Xem Nhiều 3/2023 #️ Đọc Chap 3: Không Biết Đặt Sao # Top 6 Trend | Duongveyeuthuong.com

Xem Nhiều 3/2023 # Đọc Chap 3: Không Biết Đặt Sao # Top 6 Trend

Cập nhật thông tin chi tiết về Đọc Chap 3: Không Biết Đặt Sao mới nhất trên website Duongveyeuthuong.com. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.

Chúng ta đang nói đến Cự giải sắp bị bọn đàn em đánh thì “Chát” Một tiếng vang lên khiến cho Giải nhà ta ngỡ ngàng , là 2 cậu con trai ấy, 2 cậu con trai mà sáng nay đi chiếc xe màu đỏ rực. Cậu con trai lớn đang tát một bàn tay vào Michihicô, quát: _Sao, lại kiếm cớ với người ta hả? Bộ cậu hết việc làm rồi à? Còn mấy người ở đây dám xúi bậy hả? Mau về lớp hết cho tôi. _Dạ, thưa anh Bạch dương & anh Sư tử chỉ là tụi em muốn dọa nhỏ đó thôi chứ không có ý gì khác ạ. _Còn không mau nghe lời anh hai tôi, các người muốn bị ăn đòn lắm hả?_Cậu trai tóc cam la lên _Thôi Sư tử, em đừng nói nhiều với bọn nó làm gì? Em lùa đừng đứa một về lớp đi. _Dạ, em biết rồi. Cả 2 chàng trai của chúng ta đã nhanh tay ngay chặn cuộc xung đột (có thể nói là anh hùng cứu mĩ nhân) này và dắt từng đứa một về lớp để cho Giải đứng đó tỉnh bơ .“May quá, 2 người đó đến kịp không thì mình đã phải vận động chân tay buổi sáng rồi, ngày đầu tiên đi học gì mà xui qua vậy trời T_T, mà hai công tử nhà giàu đó cũng tốt bụng thiệt, nếu gặp lại phải mua cái gì đền ơn họ mới được !~”

Thay đổi không khí một chút, nãy giờ nói đến Giải hoài à Tại căn phòng của hội diễn kịch. Một cô gái xinh đẹp như thiên thần đang ngồi trên ghế, miệng vẫn không ngừng phê phán kịch liệt với mọi người trên sân diễn thử. _Nè, cái cô kia, diễn mà không có cảm xúc sao gọi là diễn được, còn cái anh kia nữa về nhà mà học thuộc kịch bản đi, cái cô này phải đưa tay lên cao một chút như thế mới thấy được vẻ đẹp của cô chứ, nè blah…blah… _Thưa chị Xử nữ, sao chị cứ phê phán tụi em hoài vậy? Lúc thì cái này, lúc thì cái kia, tập cả buổi tối cũng chưa xong nữa!~ Vả lại sắp đến hội thi diễn kịch toàn quốc rồi, mà có một vở kịch mà tập hoài không xong gì hết trơn hết trội._Mọi người than vãn. _Biết là vở kịch toàn quốc rồi là phải chuẩn bị thật tốt đem về danh dự …blah…blah._ Người con gái ấy bắt đầu ca bài “con châu chấu” khiến ai cũng chóng mặt. _Thôi mà Xử nữ, cậu đừng tra tấn các cậu ấy nữa, dù sao họ cũng làm hết sức rồi, cho các cậu ấy nghỉ ngơi đi, mà tớ có chuyện với các cậu đây._Chàng trai có mái tóc và mắt màu nâu đang nhìn về phía mọi người nói. _Ừ, Ma kết nói đúng đấy, cậu nên cho mọi người nghỉ ngời đi, không khéo họ bệnh mất hết đấy, là khỏi diễn luôn ._Thiên Bình từ đâu xuất hiện giải thoát cho mọi người.

