Xem Nhiều 3/2023 #️ Đọc Chương 27: Thông Tin # Top 8 Trend | Duongveyeuthuong.com

Xem Nhiều 3/2023 # Đọc Chương 27: Thông Tin # Top 8 Trend

Cập nhật thông tin chi tiết về Đọc Chương 27: Thông Tin mới nhất trên website Duongveyeuthuong.com. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.

– Khoan đã vậy chuyện cậu nói là thật hả Kết? Kết thật sự đang muốn đánh một phát cho Song Song bất tỉnh nhân sự ngay nhưng nếu vậy thì phải tốn thêm thời giờ để giải thích – Cậu tưởng đùa à? Nghe xong câu đó Song Song chỉ biết hóa thân thành tượng đá và đang dần biến mất mất như làn khói tất nhiên là màng nhĩ vẫn hoạt động nên sẽ nghe được những gì mà mọi người nói ngay sau đó như khi Bảo Bảo lơ đi lời nói của Yết và khiến họ phải theo ý của mình – Ngồi xuống đi, tôi không muốn mỏi cổ đâu! Nếu muốn thông tin gì thì ngồi ngay xuống đi *cười lạnh* Kết và Yết chẳng còn lựa chọn nào khác bởi cô gái này đã chặn mọi đường lối và nhẹ nhàng tháo gỡ một lối thoát cho cả hai ý nhầm phải là cả ba cộng thêm tảng đá đang tan dần đằng kia nữa là ba, Yết làm vẻ mặt nghiêm trọng dù lúc nào cũng là cái mặt đó – Bang Chủ và Bang Phó của Devil là…ai? Bảo Bảo rất bất ngờ về câu hỏi này vì cô vốn nghĩ “Tất cả bọn họ đều phải biết rồi chứ?!!?” dù cho cô có bất ngờ đến mức nào nhưng vẻ mặt vẫn lạnh tanh hồn nhiên trả lời – Là Bạch nhi và tôi Trong một khắc nụ cười của Kết và Yết đã ở trên môi nhưng chẳng phải nụ cười gì tốt đẹp khi mà biết được người mình cần lấy thông tin lại chính là người mà mình đang nắm trong tay Kết nói – Chắc hẳn cô biết về việc thù hằn giữa hai Bang Angel và Devil chứ? Có thể nói những thông tin mà cô tìm được không?

Bảo Bảo không thích người khác nghĩ là đã nắm được mình nhưng cô phải cố nhịn để lừa hai anh chàng này vào bẫy một cách nhẹ nhàng mà không gây ra bất kỳ nghi ngờ nào bởi vì mục đích cao cả ấy nên Bảo Bảo mới nhịn không đáp trả bằng những lời sắc bén như trước nhưng cũng phải tàn nhẫn vì nếu không như vậy chắc chắn bị nghi ngờ – Hahaa anh nói như là đã… rình mò tôi ấy nhỉ? Được thôi như anh muốn, nhưng không có gì là miễn phí cả, bù lại hãy cho tôi thông tin khác hay ho hơn đi! Đừng dại dột mà lấy chuyện thí nghiệm ra trao đổi, đừng uống rượu phạt nhéNhờ có Bảo Bảo mà anh chàng Song Song đã tỉnh giấc sau một cơn gió lạnh dựng tóc gáy, Song Song đã lấy lại được phong độ của mình thì liền ngay và lập tức anh chen vào nói – Nói vậy thì “rượu mời” sẽ có thuốc giải còn “rượu phạt” thì bỏ quách nó cho rồi đó hả? Những người còn lại bao gồm luôn cả Bạch nhi đều nhìn với ánh mắt như thể muốn nói “Có vậy mà cũng phải nói ra sao?” Bảo Bảo cũng chẳng thèm để ý Song Song thêm nữa trực tiếp vào thẳng vấn đề – Về thông tin thì hiện tại tôi vẫn chưa có hứng thú với cái gì còn nếu muốn tra hỏi gì thì nói nhanh đi! Yết cũng chẳng nể nang đá ngay vào những thông tin có ích lợi – Hai Bang phái Angel và Devil tại sao lại thù địch Mặt Bảo Bảo đơ ra ngay lập tức và chấn chỉnh lại câu hỏi của Yết – Anh đào đâu cái thông tin sai rõ rệt vậy? Cơ bản hai Bang phái ấy chẳng có mối thù nào cả, nếu có thì liệu tôi có để yên cho các cậu sống yên bình khi nhìn thấy mấy cậu à!??! Có thông tin cho rằng hai Bang phái là của cùng một boss đấy! Yết, Kết và Song Song nghe xong chỉ cùng đồng thanh một câu mà thôi – Vậy cậu/cô đào đâu ra cái thông tin đó? Bảo Bảo chỉ cười nhẹ một cái sau đó đứng dậy rồi cô chỉ tay vào Kết và Song Song – Hôm nay tới đây thôi, tôi hết hứng thú rồi nhưng tôi thấy thích việc hai người các cậu hoán đổi màu tóc và cả màu mắt cho nhau đấy! Kết thúc câu nói dành cho Kết và Song Song thì Bảo Bảo cũng nhanh chóng bước vào trong nhà làm cho Bạch nhi đang theo dõi phải bỏ của chạy lấy người. Trong đầu Kết, Yết và Song bây giờ chỉ còn lại “Làm sao cô ấy biết được việc đó???”

