just to fulfil my dream of building a small house for the family and particularly for me and my wife to enjoy in retirement. We wanted to relax by gardening and raising cattle while enjoying old age,” Hiệp said. However, witnessing the plight of many homeless children, Hiệp decided to change his mind. “Instead of building a house for ourselves, I convinced my wife we should build a 3-storey house to make a home for orphaned children,” he said.
SAVIOUR: Bùi Công Hiệp, 60, has donated property to build shelters and care for orphaned children in HCM City. VNA/VNS Photo Hoàng Tuyết
Hiệp said he was very surprised that his wife and two children agreed without any hesitation. His two children even said they wanted to work with their parents to care for the orphans at Thiên Thần Home, just in case they became too old and weak to carry on their charitable work. In 2010, Hiệp asked District 9’s authority for permission to open the home, and it was granted. Since then, the family has adopted dozens of orphaned children, the oldest of whom is just seven. Before opening the home, Hiệp also did some research and tried to learn from experienced people about taking care of orphans. Many of the people he met and talked with suggested it would be difficult for a man. However, Hiệp said he had vowed to follow through with his plan because raising children was his passion, not only his responsibility to society. “I didn’t do it for the recognition or honour,” Hiệp said He was determined to engage in the work, and the more difficulties he faced the more he wanted to succeed for the benefit of the children. Every day, he gets up at 4am, and prepares clothes, food and milk for the babies. Some days, all the children wake up early and start crying. Some are hungry for milk while others want to go to the toilet. Hiệp said he had to be mentally strong to keep going, and that’s exactly what he has done. His family agree that Hiệp is great with the kids, and the best care-giver at the home. He just wants the children to grow up healthy and become good people, with kindness, tolerance and morality, not necessarily success. ”I think forcing a child to develop in a certain direction is difficult and painful for them, especially for those who don’t have the love of a father or mother,” Hiệp said.
FRAGILE: Orphaned and abandoned children are cared for at Thiên Thần Home in HCM City’s District 9. VNA/VNS Photo Hoàng Tuyết
His teaching methods involve helping the children develop their own talents and interests.
Hiệp revealed that adopting a child was tricky because getting a birth certificate involves contacting their family for personal identification. He always makes sure that children have their family names on the certificates to make it easier for them to contact their families when they grow up. For the children who are left in front of the home, Hiệp said he also tried to track down their families to establish a line of contact when the adopted children reach adulthood. When he is unable to do so, the children are given the adoptive family name. According to Hiệp, local authorities have helped him a lot and made it easier to get birth certificates for almost all of them except five whose records are incomplete due to problems with new adoptive regulations. After seven years with just two nannies, Thiên Thần Home now has 10 nannies to take care of the children. Hiệp himself covers the cooking, taking the children to school and teaching social skills. He has been doing that for more than seven years. Asides from his wish to ensure a healthy life for the children, Hiệp also cares about teaching them and developing their talents. Many children at the home know how to swim and do sports, music and painting, and they study foreign languages and informatics. Võ Dung Hạnh, the manager of the home, said Hiệp’s day typically started at 4am. “I have been working with him for seven years, but I’ve never heard him complain about feeling tired,” Hạnh added. Nguyễn Ngọc Cường, vice chairman of the People’s Committee in District 9, said Hiệp and the home had set a good example for locals in the district. “Doing what Hiệp has done takes a lot of thought and love, and benefits the community and society,” Cường said. Hiệp’s family plans to build a new 5-storey house next year on the 2,500sq.m plot he has just given to the children with a total estimated construction cost of VNĐ5 billion. He also plans to build an education centre in Bình Thạnh District. “I am planning to build the centre for children of different ages to live, study, play and be happy,” Hiệp said. VNS
Fanfiction 12 Chom Sao The Children Chap 2
Characters: Taurus Hughes, Gemini Doyle, Pisces Doyle.
oOo
“Cuộc đời này thật nhẫn tâm…Khi khiến đứa trẻ phải tự phá hủy ước mơ vừa chớm nở của mình.”
Trên cành cây cao của một cây khá to lớn cách địa điểm tập trung ban đầu khá xa, một dáng người nhỏ nhắn đang ngồi vắt vẻo trên đấy. Dường như tự tin rằng mình sẽ không bị phát hiện, đứa trẻ ấy thong thả đong đưa chân qua lại, điệu bộ rất thư thái. Trên tay cầm tấm bản đồ, thầm suy nghĩ điều gì đó.