_Thôi được rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi, ngày mai tập tiếp_Xử nữ la lớn. _Như vậy mới đúng chứ, mà cậu gọi bọn tớ có việc gì không._Kim Ngưu đi kế bên Thiên Bình nói. _À, tớ muốn các cậu gặp một người mới chuyển vào lớp tụi mình đây. _Vậy sao thành viên mới à, nam hay nữ vậy?_Cả ba đồng thanh. _Gặp rồi biết, làm gì dữ vậy?_Ma kết nói, ra vẻ bí hiểm ._ Ủa, mà còn thằng kia đâu rồi? _Biết rồi còn hỏi, ở trong trường này nó còn đi đâu được chứ, chỉ có nước ở sân sau thôi, với lại nơi đó là lãnh địa của nó mà nên đâu có ai lại gần, haizzz _Ừa, quên mất.

Ở sân sau ngôi trường Zodiza. Cự giải đi lung tung nãy giờ vẫn chưa kiếm được người anh Ma kết của mình, nơi đây thật giống cái mê cung ghê. Bỗng, cô đi đến sân sau, nơi đây phong cảnh thật là đẹp khiến cô cũng không muốn đi đâu nữa.“Nơi đây thật là đẹp quá đi, mà sao chẳng ai đến đây vậy, thôi kệ chẳng cần quan tâm làm gì.” Giải vô tư đi đến gốc cây để ngồi táo để ngồi, cô lấy trong cặp ra một cuốn truyện 18+, đọc. Từ hồi còn bé, cô đã thix đọc truyện 18+ rồi (Năm t/g lên lớp bốn đã đọc truyện 18+) nhưng bị anh trai cô cấm cản nên khi còn học ở trường Sirôca cô có thể đọc truyện một cách thoảng mái còn bây giờ thì chả khác gì giống tên ăn trộm T_T( ) . Nhưng cô không biết chổ gỗc cây táo mà cô ngồi có một người ngồi trên đó và đang nhìn xuống cuốn truyện, nói nôm na là đọc truyện. “Bốp!” Có một thứ gì trơi trúng đầu Cự giải. Cô mở mắt ra thấy một trái táo dưới chân mình.“Trời ơi, hôm nay đúng là ngày xui mà T_T, hết chuyện này lại đến chuyện khác, cả trái táo cũng không tha cho mình, ông trời ơi sao ông bất công với tui thế T_T. Ủa, hình như trái táo đã bị cạp một miếng, có lẽ nào…” CG quay mặt lên nhìn cái cây, đúng như cô đoán, có một cậu con trai tóc xám mắt nâu lạnh lẽo lướt nhìn cô. Cô bối rối đứng dậy. _À, tôi có làm phiền cậu không? Cho tôi xin lỗi, nếu cậu không thix tôi ở đây thì tôi đi liền!_Cự giải trả lời trót lọt, không có một cảm giác run sợ trước anh mắt của anh chàng.“Chưa bao giờ có ai nói chuyện với mình một cách bình thản ngoài Ma kết và người đó thôi” _Ê, đứng lại, cô ngồi ở lại đây đi._Chàng trai nói một cách lạnh lùng Nghe xong câu nói ấy, Giải lại có một cảm giác kì lạ, một cảm giác thân thương mà đã 10 năm rồi mà cô đã không còn cảm nhận được nữa. _Ơ, cảm ơn cậu nhiều lắm.

Chap 3: Không Biết Đặt Sao

Chúng ta đang nói đến Cự giải sắp bị bọn đàn em đánh thì “Chát”

Một tiếng vang lên khiến cho Giải nhà ta ngỡ ngàng , là 2 cậu con trai ấy, 2 cậu con trai mà sáng nay đi chiếc xe màu đỏ rực. Cậu con trai lớn đang tát một bàn tay vào Michihicô, quát:

_Sao, lại kiếm cớ với người ta hả? Bộ cậu hết việc làm rồi à? Còn mấy người ở đây dám xúi bậy hả? Mau về lớp hết cho tôi.

_Dạ, thưa anh Bạch dương & anh Sư tử chỉ là tụi em muốn dọa nhỏ đó thôi chứ không có ý gì khác ạ.

_Còn không mau nghe lời anh hai tôi, các người muốn bị ăn đòn lắm hả?_Cậu trai tóc cam la lên

_Thôi Sư tử, em đừng nói nhiều với bọn nó làm gì? Em lùa đừng đứa một về lớp đi.

_Dạ, em biết rồi.