Đọc Chương 27: Bên Lề

Nhật kí Thiên Bình.

Song Tử là một chàng trai tốt, rất chu đáo.Sau khi cùng vượt qua nguy hiểm ở vực sâu, tôi không biết rằng mình đã rung động mãnh liệt vì anh ấy đến như vậy.Khoảnh khắc mà tôi cảm nhận được hơi thở của anh ấy gấp gáp, nhưng lại ấm áp phả lên đỉnh đầu mình. Trái tim đập vô cùng nhanh.Thời điểm mà cánh tay rắn chắc của anh ôm tôi vào trong lồng ngực vững chãi của anh ấy, không ngại nguy hiểm cùng lao xuống vực sâu.Máu chảy ra rất nhiều, một vết rách trên trán rất sâu. Sắc môi anh ấy tái nhợt, nhưng vẫn mỉm cười nói với tôi : ” Không sao rồi…Mọi chuyện ổn rồi.”Tôi nghĩ mình đã nợ người đàn ông này cả đời rồi.

Song Tử rất hay cười, nụ cười thân thiện, tuy nhiên giống như được lập trình sẵn.Tôi thấy anh ấy khóc, vào ngày mà Ma Kết xuất hiện. Giọt nước mắt lăn dài trên gò má, đôi mắt ưu tư , phiền muộn, có chăng cả đau thương nơi đáy lòng chàng trai này. Anh mạnh mẽ, gạt đi những điều đó.Mọi thứ về anh ấy, từng chút từng chút bắt đầu len lỏi vào trái tim.Có những sự dịu dàng anh ấy không nói ra, những cử chỉ, lời nói ánh mắt đó khi nhìn tôi đều không phải là giả. Mọi thứ đều chân thực. Chân thực đến đau lòng!

Thích một người rất dễ dàng, nhưng thấu hiểu người đó thì không dễ chút nào.Cho nên tôi vẫn chờ, chờ một ngày, anh ấy thật sự tin tưởng tôi. Những lời chôn sâu trong tâm hồn anh sẽ được chính bản thân Song Tử nói ra.Như một bông hoa chờ ngày nắng, để có thể tự do mà nở rộ. Tôi tin tưởng anh ấy!

Nhật kí Bảo Bình.

Điều đầu tiên khi tôi nhìn thấy cô ấy, chính là một vỏ ngoài hoàn hảo.Cự Giải có dáng người gầy, khuôn mặt thanh tú, hiền lành. Đôi gò má hay ửng hồng. Hàng mi dài luôn cụp xuống, giọng nói dễ nghe.Tuy nhiên, cô ấy không hề đơn giản như vậy. Từng cử chỉ, cách nói chuyện không thể tìm ra một sơ hở nào.Dần dần, cảm thấy người con gái này vô cùng đặc biệt. Ngay cả cách cô ấy đưa chúng tôi vào bẫy cũng rất hoàn hảo. Một người con gái có quá nhiều bí mật, nhưng không sao, rồi tôi sẽ khám phá hết những bí mật của em, Cự Giải à!

