Xem Nhiều 3/2023 #️ Đọc Chap 36 : Khúc Dạo Đầu # Top 6 Trend | Duongveyeuthuong.com

Xem Nhiều 3/2023 # Đọc Chap 36 : Khúc Dạo Đầu # Top 6 Trend

Cập nhật thông tin chi tiết về Đọc Chap 36 : Khúc Dạo Đầu mới nhất trên website Duongveyeuthuong.com. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.

Hội Shinigami trước giờ luôn được chia làm hai “phe”: một bên là những người có vấn đề với các dây thần kinh ở mặt và miệng, cả năm chỉ có một biểu cảm, khi vui cũng như khi buồn, bộ dạng đều lầm lì khó ưa như thế; bên còn lại hoàn toàn trái ngược, cười cả ngày vẫn không hết mừng, nói cả năm cũng không hết chuyện, một nghìn lẻ một sắc thái còn phong phú hơn cả lịch sử mấy nghìn năm của Yamijiro. Xen giữa là vài kẻ “hai mang”, thỉnh thoảng nhảy qua nhảy lại giữa hai “phe”, tóm lại không bình thường vẫn là không bình thường. Như Nhân Mã, một thành viên cốt cán của “phe” thứ hai từng nói: ” Ở cái hội này chỉ có điên ít chứ chẳng có ai là không điên hết.” Tưởng chừng dạo gần đây, “phe” thứ hai đang chiếm đa số và gần như áp đảo những kẻ liệt cơ mặt, một biến cố xảy ra khiến cả hội Shinigami lần đầu tiên rơi vào trạng thái trầm lặng kì dị như thế này… – Adam Briston thừa nhận hắn đã sàm sỡ các nữ sinh, hãm hiếp Lily Haroc, giết Emma Hall và giấu xác cô ấy trong phòng kí túc của Lily. Lily và Emma vốn là bạn thân, Emma đã đi cùng Lily vào cái đêm cô bị giết, cô ấy đã nhìn thấy mặt thủ phạm và Adam đã giết cô ấy để bịp miệng._ Bảo Bình chầm chậm đọc lại những gì được ghi lại trong bản báo cáo lời khai gửi từ sở cảnh sát Majikku trong khi Nhân Mã ngày càng nghe không lọt tai. – Bịa đặt ! Rõ ràng là bịa đặt ! Càng nghe càng thấy vô lý ! Giết Emma Hall để bịp miệng thì tại sao quần áo cô ấy lại biến mất trong khi không hề có dấu hiệu xâm hại tình dục ? Tại sao trên người cô ấy lại có vết đánh đập ? Đâu là vết thương chí mạng ? Vốn dĩ những vết bầm tím kia không thể gây tử vong ! Tại sao phải giấu xác trong kí túc của Lily ? Tại sao phải phá tung phòng cô ấy lên ? Và tại sao lại có dấu hiệu của quỷ ? Trên áo của tớ nữa, con dấu đó giống hệt hình trên lưng Emma ! – Đúng vậy, tôi biết là rất kì lạ. Nhưng Iteza san, cậu biết còn điều gì kì lạ hơn không ?_ Bảo Bình dừng lại, đôi mắt xanh lạnh lùng của cô ấy hôm nay đáng sợ hơn thì phải._ Tôi đã kiểm tra kí ức của Adam Briston, chính hắn đã làm những việc đó. Vài giây trước, trên người nạn nhân không hề có dấu hiệu, nhưng ngay sau khi hắn chạm vào cô ấy, con dấu tự động xuất hiện. Rõ ràng hình ảnh đó có trong kí ức của hắn, nhưng hắn lại nói không biết về con dấu hay ngôi sao gì hết… – Thì hắn nói dối chứ sao !_ Nhân Mã bĩu môi. – Hắn không nói dối._ Bảo Bình tiếp lời._ Tôi có hơn hai mươi cách kiểm tra một kẻ nói dối nhưng hắn hoàn toàn khai báo sự thật. – Đúng vậy !_ Song Tử thêm vào._ Hắn là một tên hay lo sợ, nếu nói dối, đôi mắt hắn sẽ chuyển động nhiều hơn và ngữ điệu cũng khác, nhưng hắn hoàn toàn bình thường ! Bằng chứng thuyết phục nhất là đồng tử của hắn không dãn ra và mạch tim cũng bình thường ! Hắn không nói dối ! – Hai người tính thử thách trí tuệ đấy hả ? Tôi biết tôi ngốc rồi, đừng nói mấy thứ khó hiểu đấy nữa !!!_ Nhân Mã uể oải nằm dài trên bàn._ Nếu hắn nói thật thì sao kí ức của hắn lại có hình ảnh đó chứ ? – Có kẻ đã che mất kí ức đó khỏi bộ não của hắn._ Bảo Bình đóng tập hồ sơ lại._ Đó là điều duy nhất tôi có thể nghĩ ra. – Dù sao cũng chẳng có gì là chắc chắn !_ Nhân Mã thở dài._ Vậy còn áo của tớ thì sao ? Hắn đâu có chạm vào nó ! – Có kẻ khác đã chạm vào cậu, không phải sao ?_ Bảo Bình ghé đầu lại, ở khoảng cách gần thế này, Nhân Mã cả người lạnh toát trước đôi mắt xanh lơ mang theo cái nhìn như muốn moi tận sương tuỷ cô ra mà quan sát kia. Cô bỗng nhất thời lúng túng. – …C…có…Cảnh sát…Đúng rồi, một anh cảnh sát !!! – Cậu còn nhớ mặt anh ta chứ ? Nếu còn, phiền cậu chốc nữa hãy đến sở cảnh sát nhận dạng._ lùi ra sau, Bảo Bình đứng dậy, nói gì đó với Song Tử, hoàn toàn bỏ quên Nhân Mã đang một mình tự chìm trong dòng trí nhớ riêng. – …Cũng không hẳn…Ý tớ là…_ Nhân Mã bối rối đưa tay gãi gãi đầu._ chúng tôi ta cũng chưa chạm vào người tớ !…Đúng rồi ! Sao anh ta làm được chứ ?!? Tớ có thể phát hiện tiếng bước chân cách đó hơn trăm trăm mét cơ mà !