Cả 2 chàng trai của chúng ta đã nhanh tay ngay chặn cuộc xung đột (có thể nói là anh hùng cứu mĩ nhân) này và dắt từng đứa một về lớp để cho Giải đứng đó tỉnh bơ .“May quá, 2 người đó đến kịp không thì mình đã phải vận động chân tay buổi sáng rồi, ngày đầu tiên đi học gì mà xui qua vậy trời T_T, mà hai công tử nhà giàu đó cũng tốt bụng thiệt, nếu gặp lại phải mua cái gì đền ơn họ mới được !~”

Thay đổi không khí một chút, nãy giờ nói đến Giải hoài à

Tại căn phòng của hội diễn kịch. Một cô gái xinh đẹp như thiên thần đang ngồi trên ghế, miệng vẫn không ngừng phê phán kịch liệt với mọi người trên sân diễn thử.

_Nè, cái cô kia, diễn mà không có cảm xúc sao gọi là diễn được, còn cái anh kia nữa về nhà mà học thuộc kịch bản đi, cái cô này phải đưa tay lên cao một chút như thế mới thấy được vẻ đẹp của cô chứ, nè blah…blah…

_Thưa chị Xử nữ, sao chị cứ phê phán tụi em hoài vậy? Lúc thì cái này, lúc thì cái kia, tập cả buổi tối cũng chưa xong nữa!~ Vả lại sắp đến hội thi diễn kịch toàn quốc rồi, mà có một vở kịch mà tập hoài không xong gì hết trơn hết trội._Mọi người than vãn.

_Biết là vở kịch toàn quốc rồi là phải chuẩn bị thật tốt đem về danh dự …blah…blah._ Người con gái ấy bắt đầu ca bài “con châu chấu” khiến ai cũng chóng mặt.

_Thôi mà Xử nữ, cậu đừng tra tấn các cậu ấy nữa, dù sao họ cũng làm hết sức rồi, cho các cậu ấy nghỉ ngơi đi, mà tớ có chuyện với các cậu đây._Chàng trai có mái tóc và mắt màu nâu đang nhìn về phía mọi người nói.

_Ừ, Ma kết nói đúng đấy, cậu nên cho mọi người nghỉ ngời đi, không khéo họ bệnh mất hết đấy, là khỏi diễn luôn ._Thiên Bình từ đâu xuất hiện giải thoát cho mọi người.

_Thôi được rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi, ngày mai tập tiếp_Xử nữ la lớn.

_Như vậy mới đúng chứ, mà cậu gọi bọn tớ có việc gì không._Kim Ngưu đi kế bên Thiên Bình nói.

_À, tớ muốn các cậu gặp một người mới chuyển vào lớp tụi mình đây.

_Vậy sao thành viên mới à, nam hay nữ vậy?_Cả ba đồng thanh.

_Gặp rồi biết, làm gì dữ vậy?_Ma kết nói, ra vẻ bí hiểm ._ Ủa, mà còn thằng kia đâu rồi?

_Biết rồi còn hỏi, ở trong trường này nó còn đi đâu được chứ, chỉ có nước ở sân sau thôi, với lại nơi đó là lãnh địa của nó mà nên đâu có ai lại gần, haizzz

_Ừa, quên mất.

Ở sân sau ngôi trường Zodiza.

Cự giải đi lung tung nãy giờ vẫn chưa kiếm được người anh Ma kết của mình, nơi đây thật giống cái mê cung ghê. Bỗng, cô đi đến sân sau, nơi đây phong cảnh thật là đẹp khiến cô cũng không muốn đi đâu nữa.“Nơi đây thật là đẹp quá đi, mà sao chẳng ai đến đây vậy, thôi kệ chẳng cần quan tâm làm gì.”