Cự Giải, 16 tuổi. Cao 1m60, nặng 47 kg. Có năng lực về bắn súng, kĩ thuật phần mềm giỏi, Karate hai đẳng, học lực ưu tú. Lúc 7 tuổi bị bắt cóc, sau một thời gian được tìm thấy, lúc đó là năm em 12 tuổi. Khi trở về nhà, biểu hiện vô cùng khác lạ. Luôn lo lắng cho gia đình thái quá.

Không thích rau húng, đồ cay. Thích uống sinh tố dâu, ăn đồ ngọt.Không có nhiều bạn cùng giới chơi cùng,nhưng luôn thu hút các nam sinh.14 tuổi , tham gia cuộc truy sát những thành phần làm loạn của thế giới ngầm, 15 tuổi có chút danh tiếng với cái tên Vô Ảnh.

Những điểm trên tổng hợp lại, em đã được huấn luyện khi bị bắt cóc.Nửa năm trước, gia đình bị hỏa hoạn, cha mẹ em còn sống nhưng em không thể tìm thấy. Từ đó tham gia tổ chức. Đến vài tháng trước nhận nhiệm vụ, đi đến ngôi trường này.

Tôi đoán chắc là gia đình em bị đem ra làm công cụ để uy hiếp em. Ép em phải làm nhiệm vụ nguy hiểm thế này.

Không sao, tôi nhất định đòi lại công bằng cho em.Còn nữa, em thôi trốn ở thư viện mà khóc đi, tôi không thể nào ngủ được khi em cứ khóc như vậy. Tôi sợ mình sẽ rung động trước em mất thôi!Và nhớ đừng thức quá khuya, vết thâm quầng trên mắt em ngày càng rõ. Cũng phải biết tự bảo vệ mình, đừng để bị thương. Đợi tôi trả lại sự bình an cho em.Vài tháng nữa, tôi đảm bảo với em, em sẽ được tự do. Cô gái nhỏ của tôi!

Đọc Chương 27 : Nỗi Đau Gấp Bội

Dĩnh Vân (Xử Nữ) nhìn ngắm quả cầu khổng tước mà Cảnh Thiên (Sư Tử) ban tặng không biết chán. Nàng nhướn mình, quả cầu bay trên không trung rồi đậu ngay lại xuống chân. Nụ cười rực rỡ, ánh mắt ngây thơ vô hại. Dường như nàng chưa bao giờ là sát thủ, chưa bao giờ giết người, nàng chỉ là nữ nhân bình thường.

Tiểu Quì bên cửa sổ tóm lấy con bồ câu nhỏ, gỡ mảnh giấy buộc phía dưới chân. Gương mặt lạnh nhạt hơi sửng sốt. Dĩnh Vân (Xử Nữ) thấy vậy bèn bước đến lấy tờ giấy trong tay Tiểu Quì nhìn nhanh một lượt, mi tâm nhíu chặt, mâu quang tỏa ra hàn khí ngút ngàn.

– Nương nương – giọng nói nhỏ bé lọt thỏm giữa không gian

Nàng trầm ngân, bóp vụn mẩu giấy nhỏ – Em đang bị thương, để ta thay em làm nhiệm vụ này… Hãy yên tâm mà nghỉ ngơi…

Tiểu Quì níu tay nàng – Không, em không sao, nương nương, người đừng làm vậy, nếu thân phận bại lộ tính mạng người sẽ vô cùng nguy hiểm… em..

Không để nàng nói hết câu Dĩnh Vân (Xử Nữ) cắt ngang – Nếu em đi trong tình trạng bị thương như này… Ta không dám chắc…Ta đã quyết, giờ em nói cho ta các thông tin về Nguyệt Sinh đi…

Nhận thấy thái độ kiên quyết của nàng, Tiểu Quì biết nàng đã quyết định thì dù có chín con tuấn mã cũng không thể lay chuyển, thở dài một lượt, âm thanh vang lên trong tẩm cung hoa lệ – Nàng là con gái của tể tướng, xưa kia được thái hoàng thượng phong thành quận chúa. Ba tháng trước sang Nguyệt Quốc hòa thân. Theo mật báo, sáu ngày trước nàng và thái tử Nguyệt Quốc xảy ra tranh chấp, vì bản tính ương ạnh nên nàng bỏ đi… Theo tính toán, hiện giờ có lẽ đã vào đến lãnh thổ Mộng Quốc.. – giọng nói nhỏ nhẹ – Đang ở khu rừng phía bắc cách Ngạo thành ba mươi dặm…