Tấm bản đồ này chính là mô hình thu nhỏ của cả khu rừng rộng lớn này, bao gồm cả mấy con sông và ngọn núi. Ngoài ra còn có một đường đỏ chói bao bọc một vùng lớn trên bản đồ, có lẽ là điểm giới hạn mà chúng được đặt chân đến. Bên trên có bốn địa điểm được đánh dấu. Điểm dừng đầu tiên chính là tại ngôi nhà hoang được đánh dấu trên bản đồ.
Đang suy tư tính toán, bỗng một giọng nói lảnh lót vang lên:
– Chị Tau!
Taurus Hughes cúi đầu nhìn xuống dưới, cau mày nhìn đứa nhóc đang cười rạng rỡ vẫy tay với mình, là Pisces Doyle.
Cô nhớ rất rõ, cách đây ba tháng, khi mà một đám người đến bảo rằng cô được chọn để tham gia vào một dự án bí mật “quốc gia” và muốn đưa cô đi, Taurus đã vô cùng lo sợ. Bọn họ đưa cho cha mẹ cô một số tiền và đề nghị bán cô cho “quốc gia”. Cứ ngỡ như bao bậc cha mẹ khác sẽ phản đối kịch liệt không cho phép, nhưng đây lại là bố mẹ Taurus Hughes. Họ không nói không rằng lập tức nhận số tiền sau đó kí vào tờ giấy được cất trong một phong bì màu xanh lá. Lúc đó Taurus Hughes đã sửng sốt và đau đớn biết chừng nào.
Bạn không biết vì sao họ lại làm thế ư? Vì căn bản cha mẹ cô chỉ cần tiền để đổ vào những cuộc vui cờ bạc của mình mà thôi.
Nói thật, giờ ngẫm lại, rời khỏi căn nhà tồi tàn mà thối nát ấy, cô cảm thấy thật may mắn hơn là suy sụp. Mặc dù rằng cô biết, nơi này cũng chẳng tốt đẹp là bao khi suốt ngày bắt những đứa trẻ nghe những điều tưởng chừng rất đúng đắn. Nhưng Taurus đã sớm nhận ra được, âm mưu tẩy não của những người này. Thế nhưng với sức lực của một đứa trẻ, cô chỉ có thể im lặng chịu đựng và tìm kiếm những đứa trẻ có suy nghĩ sớm giác ngộ như mình. Và chị em nhà Doyle là những người duy nhất có cùng chí hướng mà cô gặp được.
Ngoại trừ cái tính loi nhoi và thích bám lấy cô mọi nơi mọi lúc ra thì so ra chúng còn tốt hơn bất kì kẻ nào ở đây, và cả cha mẹ “đáng kính” của cô nữa. Taurus Hughes lấy làm vui vì đã quen được hai đứa trẻ tinh ranh này.
– Chị Tau! Chị Tau!
Pisces Doyle sốt ruột gọi, giọng có chút gấp gáp khi thấy Taurus Hughes cứ ngồi ngẩng ra đấy. Lúc này, Taurus mới hoàn hồn trở về thực tế. Cô bé nhanh chóng đeo chiếc balo mà do cái-bọn-khốn-tổ-chức-ra-cái-trò-chết-tiệt-này đưa cho lên vai. Khẽ nắm chắc cành cây dưới chân rồi nhanh chóng thả người xuống dưới, uyển chuyển đu người từ cành cây này sang cành cây khác như một chú khỉ con hiếu động ham chơi. Sau đó đáp nhẹ xuống đất tựa như đã luyện tập rất nhiều lần trước đó. Cô bé thong thả đi đến trước mặt Pisces Doyle, dịu dàng hỏi:
– Có chuyện gì vậy, Pis?
– Em và Gem đã tìm ra được một thứ rất thú vị. Chị có muốn xem qua không? – Pisces Doyle nở một nụ cười rạng rỡ, đáp.
Taurus Hughes im lặng một lát rồi mới trả lời, giọng nhẹ tênh:
– Hmm, mong rằng chúng sẽ có ích cho chúng ta.