Giải vô tư đi đến gốc cây để ngồi táo để ngồi, cô lấy trong cặp ra một cuốn truyện 18+, đọc. Từ hồi còn bé, cô đã thix đọc truyện 18+ rồi (Năm t/g lên lớp bốn đã đọc truyện 18+) nhưng bị anh trai cô cấm cản nên khi còn học ở trường Sirôca cô có thể đọc truyện một cách thoảng mái còn bây giờ thì chả khác gì giống tên ăn trộm T_T( ) . Nhưng cô không biết chổ gỗc cây táo mà cô ngồi có một người ngồi trên đó và đang nhìn xuống cuốn truyện, nói nôm na là đọc truyện. “Bốp!” Có một thứ gì trơi trúng đầu Cự giải. Cô mở mắt ra thấy một trái táo dưới chân mình.“Trời ơi, hôm nay đúng là ngày xui mà T_T, hết chuyện này lại đến chuyện khác, cả trái táo cũng không tha cho mình, ông trời ơi sao ông bất công với tui thế T_T. Ủa, hình như trái táo đã bị cạp một miếng, có lẽ nào…”

CG quay mặt lên nhìn cái cây, đúng như cô đoán, có một cậu con trai tóc xám mắt nâu lạnh lẽo lướt nhìn cô. Cô bối rối đứng dậy.

_À, tôi có làm phiền cậu không? Cho tôi xin lỗi, nếu cậu không thix tôi ở đây thì tôi đi liền!_Cự giải trả lời trót lọt, không có một cảm giác run sợ trước anh mắt của anh chàng.“Chưa bao giờ có ai nói chuyện với mình một cách bình thản ngoài Ma kết và người đó thôi”

_Ê, đứng lại, cô ngồi ở lại đây đi._Chàng trai nói một cách lạnh lùng

Nghe xong câu nói ấy, Giải lại có một cảm giác kì lạ, một cảm giác thân thương mà đã 10 năm rồi mà cô đã không còn cảm nhận được nữa.

_Ơ, cảm ơn cậu nhiều lắm.

_Nè, chụp lấy._Thế là chàng trai thảy cho cô 1 trái táo tươi. Nó rơi vào lòng bàn tay cô.

_Cám ơn cậu nha._Nói rồi, CG bước đến dưới gốc cây vừa đọc truyện vừa ăn trái táo như chưa hề có chuyện gì xảy ra (@[email protected])

_Mà nè, cậu tên gì vậy?

_Thiên yết_Chàng trai trả lời ngắn gọn.

_Làm bạn với tui nha, được không?

_Tại sao?

_Trong anh cô đơn lắm, vậy thì để tui làm bạn với anh, vả lại tôi là học sinh mới vô nên cần người chỉ giáo.

_Thôi được.

_Yeahhhhhhh ! Nè, cầm lấy đi. Coi như là quà tui tặng._CG la lên vui sướng, cô móc trong túi ra một thanh Sô_cô_la quăng cho TY. Anh chàng tháo vỏ kẹo ra ăn.

_Có đắng lắm không?

_Không, ngon lắm.

_Vậy à, mình sợ đắng cậu ăn không được?_Sau đó cô nở một nụ cười thật tươi như nắng ban mai làm những mảnh kí ức của ai đó ùa về.

“Reng, reng, reng”_Tiếng trống giờ học đã vang lên, chấm dứt cuộc trò chuyện của 2 người.

_Tới giờ lên lớp rồi, hẹn gặp cậu nha._Cự giải vẫy tay chào cậu.

Cô quay lại thì thấy chàng trai vẫn còn ngồi vắt vẻo trên cây, cô bước lại gần hỏi:

_À, cậu ơi, cho mình hỏi lớp Z12a ở đâu vậy?