– …

– Nhưng chị đã không phát hiện ra anh ta cho đến khi anh ta đứng ở sau lưng chị !_ Song Tử hơi đánh mắt sang phải._ Chị có thật là nhớ rõ mọi chuyện không đấy ?

– …

– …Tôi cũng không biết…Mà có phải một mình tôi đâu !!! Shishiza cũng không phát hiện ra còn gì !!!!_ Nhân Mã bực dọc chỉ tay về phía Sư Tử, người cũng đang cố nhớ lại chính xác những gì chỉ vừa mới xảy ra tối hôm qua. – …Tôi có phát hiện ra hắn ! …Phải phát hiện ra tôi mới chạy chứ ! _ Sư Tử hơi ngập ngừng. Bảo Bình nhìn hai người họ, chăm chú và tập trung, hơn một phút sau, cô dứt ra, chớp nhẹ mắt, không ngạc nhiên, chỉ đơn giản nói. – Chỉ khi ở khoảng cách rất gần, hai người mới nhận ra hắn. Với một người có giác quan nhạy bén như Iteza san, chi tiết này rất đáng lưu ý. Trí nhớ của hai người cũng có vấn đề nữa. Giống như Adam Briston, hai người không nhớ nổi mọi thứ, dù những kí ức vẫn còn trong đầu. – Không thể nào !!!_ Nhân Mã thẫn thờ ngồi thụp xuống, hai tay đưa lên vò rối mái tóc nâu dài, như thể làm vậy có thể khiến kí ức trong não bộ rơi ra._ Tên cảnh sát đó…hắn là ai chứ ?!?!? – Có lẽ hắn không phải một nhân viên cảnh sát ! Ngoại hình đó cũng là giả !_ Song Tử khẽ lẩm bẩm.

*Cạch !

Kim Ngưu đẩy cửa bước vào, Bạch Dương sốt sắng. – Đội trưởng sao rồi ? Chị ấy đâu ? Hai người đi cùng nhau cơ mà ??? – Ở phòng tôi !_ Kim Ngưu thản nhiên trả lời và trong giây lát, Bạch Dương đơ ra như một thằng ngốc.

– Tại sao đội trưởng lại ở phòng anh ? Hơi nhướn mày thích thú trước biểu hiện nai tơ của Bạch Dương, Kim Ngưu cười nham hiểm. – Suỵt !!!! Trẻ con không nên tò mò !!!

Những người còn lại “…” nếu Yagiza ở đây, tên này chết là cái chắc ! Kim Ngưu cười khùng khục và chỉ khi nhìn thấy Nhân Mã cùng Sư Tử, khoé môi cậu ta vội cong xuống. – Hai người nên rút khỏi vụ này thì hơn ! Chưa thể khẳng định dấu hiệu trên áo Iteza là lời nguyền hay chỉ là một trò chơi khăm, chúng ta không được mạo hiểm ! – Tôi không muốn ! Yagiza giao nhiệm vụ này cho tôi, sao tôi phải rút lui !_ Nhân Mã không đầu hàng khoác hai tay trước ngực. – Tôi cũng vậy !_ Sư Tử cũng không bằng lòng.

– …

– Không được !_ Kim Ngưu nhắm mắt lại, cười thoải mái._ Tôi đã nghe hết rồi ! Đến một tên giả mạo hai người còn chẳng phát hiện ra, tham gia chỉ làm cản đường bọn tôi thôi ! Hội Shinigami cần những người có thể chiến thắng, không phải những kẻ thua cuộc ! Tôi sẽ cho hai người một kì nghỉ, khỏi cần đến đây, khi nào nhiệm vụ hoàn thành sẽ gọi cả hai về ! Nhân Mã nghiến răng và trước cả khi Sư Tử gầm lên, cô với tay túm lấy cổ áo Kim Ngưu, gằn từng tiếng. – Cậu có quyền gì ? Đừng để tôi xiên thủng sọ cậu, tên khốn ! Xử Nữ đứng dậy, từ từ tiến lại, tránh không làm Nhân Mã kích động hơn. Xung quanh không có gì thay đổi, nhưng Xử Nữ và Bảo Bình đều đã ở trạng thái sẵn sàng, nếu Nhân Mã dám di chuyển một ngón tay, nhất định túm cô lại. Sư Tử yên lặng quan sát từng người. Không cần biết đúng sai, họ đều đứng về phía Kim Ngưu. Cậu không sợ hội Shinigami ! Kể cả khi phải một mình chống lại tất cả ! Trái ngược với thái độ căng thẳng từ những người khác, Kim Ngưu, kẻ bị túm cổ chỉ nở một nụ cười chế giễu, đôi mắt đỏ rực của cậu ta hướng xuống, như ác quỷ thích thú trước hành động phản kháng yếu ớt từ con người bé nhỏ. Rất đáng xem ! Rất đáng cười ! – Hiện tại tôi là đội trưởng của Shinigami, cậu bảo tôi không có quyền đá hai người ra khỏi vụ này sao ? – Gì chứ ?_ đôi mắt to tròn của Nhân Mã rất nhanh đã dao động và hai bàn tay cô chủ động buông lỏng. – Không có sức mạnh, Yagiza cũng vô dụng ! Mọi việc tạm thời sẽ do tôi quyết định !_ Kim Ngưu dứt tay Nhân Mã ra khỏi cổ áo mình, nụ cười trên môi sớm đã biến mất. – Trường Majikku và hội Shinigami là của gia đình Shinohara, Yagiza không ở đây cũng chưa đến lượt anh quyết định !_Sư Tử kéo giật vai Kim Ngưu ra đằng sau. – Cậu muốn gì ? Hội Shinigami ? Cậu muốn làm đội trưởng ? Một tên nhóc gia nhập chưa đến nửa năm như cậu ? _ Kim Ngưu khẽ cười, Sư Tử tức giận._ Đúng là hội Shinigami và trường Majikku của nhà Shinohara, nhưng chúng thuộc về Bá tước Shinohara ! Cho hỏi cậu lấy tư cách gì để yêu cầu tôi ? Không có tước vị, chúng ta đều như nhau thôi, thưa cậu chủ nhỏ…

*Bốp !!!!