Pisces Doyle không đáp, vội vàng nắm lấy bàn tay lớn hơn mình một chút kéo đi đến một nơi nào đó cách ở vị trí lúc nãy của bọn họ không quá xa. Chỗ này khá thông thoáng, cây cối không lưa thưa cũng không đến nỗi dày đặc, mang đến một cảm giác vô cùng dễ chịu. Bên dưới chân họ là vô số lá cây khô cùng nhành cây mỏng tanh, dễ gãy. Đột nhiên, Pisces Doyle dừng lại, chỉ tay vào một lớp lá khô được phủ lên mặt đất khá dày đặc.
Taurus Hughes khó hiểu nhìn đứa em bên cạnh, đôi mày khẽ nhướn lên. Vừa định mở miệng hỏi, Pisces đã nhanh nhảu hất đám lá ấy ra. Lúc này, bên dưới dần hiện ra một hình thù khá quái lạ, như mũi tên mà lại không như mũi tên. Taurus khẽ khuỵu chân xuống, thử dùng ngón giữa quẹt nhẹ lên thứ nọ rồi lại lấy ngón trỏ chà sát lên ngón giữa sau đó lại quan sát một hồi lâu, là bột Plohageric.
Khẽ cau mày, Taurus âm thầm suy nghĩ. Plohageric vốn là một loại bột mịn không tan trong nước, có màu trắng tinh. Loại bột này đặc biệt ở chỗ khi gặp nước sẽ tự chuyển sang màu cam đỏ, sau khoảng năm đến mười phút sẽ trở lại như ban đầu. Đây là loại bột chuyên dụng trong quân đội, dùng để đánh dấu đường.
Vậy mà hiện tại, nó lại xuất hiện ở nơi này. Hẳn là có vấn đề.
– Sao hai đứa lại phát hiện ra thứ này?
Pisces Doyle một tay khoanh trước ngực, một tay xoa cằm như ra chiều hồi tưởng lại kí ức, miệng linh hoạt nói:
– Tụi em theo lời chị, đi quan sát tình hình xung quanh. Lúc đi qua chỗ này, tụi em cùng nhau đùa giỡn một chút và vô tình làm đổ một ít nước vào chỗ này. Sau đó là thấy thứ này phát sáng lên, em vội vàng lấy lá cây che lại, bảo Gem đứng canh giữ còn mình về báo chị biết.
– Thế Gem đâu?
– Có lẽ nó loi nhoi ở chỗ nào đó rồi. Thằng nhóc này, đã bảo đứng đây canh chừng mà.
– Ừm. – Taurus Hughes khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Sau một hồi suy nghĩ, Taurus lấy tấm bản đồ từ trong túi quần ra, lần mò tìm vị trí của bọn họ trên tấm bản đồ. Đôi mắt màu đen linh hoạt của cô bé đảo lên đảo xuống không ngừng, sau một hồi lâu liền rút cây bút từ bên hông balo ra đánh dấu vào một điểm trên đấy rồi tiếp tục vẽ thêm kí hiệu kì lạ này lên vị trí bọn họ đang đứng.
Có lẽ vì cả hai đứa trẻ đều quá tập trung vào tấm bản đồ trên tay mà không biết rằng, nguy hiểm đang cận kề.
Một cái bóng nhỏ nhắn thoát ẩn thoát hiện sau mấy thân cây to, đôi mắt sắc lẻm liếc về phía họ. Cái bóng ấy tiến mỗi lúc một gần hơn, bước chân nhẹ tênh không hề gây ra bất kì tiếng động nào. Kẻ đột kích lạ mặt “thuận buồm xuôi gió” đứng phía sau hai cô bé tội nghiệp. Đôi môi khẽ nhếch lên một nụ cười khinh miệt, bàn tay nho nhỏ cầm con dao sáng loáng hướng về phía cổ của Taurus Hughes.
Thế nhưng, còn chưa kịp hạ dao, một lực đạo cực mạnh hướng thẳng vào lưng kẻ nọ mà phát một đòn. Tiếng “hự” vang lên, kẻ kia ngã sõng soài ra đất. Lúc này hai cô bé mới phát giác được nguy hiểm, vội xoay người nhìn về phía sau.
Gemini Doyle hung hăng nhìn đứa trẻ vừa định đánh lén hai người chị của thằng bé. Khẽ liếc mắt đến vị trí ngực trái, là HRS951.
– Định đánh lén sao? Hèn hạ.
Taurus Hughes vội vã đứng dậy, kéo Pisces Doyle lùi ra phía sau mấy bước. HRS951 lọ mọ đứng dậy. Gương mặt khả ái sáng ngời của một đứa bé sáng rực dưới ánh nắng Mặt Trời dìu dịu. Nếu ước tính, có lẽ khoảng bảy, tám tuổi.