Dĩnh Vân (Xử Nữ) khẽ cười, nhiệm vụ này khá đơn giản chỉ ngại mỗi là đường xá, nếu để Tiểu Quì đi, miệng vết thương từ nhiệm vụ trước vẫn còn chưa khép lại. Nàng không thể làm vậy, an toàn quan trọng hơn, mà nàng với Tiểu Quì đã vào sinh ra tử, đồng cam cộng khổ từ bé, nàng tuyệt không để nàng ấy có chút sơ xảy.

– Em ở lại, nhiệm vụ của em là hóa thành ta, 3 ngày, 3 ngày sau ta sẽ trở lại..

Thay bộ y phục của Tiểu Quì, mái tóc dài được vấn gọn sau gáy, cả người toát lên hơi thở lành lạnh như băng, cầm thanh trường kiếm trên tay vuốt nhẹ, nàng cười với nó cũng như cười với chính mình – Ngươi theo ta đã năm năm… Làm bạn ta khi ta mệt mỏi, khiến ta không ngục ngã bởi trò đời…. Ngươi quả là thanh đao tốt của ta…

Tiểu Quì dịch dung thành gương mặt của Dĩnh Vân (Xử Nữ), lấy từ trong người ra một chiếc áo màu lam lấp lánh – Người hãy mang theo bên mình… Người cần nó…

Dĩnh Vân (Xử Nữ) ngẩn người, bàn tay lau kiếm cũng theo đó mà dừng lại – Nơi đây tuy là hoàng cung đại điện nhưng vẫn luôn có những thế lực ngầm đấu đá nhau ác liệt, em nên giữ bên người phòng trừ trường hợp xấu nhất… Em không tin vào năng lực của ta…

– Không… Người hãy giữ, người mặc em mới yên tâm… Em ở lại đây nên không cần giữ nó làm gì… Nó chỉ là tấm áo giáp cỏn con nhưng đã giúp em thoát chết bao lần, người hãy vì em mà trở về…