Kim Ngưu loạng choạng ngã phịch xuống đất. Xử Nữ, Song Tử và Bạch Dương đồng loạt xen vào giữa chặn họ lại. Shitto Jigoku kinh sợ nép vào một góc sau lưng Bảo Bình. Chứng kiến tình huống vừa rồi, hùng khí của Nhân Mã gần như mất hết. Nhìn Kim Ngưu lồm cồm đứng dậy, miệng đã rách một vết, lại đến cái nắm tay vẫn còn vương máu của Sư Tử, cô nhất thời không biết nên làm gì cho phải. Bảo Bình, Xử Nữ, Song Tử và Bạch Dương đều bị lôi vào đám rắc rối, cô bé Shitto bị doạ đến mất hồn ! Rõ ràng Kim Ngưu mới là kẻ đáng ghét, tại sao họ lại hành động như thể cô mới là người gây chuyện ? Không nói không rằng, chỉ chăm chăm đưa đôi mắt phẫn nộ nhìn bọn họ một cái rồi kéo tay Sư Tử lôi đi, Nhân Mã cô thua rồi ! Đúng vậy, cô đã thua rồi ! Nghỉ thì nghỉ ! Dù sao cô cũng ghét đến trường ! Ghét phải làm nhiệm vụ ! Tự nhiên từ trên trời rơi xuống một kì nghỉ cũng tốt chứ sao ! Trước sự bất ngờ của những thành viên khác và cả Sư Tử, người không đâu bị lôi ra ngoài, Nhân Mã chẳng thèm giải thích gì, đóng cửa cái rầm. Hai giây sau khi cô và Sư Tử rời đi, cánh cửa gỗ gãy làm đôi…

– …

– Oushiza, có sao không ?_ Xử Nữ dựng Kim Ngưu dậy, chỉ lên vết thương nơi khoé miệng._ Tôi có băng cá nhân. Đợi một chút !

– Dù muốn giữ an toàn cho hai người họ, cậu cũng không cần ăn nói khó nghe vậy đâu !_ Thiên Yết cười cười. – Đúng vậy, cứ giữ kiểu cư xử đó, bảo sao lại bị ghét !_ Xử Nữ đưa một chiếc băng cá nhân cho Kim Ngưu, không hề hài lòng với thái độ của cậu ta. – Ngồi yên và hít thở cũng có người ghét rồi !_ Kim Ngưu bật cười._ Thay vì được tất cả yêu quý, tôi chỉ cần điều đó từ một người thôi ! Hội Shinigami “…” đó chính xác là lý do cậu ta bị ghét !!! – Tôi cũng sẽ làm giống Oushiza san._ chất giọng lạnh tanh của Bảo Bình vang lên, cắt đứt không khí thoải mái xung quanh._ Shishiza và Iteza là hai người có bản ngã rất lớn, đặc biệt là Shishiza. Muốn khiến họ từ bỏ, đó là cách khả thi nhất. – Iteza phải rút lui vì trên áo cậu ta có kí hiệu đó, vậy còn Shishiza ? Nếu nói về độ “vô dụng”, chỗ này còn nhiều người đáng phải đi hơn thằng nhóc đó đấy !_ Cự Giải xoay xoay cây bút nhỏ trong tay, nhàm chán nhìn Kim Ngưu. – Cậu nghĩ Iteza chỉ cần rời khỏi nhiệm vụ này thì sẽ an toàn ?_ Kim Ngưu bật cười lớn._ Dấu hiệu trên áo cậu ta không bình thường, sẽ thế nào nếu nó xuất hiện trên tay hay lưng cậu ấy thay vì trên áo ? Iteza sẽ chết như Emma Hall…phải không ? Mọi tiếng nói đều tắt ngúm. Mọi tiếng thở đều bị kìm nén. Trong không gian rộng rãi duy chỉ còn lại tiếng nói của Kim Ngưu lảng vảng rồi cũng biến mất. Nhưng họ vẫn có thể nghe thấy điều cuối cùng vang đi vọng lại trong đầu mình như một cái đĩa hát hỏng. – … – Tôi hiểu rồi !_ Song Tử lên tiếng._ Shishiza cũng bị chạm phải nhưng ngôi sao ngược lại không xuất hiện, bởi vì sức mạnh của nó ! “Lời ban phước của Chúa” !!! Thằng Shishiza có “Lời ban phước của Chúa”, quỷ không thể chạm đến nó !!! – Tôi mừng vì cậu thông minh !_ Kim Ngưu vỗ tay._ Không chắc Shishiza có thể bảo vệ cậu ta, nhưng tốt nhất Iteza vẫn không nên chết trong khi làm nhiệm vụ ! Nếu vậy chúng ta sẽ mang tiếng lắm ! – Khoan đã !!!_ Xử Nữ thắc mắc._ Nếu Shishiza nhờ “Lời ban phước của Chúa” mới thoát khỏi thứ sức mạnh quái quỷ đó, vậy ngôi sao ngược không phải một trò chơi khăm ?!?!.. Dừng lại một chút, cô tự lẩm bẩm… – …Một kẻ có sức mạnh của quỷ ? Vậy sức mạnh của Yagiza biến mất là do… – Tôi cũng nghĩ như vậy đấy !_ Kim Ngưu nhanh chóng nối tiếp._ Sức mạnh Chúa chỉ có một thì sức mạnh quỷ cũng không nhiều. Ngoài Yagiza, tôi chưa thấy có ai khác sử dụng nó…Nhưng đó không phải vấn đề…Điều quan trọng là, “hắn” mạnh hơn Yagiza ! Nghĩa là “hắn” có sức mạnh lớn hơn tất cả mọi người ở đây ! Nếu cố tình đào sâu vào vụ này, các người có thể phải chết thảm như Emma Hall… Dừng lại một chút, khuôn mặt thản nhiên của Kim Ngưu đanh lại. – Mọi người không có lý do gì để chết thảm, vậy nên tôi cho tất cả hai sự lựa chọn ! Từ bỏ và an toàn; tiếp tục tham gia và chấp nhận cái chết có thể đến bất cứ lúc nào ! – … Không gian lại trở về vẻ yên lặng vốn có. Có những cái liếc mắt khe khẽ. Có những sự trông chờ nho nhỏ. Chỉ cần một tiếng nói cất lên sự lựa chọn, họ sẽ không còn căng thẳng và tội lỗi nữa. Hèn nhát nhưng có thể sống hay dũng cảm chấp nhận kết cục thê thảm nhất. Kim Ngưu trước giờ luôn là người tạo không khí thoải mái, cậu ta luôn cười dù trong lòng chẳng bao giờ vui vẻ. Và bây giờ, dù cậu ta đang nghiêm túc, họ vẫn cảm nhận thấy ánh mắt đỏ tươi kia đang nhìn họ với ý cười chế giễu. Cậu ta cười ! Cười trên sự lưỡng lự của họ ! – Nếu các người có thể chiến đấu mà thiếu tôi thì tôi sẽ rút !_ Cự Giải đã cắt ngang không khí cô đọng đến nghẹt thở khi nãy. Cậu ta nhàm chán đảo mắt, đôi con ngươi đen không thiện chí xoáy sâu vào cái nhìn của Kim Ngưu làm cậu bật cười thích thú._ Nhưng chắc là không được ! Đúng như mong đợi từ Cự Giải. Cậu ta không sợ cái chết ! Cậu ta quyết định nó ! – Tôi thích nhiệm vụ này !_ Thiên Yết cười cười_ Tôi rất mong chờ lúc được rút từng cái xương và lọc sạch máu của kẻ còn mạnh hơn cả đội trưởng đấy ! So với một kẻ mang sức mạnh của quỷ, Thiên Yết khiến người khác ghê sợ hơn nhiều ! – Tôi không có lý do gì để sợ hãi cái chết. Sống và chết là hai trạng thái bất biến của mỗi vật thể. Chúng ta chỉ chuyển từ trạng thái này sang trạng thái kia và đó là điều rất bình thường._ Bảo Bình từ tốn trả lời. Cô ấy thì có thể sợ điều gì chứ ? Đó là Mizugameza và trong suốt bốn năm ở hội Shinigami, cô ấy chưa bao giờ để lộ bất kì điểm yếu nào ! Nếu có ngày cô ấy thông báo mình không thuộc về thế giới này…có lẽ cũng chẳng ai bất ngờ…?!? – Đương nhiên tôi sẽ tham gia !!!_ Bạch Dương nhanh nhảu_ Một Tướng quân sẽ không sợ hãi mà rút lui !!! Kẻ giết người đó phải trả giá cho những gì hắn gây ra !!! Kim Ngưu có vẻ hài lòng, cậu ta thong thả lia đôi mắt đỏ sang ba người còn lại. – …