Cậu không trở lời chỉ nhảy xuống và nắm tay Cự giải mà …chạy

The end​

Đọc Không Biết Đặt Tên

Mẹ của BB : CON KIA !!! Có dậy không thì bảo !!! Tiếng quát tháo của mẹ làm Alexa vội vàng chạy xuống nhà BB : Con dậy rồi mà mẹ !!! Alexa Walker hay còn gọi là Bảo Bình , sinh ra và lớn lên trong một gia đình không như ý , ba mẹ bị nghiện rượu bia còn khi cô đi học về là nghe tiếng quát tháo của ba mẹ , thậm chí là đánh đập , nhưng cô cũng mặc kệ và chịu qua ngày Trên trường thì cũng chẳng khá hơn gì , bạn bè xung quanh xem cô chẳng ra gì ngoài cô gắng trêu chọc cô như tốc váy cô giữa hành lang hay giựt tóc trong giờ học . Thầy cô vì khinh cô không có tiền nên cũng chẳng tốt đẹp gì với cô… Alexa : Haizzz … cuộc đời thật là oái ăm … Cô lết về nhà , thật là uể oải , cô mở cửa nhà ra và … Mẹ của BB : về rồi đó hả ? Xuống nhà rửa chén !!! Mẹ của cô tát vào đầu cô một phát rồi đẩy cô xuống nhà bếp với cái đống chén bát mùi kinh tởm . Cô thở dài rồi xắn tay áo rửa mớ chén bát kia . Rửa xong , đang bưng mớ chén bát đi cất thì bố cô đi đụng cô làm chén bát vỡ cả . Ông to tiếng Bố của BB : con bé này !!! Mắt mũi để đâu hả ? Bể hết rồi !!! Mẹ của BB : con bé này nhịn ăn tối đi !!! Nói xong , bà tát Alexa làm cô ngã ra sàn , mặt cô va chạm với những miểng chén bát . Cô vội vàng ngồi dậy quét dọn mớ miểng chén bát rồi chạy lên phòng. Phòng cô cứ như phòng kho , như phòng người ở không bằng … chỉ có cái giường ít nhất không bị mọt ăn nhiều , chăn gối cũng sạch sẽ do mỗi tuần co giặt một lần tránh bị mọt ăn làm dơ . Cô chạy vô nhà tắm soi gương lấy miếng miểng trên mặt ra . Và quá uể oải , cô nhảy ầm lên giường và chìm vô giấc ngủ sâu . Trong mơ , cô cứ khóc , khóc vì cuộc đời này đã chia cho cô những con bài xấu , số phận khắc nghiệt quá với cô . Alexa : TẠI SAO ???

Cô vừa khóc vừa la lớn , mắt cô như thâm đỏ lại … Bỗng có một bàn tay đưa ra trước mặt cô . Alexa ngước lên , là một cậu con trai tóc vàng nhạt với đôi mắt nâu và nụ cười rất tươi , anh mặc một bộ vest có đuôi tôm . Sebastian : Tôi là Sebastian Anderson , có thể gọi là Seb hoặc Thiên Bình Alexa : tôi là … Alexa Walker … có thể gọi là Bảo bình… Alexa đưa tay đặt lên tay Sebastian và bỗng nhiên mắt cô chói lòa trước ánh sáng tự nhiên ập vào mắt cô . Trước mặt cô là một cánh đồng hoa bát ngát … Seb : cô nhìn mặc đồ thế này không hợp Sebastian búng tay , bộ đồ đồng phục của Alexa bỗng biến thành một chiếc đầm dạ vũ trắng , những kim sa lấp lánh đính trên váy cô , khuôn mặt cô được đánh phấn nhẹ điểm chút son hồng . Alexa : ơ ? Anh có phép thuật à ? Seb : không … đây là mơ thôi mà … Alexa : hóa ra chỉ là mơ… Cô thở dài , mắt cô bỗng trĩu buồn thì Sebastian nhẹ nhàng cất tiếng Seb : cô có muốn khiêu vũ không , Alexa ? Alexa : tôi không… không biết khiêu vũ Alexa thở dài thì Sebastian đưa tay ra nắm tay cô Seb : vậy tôi có thể chỉ cô Anh nở một nụ cười thật tươi rồi đâu đó nhạc bỗng vang lên , những âm thanh của từng phím đàn Piano ngân lên thật du dương … Rồi anh hướng dẫn Alexa từng bước để cô có thể khiêu vũ và cô cũng tập theo …