– Ha, hèn hạ sao? Không hèn hạ thì làm sao mà sống?
Pisces Doyle trợn trừng mắt, gương mặt tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên. Đứa trẻ này, nhỏ tuổi như vậy mà đã có cái suy nghĩ như thế ư? Đáng ra, ở cái độ tuổi này, nó phải có những cái suy nghĩ vô tư hơn chứ? À mà sao có thể? Thời thế thay đổi, con người cũng sẽ phải thay đổi theo để thích ứng mà.
Gemini Doyle cau mày nhìn đứa trẻ nhỏ tuổi hơn mình, do dự không biết phải làm thế nào. Nếu giết nó thì thật không nỡ, còn mà tha cho nó thì chắc chắn sẽ bị “đuổi cùng giết tận” bọn họ. A, thật nhức đầu mà.
Trong lúc mà Gemini đang vò đầu bứt tai vì sự do dự của mình thì HRS951 đã nhặt con dao lên và lao về phía thằng bé. Pisces Doyle hoảng hốt nhìn em trai, thản thốt kêu lên:
– Gem, cẩn thận.
Gemini sực tỉnh, theo bản năng né tránh thành công nhát dao chí mạng. Thằng bé nhìn đứa trẻ trước mắt, cắn nhẹ môi dưới. Nhưng đứa trẻ trước mặt vốn dĩ không chần chừ như Gemini, một lần nữa lao đến, con dao hướng thẳng vào tim thằng bé. Lúc này, Gemini Doyle dường như đã có quyết định cuối cùng trong đầu, nhanh chóng rút ra con dao được dắt ở bên hông, giao chiến.
Không ai nhường ai, người bên ngoài cũng thấy hồi hộp. Chỉ mới mười phút trôi qua mà tưởng chừng như đã trải qua mấy thế kỉ, cả hai dần dần đuối sức. Gemini chống tay lên đầu gối, thở hồng hộc, miệng hơi hé ra như đang cố hớp lấy từng đợt không khí. Bất chợt, thằng bé lơ đễnh.
Cơ hội ngàn vàng kẻ nào ngu ngốc mà bỏ qua chứ? HRS951 khẽ nở một nụ cười nhạt, cầm con dao lao đến với tốc độ nhanh nhất có thể. Lúc mà con dao chỉ còn cách ngực thằng bé 5mm, Gemini Doyle thuần thục quật tay đứa trẻ đáng thương kia, thành công đổi hướng đi của con dao trong tay nó, cắm phập vào ngực trái không phòng ngự. Gương mặt của nó thản thốt, đôi mắt mở trừng trừng, cả người ngã ra phía sau như không có trọng lực. Máu dần lan ra thấm một mảng áo trước ngực, tim nó đã ngừng đập.
Gemini Doyle nhìn đứa trẻ trước mắt, đôi mắt thoáng qua tia đau thương. Thằng bé nhìn bàn tay vừa đâm chết nó, lòng dâng lên một nỗi niềm chua xót khôn nguôi. Lần đầu tiên sống trên đời này suốt chín năm, thằng bé biết được cảm giác, giết một người là như thế nào.
Gemini Doyle từ nhỏ đã có một ước mơ sẽ trở thành một bác sĩ thật tài giỏi. Thế mà, lúc còn chưa trưởng thành, thằng bé đã ra tay giết một đứa trẻ không chút thương tình. Biết rằng bản thân là tự vệ, nhưng nỗi ân hận dần ăn mòn vào tâm trí thằng bé như chất axit, từng chút từng chút một.
Pisces Doyle nhìn em trai mình đang ngẩn người nhìn bàn tay ấy, lòng đau đớn vô cùng. Cô bé hiểu những gì mà thằng bé đang nghĩ.
Vội vàng chạy đến ôm đứa em trai vào lòng, cô bé một tay vỗ về vuốt tấm lưng thẳng tắp ấy, tay kia xoa nhẹ mái tóc mềm mịn. Giọng dịu dàng mang tấm lòng bao dung mà cảm thông:
Gemini Doyle không đáp lời, ngước đôi mắt đờ đẫn nhìn bầu trời trong xanh thấp thoáng dưới tán cây rộng lớn kia, lòng như an ủi được phần nào.