– …Vậy là họ đã lựa chọn như vậy ?_ Thiên Bình ngáp một cái, mệt mỏi đánh mắt ra khoảng không rộng lớn bên ngoài, hai bàn tay uể oải chống lên thành ban công._ Tôi đã nói với cậu bao lần rồi ? Bây giờ cậu là Scarlet, đừng tự tiện sang khu Green gặp tôi nữa ! Hội Shinigami sẽ theo dõi cậu, sao cậu có thể thản nhiên thế hả ? – Ừm !_ Bạch Dương qua loa gật đầu rồi lái sang chuyện khác. Thiên Bình như một bà mẹ già cau có suốt ngày cằn nhằn và Bạch Dương cậu thì không rảnh chạy từ khu Scarlet sang tận Green chỉ để nghe cậu ta dạy đời._ Thấy thế nào ? Thật tình thì tớ chẳng hiểu gì hết ! Lúc mới vào đó, căn phòng của Lily Haroc là một mớ hỗn loạn ! Oushiza senpai nói vết máu trên giường không phải của Lily Haroc cũng như Emma Hall ! Và Emma Hall đã chết như thế nào ? Đúng là trên người cô ấy có những vết bầm tím, nhưng chúng không thể gây chết người, cũng không có vết thương nào nữa, trong dạ dày cũng không có thuốc độc ??? – Nếu là do một kẻ có sức mạnh của quỷ làm, cần gì một vết thương chí mạng !_ Thiên Bình thở dài_ Đội trưởng của mấy người, Shinohara, có thể giết người mà không gây ra bất kì thương tích ngoài nào đấy thôi !…Còn về vết máu, không phải của hai nạn nhân thì có thể là của hung thủ, mặc dù tôi không nghĩ hung thủ còn nhớ bản thân đã bị thương. – Hung thủ ???? – Adam Briston ! Cậu nói hắn đã bị bắt còn gì ? – Nhưng Mizugameza senpai đã kiểm tra kí ức của hắn, không hề có chuyện bị thương hay gì hết ! Và ai đã xoá kí ức của hắn ? – Tay cảnh sát ! Một kẻ có thể che kí ức cũng có thể xoá kí ức hoặc làm lệch nó ! Có thể ngay từ đầu các người đã đi lệch hướng…_ ngẫm nghĩ một chút, đôi mắt xanh lờ đờ của Thiên Bình bất chợt mở to ra, như một người tìm thấy chân lí sau bao năm mông lung. – Sao vậy ?_ Bạch Dương nuốt nước bọt khan. Cậu đã từng nhìn thấy biểu cảm “đáng sợ” này một lần rồi, là khi Thiên Bình bị gió quật ngã đập đầu xuống đất ! Cậu ta có biết trông cậu ta khi tỉnh táo rất dễ khiến người khác hoảng sợ không ? Và Bạch Dương biết, khi Thiên Bình rơi vào trạng thái này, đầu óc khổng lồ của cậu ta đột nhiên phát hiện một vấn đề to lớn nào đó ! – …Cũng có thể đội trưởng của cậu là hung thủ lắm ! Cô ta mang sức mạnh của quỷ và không phải lần đầu giết người !_ Thiên Bình hơi nghiêng đầu và ngay trước khi cậu ta kịp nói tiếp, một tình huống đột ngột xảy ra ngay trước mắt khiến cả cậu và Bạch Dương đều nhất thời đông cứng.