Ngày tiếp ngày , cô dùng thuốc ngủ bất kể chỗ nào cho tới khi bị phát hiện trên trường và bị ba mẹ đánh nhừ tử … Trong tuyệt vọng , cô đã uống sạch một lọ thuốc ngủ 100 viên … Trong mơ … Alexa : Sebastian … tôi đây Sebastian không chào đón cô như mọi khi mà hôm nay mắt anh bỗng chuyển sang màu đỏ máu … Alexa : Seb , anh ổn chứ ? Sebastian không nhìn cô mà nhìn về phía cánh cửa và cánh cửa đưa Alexa tỉnh dậy đang nứt ra , những mảnh kính trên cửa nứt dần … Seb : cô không thể … trở về … Sebastian vội ôm chầm lấy Alexa , anh bỗng bật khóc thì đúng lúc cánh cửa đưa Alexa về vỡ tan tành… Alexa : không… Sebastian bỗng ôm hôn Alexa … thật bất ngờ rồi anh dứt ra Xung quanh Sebastian bây giờ là luồng khí đen bao bọc và anh bỗng hóa thành một bộ xương có áo trùm … Anh là một thần chết … Alexa : Seb… anh là thần chết… ? Sebastian không nói gì , anh đưa tay ra và cài lên tóc Alexa một bông hoa …. Anh khóc rất nhiều … Đôi mắt đỏ của anh tưởng chừng chứa đầy cả nỗi buồn của một thần chết vốn tưởng chừng như không có trái tim… Ngoài thật , bố mẹ của Alexa đang khóc vì đã không đối xử tốt với cô bé cho tới khi cô lìa đời , ông bà mới nhận ra cô con gái mình quan trọng như thế nào … Sự thật … thần chết không đnags sợ bằng sự ghẻ lạnh của xã hội….

Đọc Chap 3: Thanh Thế.

– TRÁNH RA! – Cô nhóc trừng mắt bảo Thiên Bình. Câu nói đó với cái trừng mắt đáng sợ của cô bé đã làm một người vốn rất bình tĩnh như Thiên Bình cũng phải giật mình. – HẢ??? – Thiên Bình giật mình nói. Thấy Thiên Bình không có phản ứng gì cô nhóc tức giận quát. – TRÁNH RA MAU!!! – Ánh mắt giết người cô nhìn Thiên Bình một cách đáng sợ. Sau một vài giây đơ người, cuối cùng thì Thiên Bình cũng lấy lại được bình tĩnh và nói với cô nhóc trước mặt mình. – Muốn tôi tránh ra… Được thôi!… Nhưng với một điều kiện… CÔ PHẢI CHẾT!!! – Ngươi dám thách thức ta??? – Ánh mắt của lửa, lời nói của sấm sét cô nhóc hỏi Thiên Bình. – Thế thì sao nào?… Vì sao ta lại không dám thách thức nhóc hả?… Đồ lùn!!!… Cũng với ánh mắt của lửa lời nói của sấm sét Thiên Bình đáp trả lại cô nhóc. Không khí xung quanh bổng im lặng lạ thường. Điện bị chập rất nặng chạy lung tung khắp học viện làm cho các học viên hoảng sợ (Điện này là từ lời nói của 2 người kia nha), không những thế không khí còn có mùi máu kèm sát khí thoang thoảng trong học viện này làm những người khác cứ phát sợ sao sao ấy. – Sau mình có cảm giác lành lạnh sống lưng ấy nhỉ? – Một học viên ôm người mình lên tiếng. – Đúng đó!… Không còn một chút sự sống luôn. – Một học viên khác cũng ôm người mình mà lên tiếng. – Im đi!… Nếu các người muốn sống thì im đi!… Tui cũng lạnh muốn chết mà có dám than vãn gì đâu nào?(Hình như ông đang than vãn thì phải =_=) – Một người khác đứng cạnh 2 người kia cũng nói. – Khoan!… Khoan!… Khoan!… Khoan nào 2 vị!… Xin 2 vị cứ từ từ… Chuyện gì cũng phải từ từ đã… Cái gì cũng phải có cái lí của nó cả… Thật ra thì vị này chỉ muốn thứ bên cạnh cậu thôi, cậu Thiên Bình! – Bảo vệ của học viện chạy với tốc độ ánh sáng tới chổ của Thiên Bình và cô nhóc đang gây lộn. – Bên cạnh ta sao? – Thiên Bình vừa hỏi vừa quay người lại.