Lúc này, Taurus Hughes mới hoàn hồn, nhanh chân tiến đến trước mặt thằng bé, vươn tay sờ gò má trắng trẻo của Gemini:
– Gem, em đừng để ý nữa. Chính cuộc sống đưa đẩy chúng ta phải làm thế này. Chúng ta không giết nó, nó sẽ giết chúng ta. Em biết mà, đúng chứ?
Gemini hướng ánh nhìn về phía Taurus, đôi mắt như tìm kiếm chỗ dựa từ thần thái của cô. Thằng bé chậm chạp gật đầu.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, hất tung đám lá dưới đất bay lên không trung. Dù không thể hiện nhưng bản thân mỗi đứa trẻ đứng đây đều hiểu thấu, không nhẫn tâm trước thì chính mình sẽ chết dưới con dao của mình.
#Edited – 1/12/2018
Đọc Chap 69: Running Man
trên tay Song Tử là bảng tên của Trúc Thảo. – Anh Song Tử… sao lại? – Nguy hiểm quá Trúc Thảo, nếu em xé bảng tên của Thiên Bình, Sư Tử lớp anh nhất định sẽ không tha cho em đâu! Trái lại với thái độ ngỡ ngàng của Trúc Thảo, là gương mặt đầy ý cười và quan tâm của Song Tử. Nhưng Trúc Thảo vẫn chưa thể thoát ra khỏi trạng thái sốc: – Nhưng anh vừa mới… loại em! – Ầy, đừng suy nghĩ nhiều làm gì, đây chỉ là trò chơi thôi mà, nếu anh không làm vậy, em sẽ bị một người đáng sợ nhất trường làm hại đấy! _Song Tử khẽ vỗ vai trấn an Trúc Thảo, nhưng hình như cô gái ấy vẫn không thể chấp nhận được sự thật, rằng mình bị loại bởi chính bạn trai mình. Ngọt ngào trấn an là thế, nhưng suy cho cùng, mục đích của Song Tử không phải là lo lắng cho Trúc Thảo, chỉ đơn giản là, anh không cho phép ai chạm vào bảng tên của Thiên Bình, hay chính xác hơn là không cho phép ai gây khó dễ cho Thiên Bình, dù người đó có là ai đi chăng nữa.“Thử thách kết thúc, những người có bảng tên nguyên vẹn là những người chiến thắng! Xin chúc mừng Ngô Họa, Lý Thế, Hoàng Nha Ái, Dương Ma Kết, Diệp Bảo Bình, Tống Hiên, Lạc Như, Dương Song Tử, Hạ Thiên Bình, Lý Ân!” Âm thanh thông báo vang lên khắp khu lớp 11, những người được nêu tên có cảm giác vô cùng vui sướng. Thử thách lần này đúng chất với cái tên Sống Còn, có cảm giác như bọn họ đang phiêu lưu trong các bộ phim hành động vậy. Những người bị loại lại vô cùng tiếc nuối, đặc biệt là Trúc Thảo. Vì nhìn thấy cảnh bạn trai mình bế người con gái khác chạy khắp nơi nên cô nảy lòng ghen tức. Khi lấy được chiếc giày của Thiên Bình từ tay mấy người cùng phe số lẻ, cô đã đi tìm và dựng kế dụ dỗ Thiên Bình, chỉ một chút nữa thôi là cô có thể xé được bảng tên của cô ta, nhưng cô lại bị chính bạn trai mình “giết”. Dù thế nào, cô cũng không thể cam tâm chấp nhận được sự việc lần này. Song Tử, đã thay đổi.“Ô hô hô, cuối cùng chúng ta cũng tìm ra những người sống còn, cha cha, cũng khá đông đấy, chúng ta có đến 34 người chiến thắng. Nào, xin mời tất cả học sinh và giáo viên của trường cao trung Zodiac nhanh chân tiến đến sân trước của trường học, để chúng ta hoàn thành nghi thức công bố kết quả và trao giải nào!” Giọng nói chứa đầy sự thích thú của thầy Hiệu Phó vang lên khắp trường. Tất cả học sinh của trường Zodiac, từ người bị loại cho đến người chiến thắng, từ ngoài đường lộ cho đến trong khuôn viên trường đều di chuyển đến sân trường, nơi bày trí các khu thử thách ngoài trời. Bây giờ, các ranh giới giữa các khu đã được dẹp đi, nên trông sân trường lúc này chẳng khác khu giải trí thu nhỏ là bao. – Ô, đám mèo bông kìa! Đám Bạch Dương gặp đám Sư Tử khi tiến về sân chính, Nhân Mã liền giơ tay vẫy gọi: – Hú hú, Kim Ngưu, Cự Giải, Sư Tử, Song Ngư!!!! Quả đầu xanh lá cứ loi choi ngoi lên ngoi xuống ở phía bên kia, rốt cuộc cũng gây chú ý đến đám Sư Tử, Kim Ngưu liền nhiệt liệt đáp lại:
Thông Tin Về Các Thành Viên Running Man
Chương trình Running man Hàn Quốc hiện tại có 7 thành viên gồm: Yoo Jae-suk, Kim Jong Kook, Ji Suk Jin, Kang Gary, Haha, Song Ji-hyo, Lee Kwang Soo
Thông tin về các thành viên nhóm Beast
Thông tin về các thành viên nhóm One Direction
Chương trình running man là gì?