Những tiếng hét thất thanh từ bên dưới vang lên và một tiếng va chạm rất lớn với mặt đất. Cả hai vội vàng ngó đầu nhìn xuống, ở dưới sân trường, một loạt các học sinh chạy ra, vây kín nơi vừa xảy ra va chạm. Bạch Dương chạy xuống và ngay sau đó các thầy cô xuất hiện, vội tách đám học sinh ra khỏi đó. Khi những cái đầu bu kín được đẩy ra, lúc này Thiên Bình mới nhìn được rõ… Một nam sinh, ngay trước mắt cậu, ngã từ tầng mười, không, bị ném từ tầng mười xuống dưới sân trường ! Đám học sinh từ các tầng học nhanh chóng chạy xuống, đổ ra như kiến vỡ tổ ! Cố chen chân đi ngược lại dòng người, Thiên Bình vất vả trèo lên cầu thang. Cậu không nhìn nhầm ! Cậu nam sinh đó đã chết trước khi rơi xuống ! Cậu đã nhìn thấy đôi mắt trắng dã mở to của cậu ta vụt qua trong khoảnh khắc ! Và ở tầng trên, nơi cậu ta rơi xuống, phải có manh mối nào đó !“Nhưng có thể hội Shinigami đã ở trên đó rồi…” Nghĩ thế nào, Thiên Bình lại ngơ ra trước khi bị dòng người xô đẩy và một cái cùi chỏ lia thẳng vào trán.

– Bị vỡ sọ và vẹo cột sống !_ Bạch Dương nhăn nhó nhìn xuống khoảng sân đã được dọn dẹp mà chỉ mới hai tiếng tiếng trước vẫn còn một cái xác với máu loang lổ. Hiện giờ vẫn còn rất nhiều học sinh tò mò lởn vởn quanh chỗ

Đọc Chap 36: Yêu Lại Từ Đầu

Cự Giải trên tay cầm bó hoa hồng trắng, đứng lặng lẽ nhìn tấm bia mộ của một cô luôn nở nụ cười thật tươi, nụ cười đấy không bao giờ tắt. Môi cô cũng chợt cong lên nụ cười mỉm theo tấm di ảnh rồi khẽ mấp máy. – Cuộc sống rất ngắn phải không em, đã hai năm rồi nhỉ? Ai cũng biết rồi đấy làm gì có thanh âm trả lời, chỉ có tiếng gió vi vút vào không gian lạnh thổi tung chân váy đen Cự Giải đang khoác trên người. Nhẹ nhàng đặt bó hồng lên ngôi mộ, cô lặng lẽ cúi đầu quay đi. Trời về chiều vừa ưu uất vừa thê lương, con hẻm dẫn ra khu nghĩa trang bị ánh nắng vàng nhạt cùng hương khói nghi ngút làm mờ ảo. Cự Giải bước đi đều đều, vài ba bước cô lại trông ra sao. Chẳng hiểu là do cô ảo giác hay là sự thật mà ngoại trừ tiếng bước chân của cô, còn một tiếng bước của kẻ nào đệm theo. Con hẻm dẫn ra đường lớn khá xa, Cự Giải càng đi càng cảm giác rõ hơn cái sự nguy hiểm cận kề. Liếc mắt ra sau một khoảng không vô định chỉ cây cỏ. Hít thở một hơi sâu cô nhanh chân chạy một mạch lên phía trước, rẽ qua một lối mòn khác dẫn ra một đồng cỏ lau bát ngàn, chỉ là đôi chân cô vô thức chạy đi cảm tính tìm một con đường ngắn hơn, đông đúc hơn nhưng trên cái đồng cỏ lau này càng vắng vẻ, càng xa đường lớn. Kẻ xấu xa nào đó cũng lần theo đến, tiếng chân rõ hơn. Cự Giải lẫn vào những cây lau chật ních, ngồi thấp xuống che đi cả thân người. Hắn ta trên người là bộ đồ đen từ trên xuống dưới, gương mặt hốc hác trông khó coi vô cùng, thân thì gầy gò có lẽ hắn là một tên nghiện ngập. Bàn tay bịt lấy miệng mình để cô không phát ra tiếng thét trong lúc hoảng, nhìn hắn chạy loanh quanh rẽ đám cỏ vàng đảo mắt tìm kiếm cô có thể khẳng định hắn ta là đang tìm cô. Một phút không để tâm hắn đã ra khỏi tầm mắt Cự Giải, ngó nghiêng ngó dọc quan sát. Cả người Cự Giải lạnh toát khi bàn tay gầy trơ xương đặt lên vai mình. Liếc nhìn xuống cánh tay kia, cô thậm chí còn chẳng dám nhúc nhích. *Bịch* tiếng động kỳ lạ vang lên, đám cỏ lau xung quanh cũng chuyển động bàn tay cũng rời khỏi vai cô. Khẽ nuốt nước bọt, tay giữ chặt túi xách chậm chạp quay người ra sau. Tên đồ đen theo dõi cô đang nằm gọn gàng dưới đất, di ánh mắt ra khỏi người bất động đấy. Không bao giờ lầm được, người con trai với mái đầu đỏ rực giữa đồng cỏ lau vàng nhạt. Gió lay động khung cảnh khắc thêm vẻ đẹp của chàng trai đứng cách đấy không xa. Người con trai quen thuộc đến độ chẳng thể xoá nhoà hình ảnh ra khỏi trái tim, người này và cô từ lâu đã xa cách rồi. – Thiên Bình! Cậu…sao lại ở đây? – Lâu lắm rồi mới nghe được cậu gọi tên tôi, tôi cứ tưởng cậu quên cả cách phát âm tên người cậu thương rồi chứ._ Thiên Bình bỏ qua câu hỏi của Cự Giải, cứ đều đều âm giọng. Cụm từ “người cậu thương” sao Thiên Bình có thể nói ra dễ dàng quá, đến nghe Cự Giải còn chẳng dám. Từ lúc Spring chết đúng là cô hạn chế nói chuyện tiếp xúc với cậu đến mức tối đa. Nhưng mà làm sao cô quên được, muốn cũng không được mà quên cũng chẳng đành. – Dù sao cũng cảm ơn_ lịch sự cúi người với Thiên Bình, rồi quay sang có chút tức giận mà đạp cái tên xấu xa bị cậu đánh ngất lúc nãy. Cự Giải chắc có lẽ đã không biết, cái thói quen luôn đi bên cạnh cô được hình thành từ lúc quen biết nhau đến bây giờ, cậu vẫn chưa bỏ được. Bởi cái việc cậu ở đây đâu có gì là lạ. – Từ ngày hôm nay tôi bắt cậu phải đối diện với hiện thực tôi không cho phép cậu trốn tránh nữa. Câu nói của cậu làm hành động của Cự Giải khựng lại, cô đứng nghiêm túc lạnh mặt quay đi. Tiếng thét của Thiên Bình vang lên phía sau cũng chẳng thể níu chân cô lại. – Tôi sẽ lại theo đuổi cậu. *** *Ngày thứ nhất Giờ nghỉ giải lao đã tới, cả bọn nữ 12F kéo nhau xuống canteen tìm gì đó bỏ bụng. Như thường lệ thì con nhỏ ham ăn lanh chanh nhất bọn là Kim Ngưu sẽ đi gọi đồ ăn, bởi cô ăn hơi bị nhiều nhờ ai gọi giúp người ta chẳng cũng chẳng nhớ nỗi. Tay bưng tay bế cả đống thức ăn các loại về bàn, mỗi nàng lấy cho mình một món. *Cạch* tiếng khay đựng đồ ăn đặt xuống bàn, thu hút sự chú ý của cả bọn. Nhìn lên là một chàng trai tóc đỏ với nụ cười tự nhiên cậu nhẹ nhàng lên tiếng.