Giật mình khi quay đầu lại anh thấy một thứ vô cùng bình thường mà ở đâu cũng có. – Là kem sao??? – Lời Thiên Bình hốt hoảng khi trông thấy kem mà nghĩ. – Oa!… Kem, kem, kem,… Kem trông ngon thật! – Cô nhóc nhào ra phía sau Thiên Bình mà cầm những cây kem ngon tuyệt để ăn. Tất cả ai cũng mồm chữ O mắt chữ A trên đầu trang trí thêm vài giọt nước to đùng nhìn cô nhóc. Ai cũng đơ người khi thấy phản ứng của cô nhóc khi thấy kem. – DỄ THƯƠNG QUÁ!!! Tất cả mọi học viên trong học viện thốt lên khi thấy biểu hiện cô nhóc khi ăn kem và đương nhiên là trừ các chòm sao của chúng ta rồi. Đôi mắt sáng long lanh các học viên chăm chú nhìn cô nhóc ăn kem ngon lành. Sau cú sốc khi bị một cô nhóc hâm dọa thì trong đầu Thiên Bình lúc này có rất nhiều suy nghĩ, rất nhiều câu hỏi dồn dập trong đầu anh. – Nhóc này có thể không sợ mình sao?… Ánh mắt lúc nảy là sao?… Chỉ vì muốn ăn kem mà có thể giết chết người cản trở sao?… Sức mạnh lúc nảy là mình nhìn nhầm à?… Thêm cái sát khí lạnh rung người lúc nảy nữa?… Là sao?… Là sao?… Nếu là của nhóc này thì làm sao có thể chứ?… Cái sự tàn ác như vậy làm sao một đứa trẻ 12 tuổi có được chứ?… Cô nhóc này thật ra là ai???… A… A… A….!!! Tại một nơi nào đó trong học viện có 2 người đang chăm chú quan sát những hành động của cô nhóc và Thiên Bình. Một người nói. – Hiện tại có ai có thể cho tôi biết… Con nhóc đó là sát thủ cấp S phải không? Nếu vậy thì thuộc loại mấy đẳng vậy??? – Đó chính là câu hỏi của anh Thiên Yết nhà ta đấy ạ, với sự thắc mắc không hề nhẹ nha. – Hình như đúng là sát thủ cấp S thì phải, nhóc đó có thể làm cho người trong liên minh phải sợ nữa mà. Thực lực có thể làm cho người trong liên minh sợ như vậy chỉ có một băng đảng và một người thôi!!! – Người đứng cạnh Thiên Yết ca trả lời anh, không ai khác chính là chị Song Ngư ạ. Trong lúc mọi người chăm chú nhìn cô nhóc ăn kem ngon lành thì thầy hiệu trưởng đã ở trên khán đài phát biểu. – Xin chào các sát thủ cấp S của ta!!!… Ta là Bakamokiamet hiệu trưởng học viện này. Ta, tất cả những thầy cô và những học viên cũ của học viện chúng ta rất hoan nghênh các em đã đến đây học. Như các em đã biết, sát thủ cấp S chia ra nhiều loại đẳng cấp khác nhau. Và năm nay, chúng ta có tất cả 36 lớp học. Các học viên cũ hay học viên mới sẽ học cùng nhau không phân biệt đến trước hay đến sau miễn cùng đẳng cấp là học cùng nhau cả. Trong đó có 18 lớp giành cho các sát thủ cấp S hạ đẳng. 12 lớp giành cho các sát thủ cấp S trung đẳng. 5 lớp giành cho các sát thủ cấp S cao đẳng. Và 1 lớp đặc biệt từ trước tới giờ học viện ta chưa từng có, lớp học giành cho các sát thủ cấp S thượng đẳng. Khi nghe thầy hiệu trưởng nó đến các sát thủ cấp S thượng đẳng thì các học viên bàn tán xôn xao. – Sát thủ cấp S thượng đẳng sao?… Chắc họ mạnh lắm nha? – Đúng vậy!… Không biết họ trông như thế nào nhỉ?

HẾT CHAP 3

( Ay: Không biết chap kế như nào nữa a, dạo này bận học mong mn thứ lỗi).

Bạn đang xem bài viết Đọc Chap 3: Không Biết Đặt Sao trên website Duongveyeuthuong.com. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!