Running Man (tiếng Hàn: 런닝맨) là chương trình tạp kỹ thực tế của Hàn Quốc, là một phần trong chương trình Good Sunday phát trên đài SBS, phát sóng ngay sau K-Pop Star 4. Chương trình được phát sóng lần đầu tiên vào ngày 11 tháng 7 năm 2010. Đây là một chương trình “hành động đô thị” chưa từng có và chương trình tập trung vào môi trường thành thị. Các thành viên chính thức của chương trình và khách mời cùng chơi trò chơi và làm nhiệm vụ để giành chiến thắng cuộc đua. Chương trình đã thay đổi nhiều và tập trung vào các trò chơi nhiều hơn. Đây là chương trình trở lại của Yoo Jae Suk sau khi anh rời chương trình Family Outing của Good Sunday trong tháng 2 năm 2010.
Chương trình rất nổi tiếng ở các nước châu Á khác, có được sự nổi tiếng thông qua cá trang mạng và có nhiều fan và trở thành một chương trình Hàn lưu, nhờ có fansub mà chương trình được dịch qua nhiều ngôn ngữ như Tiếng Anh, tiếng Tây Ban Nha, Pháp, Thái, Malaysia, Việt Nam, Indonesia, Ả Rập, Bồ Đào Nha và tiếng Brazil.
Vào ngày 19 tháng 11 năm 2014, đạo diễn chính của chương trình, PD Jo Hyo-jin đã chính thức rời chương trình sau khi làm việc cùng nhau trong 4 năm.
Thông tin về các thành viên trong running man
Các thành viên hiện tại
Cựu thành viên
1/ MC quốc dân Yoo Jae Suk
2/ Kim Jong Kook trong running man
Trong Running man anh là người mạnh nhất như kẻ chỉ huy. Những người thường hay sợ anh là Kwang Soo và Haha. Mỗi khi anh xuất hiện bất ngờ trong mỗi cuộc chạy đuổi thì thường đi theo với anh mỗi khi anh xuất hiện bất ngờ đó la Stapa . Anh cũng được gọi theo tên của một con vật là “Hổ”. Và anh cũng là nỗi khiếp sợ của Runnning man.
3/ Diễn viên Song Ji Hyo
4/ Ca sĩ Kang Gary (Leessang)
5/ Ji Suk Jin running man
6/ Ca sĩ HAHA
Người gây hài bậc nhất trong dàn diễn viên và thường được các thành viên khác đem ra trêu chọc vì chiều cao khiêm tốn của anh. Ngoại hình của anh làm cho người khác liên tưởng đến nhân vật Pororo trong phim “Chú chim cánh cụt Pororo”.
7/ Hoàng tử Lee Kwang Soo
Biệt danh của các thành viên running man
Châu chấu: Yoo Jae Suk
Hổ: Kim Jong kook
Linh dương: Ji Suk Jin
Mèo: Song Ji Hyo
Khỉ: Kang Gary
Chim cánh cụt: Haha
Hươu cao cổ : Lee Kwang Soo
tu khoa
cac thanh vien trong running man
tiểu sử các thành viên running man
ten thanh vien trong running man
running man gom nhung ai
running man trung quốc gồm những ai
Bạn đang xem bài viết A Man Brings Life To Orphans And Abandoned Children In Hcm City trên website Duongveyeuthuong.com. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!