– Không phiền nếu cho tớ mượn người đẹp đây một chút chứ?_ cậu ta chỉ sang Cự Giải đang ngồi uống ly sinh tố của mình. Chỉ vừa nghe đến đây thôi, đám còn lại nở nụ cười gian tà mạnh ai nấy lấy theo thức ăn của mình rồi kéo nhau sang bàn khác ngồi bỏ lại mình Cự Giải. – Thiên Bình, cậu như vậy là đủ chưa? Cậu muốn nói gì thì nói nhanh lên rồi đi._ Cự Giải chẳng thèm để ý đến con người trước mặt vẫn chăm chỉ ăn cho đầy cái dạ dày của mình. Thiên Bình vẫn kiên nhẫn nở nụ cười tươi rói, tay chống cằm mắt vẫn hướng về phía cô. – Tôi tên là Thiên Bình, rất vui được gặp cậu. Làm quen nha? Đến cái liếc mắt cô cũng chẳng thèm dành cho cậu, trả lời cho cậu chỉ là sự lạnh lùng im lặng, đeo lên mặt vẻ nghiêm túc Thiên Bình đối diện với sự lạnh nhạt của cô từ từ thốt ra từng lời nhẹ tênh. – Chẳng phải tôi nói là mình sẽ bắt đầu lại từ đầu sao? Việc đầu tiên là làm quen nhau được không? Chỉ làm quen thôi! Nhận thấy cô nàng đối diện chẳng có ý muốn trả lời, cậu tiếp. – Tôi yêu cậu, một con người nhút nhát nhưng đầy sự mạnh mẽ mà vô cùng nữ tính. Bướng bỉnh, cứng đầu là hai tính từ mà tôi nhận xét khi lần đầu gặp cậu. Cự Giải của bây giờ kiên cường, cứng cỏi, hơn ai hết tôi hiểu sự thay đổi này của cậu là vì sao. Nhưng mà thời gian qua cũng lâu rồi mà, chúng ta chẳng phải còn yêu nhau rất nhiều hay sao, cậu… – CẬU ĐỪNG CÓ NÓI NHƯ HIỂU TÔI LẮM VẬY! *Bốp* đập đôi đũa đang cầm trên tay xuống bàn, tròng mắt trắng đục chợt run lên, đánh mắt sang Thiên Bình, nắm tay siết chặt, Cự Giải khó khăn đứng dậy quay đi mà chẳng thèm nói thêm lời nào. Cậu nói nghe nhẹ nhàng lắm mà đâu biết được tâm trạng cô bây giờ đang như đánh trống liên hồi. Cậu quên đề cập đến một điều cô là con người sống vì người khác, không bao giờ chấp nhận hạnh phúc trên nỗi đau của ai. Cậu hiểu cô, thì đừng làm cô khổ sở như lúc này nữa. Làm ơn để mọi chuyện cứ như vậy mà trôi đi, đừng cố khơi gợi lại kỷ niệm. *** *Ngày thứ hai Cự Giải đi đều đều bước xuống cầu thang ký túc xá, thời tiết chẳng ấm mấy nên cô khoác cái áo ngoài rộng thùng thình mái tóc trắng bạc cũng được giấu sau lớp mũ sụp xuống che đi đến nữa mi mắt. Đó cũng là nguyên nhân mà Cự Giải mắt nhắm mắt mở, bước cao bước thấp mà bước hụt nấc thang thứ tư. Cả người cô nằm gọn trong vòng tay rắn chắc của Thiên Bình, mùi hương quen thuộc phả vào mũi. Cũng đã hai năm mà cậu vẫn sử dụng y cái mùi ngày trước. Hơi ấm này, cơ thể này lâu rồi cô chưa được ở gần như thế. Lấy lại nhận thức, cố tánh mình ra khỏi bình yên vốn có. Vô dụng, càng vùng vẫy cậu càng siết chặt hơn. May mắn khi Thiên Bình vừa từ bếp đi lên lầu trên, cái thân mỏng manh của Cự Giải ngã ngay vào người cậu. Cậu cũng thân thủ bất phàm không thì cả hai đã té sấp mặt luôn rồi. – Nhớ cái lần biết cả hai chung phòng, cậu cứ thích tranh giành với tôi vậy là cậu cũng ngã vào lòng tôi như bây giờ. – … – Mọi chuyện đã quay về quỹ đạo của nó rồi, nhưng tôi chắc chắn điểm kết sẽ là một điểm khác. Sẽ lại gặp nhau, yêu nhau rồi sẽ ở bên nhau.

– Buông tôi ra được chưa?_ Cự Giải cứ lạnh lùng như vậy đối với cậu, câu nói đúng năm từ không âm điệu không sắc thái cứ vậy máy móc vang lên. Cậu cũng tuân lệnh mà thả con người trong lòng ra. – Chúng ta bắt đầu bằng đỏ mặt, nhưng mà thời gian qua đỏ mắt rất nhiều lần rồi. Để lại câu nói xong lạnh nhạt quay đi, Cự Giải định xuống phòng khách nhưng lại vì gặp Thiên Bình mà cô chẳng còn hứng thú đành quay ngược về phòng. Thiên Bình vẫn đứng lại đó, cô biết cậu đủ thông minh để hiểu câu nói của cô. Lạnh nhạt, rồi quay đi. Lạnh nhạt, rồi lại quay đi. Từ khi nào mà cái tính tứ đấy nó đi cùng với động từ quay đi thành một cặp cụm từ tàn nhẫn đến vậy. *** * Tuần thứ hai của chiến dịch “Yêu lại từ đầu” Có nhiều người hỏi sao đến tận hai năm cậu mới quay lại theo đuổi Cự Giải. Vì hai năm qua cậu không yêu cô? Không, hai năm qua để cả hai cùng trưởng thành cùng đứng vững trước những sóng gió của bi kịch. Hai năm là thời gian đủ dài để cậu quên đi Spring cô gái nhỏ yêu cậu hơn cả bản thân lại nhận lấy một kết cục bi thãm. Cũng là khoảng thời gian thử thách để xem tình cảm hai người dành cho nhau đủ nhiều để vẫn còn yêu. Không phải do cậu hay lỗi ở Cự Giải, chỉ là ai có thể xung sướng vui vẻ khi hạnh phúc có được phải đổi lấy trên nỗi đau của kẻ khác. Hai năm chịu sự đau khổ giày vò không còn được ở bên cạnh người yêu nó đã giảm đi phần nào áy náy trong cậu. Bây giờ là lúc cậu đứng lên giành lại tình yêu của riêng mình. Cự Giải vừa mở mắt ra, mùi hương thơm phức từ dưới bếp cuốn lên phòng. Tối qua cô thức khuya học mấy cái công thức nấu ăn mới nên hôm nay thức dậy trễ, không biết con người tốt bụng nào nấu đồ ăn giúp cô rồi. Bước an toàn xuống cầu thang dẫn ra bếp, dáng Nhân Mã hí hoáy bê đồ ăn ra bàn làm cô không khỏi bất ngờ. – Cậu làm tất cả đó hả? Nhân Mã vụng về làm gì chỉ toàn phá hoại vậy mà trước mặt cô bây giờ là một bàn ăn thịnh soạn với đủ thứ món. – Tất nhiên…là không phải tớ rồi. Nhìn cái nụ cười hì hì của Nhân Mã, Cự Giải bĩu môi đưa tay bóc miếng gà trên đĩa nhai nhồm nhoàm. – Là Thiên Bình nấu đấy, cậu ấy nói thấy cậu ngủ say quá không nỡ đánh thức cậu dậy. Nên tự mình làm tất cả. Định ăn thêm miếng nữa, nghe đến đây cô chẳng thèm ngó đến, mặt lạnh đi về phía vòi nước rửa tay. Tiếng rung lè rè của cái điện thoại trong túi Nhân Mã kêu lên, lấy nó ra là một dãy số lạ, cô có chút thắc mắc nhưng vẫn nhanh chóng bắt máy. – Nhân Mã nghe ạ! Gương mặt từ bình thường chuyển sang hốt hoảng và sau đó là sợ hãi. Vô thức buông lỏng cánh tay, nhìn Nhân Mã bây giờ khiến Cự Giải bên cạnh cũng lo lắng theo. – Cự Giải, nghe tớ nói. Thiên Bình… cậu ấy… cậu ấy…gặp tai nạn qua đời rồi.

Đọc Chap 8:Khúc Hát Tử Thần.

Kim Ngưu và Nhân Mã cũng đến một khu rừng toàn hoa hồng đỏ thẫm như máu.Nhân Mã đi song song với Kim Ngưu vì sợ lại gặp đầu lâu. -Hờ,nơi đây yên tĩnh quá à. Nhân Mã thở dài,Kim Ngưu cũng vậy.Đảo Miracle thật kì lạ,nhìn từ trên đâu thấy cánh rừng hoa hồng này đâu. Một giọng hát ngọt ngào vang vọng. Những bông hoa rung rung,từng cánh hoa đỏ bay cao. Kim Ngưu thận trọng bước lên trước,Nhân Mã cũng lò dò bước theo,tay cô cầm cây đàn violin bằng gỗ của mình. Những cánh hoa tụ lại thành hình một cô gái xinh đẹp với mái tóc hồng,cài trên mái tóc là bông hoa đỏ thẫm. Cô ta vẫn hát bằng giọng ngọt ngào đó,mê hoặc hai con người vô tình bước vào cánh rừng hoa.Nhân Mã và Kim Ngưu cảm thấy tai mình ù đi,nó có sức hút kéo họ lên trước. Cây đàn violin của Nhân Mã bừng sáng,truyền một dòng điện khiến cô bừng tỉnh. -Kim Ngưu,bịt tai lại ! Kim Ngưu sực tỉnh,anh làm theo lời Nhân Mã nói.Cô gái kia thoáng vẻ tức giận,cô ta vẫn tiếp tục hát bằng một giọng ngọt ngào hơn. -Music wall. Nhân Mã đưa hai ngón tay lên đôi môi,cô cầm lấy cây đàn gỗ ngàn năm tuổi của mình dạo một khúc nhạc nhẹ nhàng. Một nguồn sóng âm tuôn ra từ cây đàn,nó bao bọc cả hai người.Những tiếng hát bị chặn đứng,chúng biến thành những cánh hoa.

Cô gái kia nhếch môi cười,một nụ cười đẹp vô cùng.Cô ta vẫn hát,một giọng hát ma mị nhưng thật ngọt ngào.Kim Ngưu điều khiển một vài mũi dao nhỏ nhưng vô hiệu. Hỡi những mầm non bé nhỏ. Hãy thức dậy,thức dậy cùng ta. Bữa ăn ngon đã đến rồiMau dậy đi,dậy đi. Một bài hát với những lời lẽ khó hiểu,nhưng một pháp sư âm nhạc như Nhân Mã, cô biết rằng có một phép thuật đang được khai triển.Nhân Mã và Kim Ngưu nhìn cô gái kia một cách thận trọng,mặt đất rung chuyển nhè nhẹ. Những dây leo trồi lên khỏi mặt đất,chúng tỏa ra hơi nóng dữ dội. Nhân Mã nhăn mặt,cô búng dây đàn một tiếng trong trẻo tựa như nước,sóng âm ào ạt từ âm thanh đó tuôn ra. Kim Ngưu từ từ rút ra một… -Độc Long Xà ư? Nhân Mã ngạc nhiên không nói nên lời,độc long xà là một loại độc rất nguy hiểm. Loại mà Ngưu cầm là độc loại năm,nguy hiểm nhất,chỉ cẩn chạm vào là tử vong. -phư,phư,xem tên hâm kia định kết liễu đời mình kìa. Chắc lại do bài hát hay của ta làm u mê đầu óc rồi. Bụp. Một cành dây leo nóng như lửa ấy đã vượt qua sóng âm nước của Nhân Mã,nó cuốn chặt vào tay rồi lan ra khắp thân. Những cây leo lần lượt bốc cháy. – Á á á. Nhân Mã hét lên trong đau đớn,cô đang bị thương rât nặng nhưng Mã vẫn đưa mắt về phía Kim Ngưu.

Cô muốn anh chạy đi… Nhưng Kim Ngưu vẫn không đi. Anh thận trọng bước một chân lên,ném lọ thuốc độc với đôi mắt đỏ ngầu như mãnh thú. -Mục tiêu,hoàn thành. Người con gái kia khựng lại,mặt cô ta nhăn nhó,méo xệch lại,chẳng còn gì vẻ đẹp u hoài lúc kia nữa. Cô ta kêu lên đau đơn rồi gục xuống kèm theo mấy dây leo khô quắt. Nhân Mã nằm im bất động,người đầy vết thương.Kim Ngưu vội bế cô lên,tay Mã vẫn cử động,anh lấy một cái áo khoác đắp cho cô. Chợt mọi thứ biến mất thay vào đó là một tòa nhà lỗng lẫy. Kim Ngưu cùng Nhân Mã bước vào vô cùng thận trọng.

Đọc Chap 5: Nụ Hôn Đầu???

{ Tiếp theo… } Ngay lúc đó, cô nắm trúng tay áo của cậu làm cả 2 cùng ngã… – Ưm~… – Cả 2 bất ngờ và rất sốc. ( Au: Người ngoài nhìn thấy là nát….) vì môi chạm môi với nhau. “Nụ hôn đầu của mình / tôi!!!! “_ Nội tâm 2 người gào thét. Nhưng khi vừa chạm vào môi cô, cậu đã cảm thấy được vị ngọt từ đâu len lỏi tới, cậu ko thể rời đi được, bởi vì vị ngọt ngày càng nhiều. Cô cố gắng đẩy cậu ra đi chăng nữa… nhưng ko thể, tội cho cô dù học võ đi nữa mà dính vào thể bị động này thì thua… Bị cậu đè lên, hai cánh tay quơ quơ xung quanh cầu cứu… Cô cứ ngậm chặt miệng làm cậu hơi khó chịu, nhưng may mắn là do cô quá khó khăn liền sơ ý mở nhẹ miệng. Cậu nhân cơ hội liền luồng lưỡi mình vào trong, từ từ càn quét vị ngọt của dâu tây. ” Thật ngọt… ” _ Cậu ko thể kìm chế lại được thứ cảm xúc này. – Ưm…a…ưm…ư…. – Cô nhỏ tiếng khẽ rên. Dưỡng khí của cô dần dần bị hút cạn hết đi bởi người con trai đang đè lên cô…, cô khó chịu nên đã đánh vào lưng cậu. Cậu cảm giác được cô rất khó khăn nên đã từ từ luyến tiếc đôi môi của cô… Hai người vừa dứt ra thì cô và cậu đều thở dốc. Cậu mau chóng đỡ cô dậy mà rối rít xin lỗi. – Em..em… Thật sự rất xin lỗi chị!… – Ko.. Ko sao cả…cứ xem đó là tai nạn… – Cô ngại ngùng. – Chị về trước!!! – Vừa đứng dậy thì cô cầm ngay túi xách rồi đi ra ngoài, do quá ngại nên ko dám nhìn mặt cậu. – Dạ…. – Cậu đơ cả người ra.

Vừa nhớ lại xong thì mặt cô đỏ như gấc chín mất rồi…. [ Nhà Xử ] – Ê ông anh! Ông bị gì thế, sao vừa về nhà mà mặt đỏ phừng phừng vậy??? Đừng tưởng trốn rồi Lâm Bảo Bình này ko biết đâu ak nhen!!!! – Bình đứng trước cửa phòng Xử mà la hét..

Bạn đang xem bài viết Đọc Chap 36 : Khúc Dạo Đầu trên website Duongveyeuthuong.com. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!