Nàng quay lại, cầm trường kiếm trong tay – Tiểu Quì à… Sẽ có ngày ta và em được tự do..

~~~~

Sau cuộc hành trình thoát khỏi Nguyệt Quốc, chủ tử Nguyệt Sinh (Nhân Mã) đều thấm mệt. Tuy đây là quyết định trong lúc nóng giận của nàng nhưng nàng không hối hận vì nàng không muốn chia sẻ bất cứ thứ gì cho ai, cái gì của Nguyệt Sinh (Nhân Mã) thì kẻ khác đừng hòng động vào. Bằng không nàng sẽ vứt bỏ.

Nguyệt Sinh (Nhân Mã) đầu tựa lên thành giường, con rắn nhỏ vẫn cuộn tròn nằm ngủ trước bụng, Tiểu hương bên cạnh móc màn lên thở dài – Nương nương, người khóc..

Nguyệt Sinh (Nhân Mã) vội lau đi hàng nước mắt đang rơi, tiếng nấc ngày càng rõ rệt – Em đừng kêu ta là nương nương nữa, ta không còn là thái tử phi …Giờ ta chỉ là Nguyệt Sinh thôi….

*Rầm* cánh cửa bị đạp đổ, làn gió lạnh thổi tới, hắc y nhân xuất hiện, trong tay cầm trường kiếm dài tựa con mãng xà. Đôi mắt lóe lên tia sáng ngoan độc lạnh lẽo, người này khí thế tỏa ra đầy hắc muội.

Cầm trường kiếm lao tới, mũi kiếm như xé gió hướng về phía Nguyệt Sinh (Nhân Mã), không hề có một động tác thừa nào, tất cả đều rất nhanh gọn và nhịp nhàng.

Nguyệt Sinh (Nhân Mã) cả kinh, khắp người bất động, nàng cứ ngồi đó trân trân nhìn mũi kiếm đang lao tới chỗ mình. Lưỡi kiếm như khiến toàn bộ không gian đông đặc lại, ngay cả một tiếng thở cũng thành nặng nề.

*Phập* cây kiếm cắm ngập người Tiểu hương, bộ y phục sạch sẽ vấy đầy máu tanh. Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng rồi rút kiếm về, cây kiếm loang lổ máu tươi, máu nhỏ từng giọt mĩ lệ như nước mắt của những kẻ cùng quẫn.

Tiểu hương nằm trong vòng tay Nguyệt Sinh (Nhân Mã), tâm trí nàng hỗn loạn cực độ, bàn tay lạnh ngắt, miệng không ngừng ứa ra từng đợt máu

– Tiểu thư…

Nguyệt Sinh (Nhân Mã) nước mắt dàn giụa – Không, em sẽ không sao, em sẽ sống… Ta giờ chỉ còn mình em… Nếu mất em thì ta còn gì nữa

Dĩnh Vân (Xử Nữ) cầm trường kiếm, bàn tay khẽ run lên, hai người kia cũng như nàng và Tiểu Quì, thâm tình gắn bó, vì nhau mà sinh mà tử. Nhưng dù gì, nếu nàng nhân từ thì nàng lại tự tàn nhẫn với bản thân.

– Thôi đi

Nguyệt Sinh (Nhân Mã) lạnh sống lưng, ánh mắt sợ hãi nhìn hắc y nhân trước mặt, bàn tay vô thức ôm cái bụng nhỏ. Nàng thực sự rất sợ, gương mặt tái nhợt không ánh huyết, bờ môi mím chặt vào nhau

– Ngươi là ai?

Dĩnh Vân (Xử Nữ) nhếch mép – Ngươi không cần biết.. Hôm nay ta tới đây để lấy từ ngươi một thứ, không phải tính mạng ngươi .. . – dứt lời trường kiếm đi tới nhưng bị chặn lại bởi một trường kiếm khác.

Nữ nhân mới xuất hiện mặc bạch y, cả người xinh đẹp trong sạch như đóa bách hợp. Hàn khí ngấm ngầm tỏa ra dưới hàng mi dài. Nàng đứng trước Nguyệt Sinh (Nhân Mã) mà cản một kiếm của người kia. Chân sau trụ vững, phía trên thân hơi ngả ra sau.

Dĩnh Vân (Xử Nữ) có chút ngạc nhiên nhưng ngay sau đó dồn thêm nội lực vào thân kiếm, nàng khẽ cười, một nữ nhân kia sao cản được nàng, chẳng qua chỉ khiến nàng mất thêm chút thời gian.

Tố Linh (Thiên Yết) thối lui mấy bước.

Dĩnh Vân (Xử Nữ) xoay mình thoắt ẩn thoắt hiện, trường kiếm nàng uốn lượn như xà long, thấy đầu nhưng không thấy đuôi, chỉ nghe thấy tiếng xé gió vun vút của nó trong không gian tĩnh mịch. Chuôi kiếm đánh sau gáy Tố Linh (Thiên Yết) khiến nàng không kịp đề phòng mà bất tỉnh, chưởng còn lại….

*Phụt* máu từ miệng Nguyệt Sinh (Nhân Mã) phun ra, thấm lên tấm mành màu vàng cam tựa như đóa hoa tuyệt mĩ. Toàn thân run rẩy, bụng dưới truyền đến trận đau đớn kịch liệt, máu từ dưới váy chảy ra như mang theo nửa sinh mệnh của nàng. Con nàng, con nàng sao rồi, sao lại chảy nhiều máu như vậy, không, không thể, nàng không dám nghĩ

Ánh mắt toàn vân máu nhằm thẳng phía Dĩnh Vân (Xử Nữ), nước mắt đỏ như hạt chu sa lăn dài trên gương mặt trắng bệch nhợt nhạt như tờ giấy – Thứ ngươi muốn lấy của ta là hài tử của ta sao… Ngươi…

Dĩnh Vân (Xử Nữ) quay người, dưới lớp sa che mặt, hơi thở lạnh lẽo, tiếng nói thoát ra như lưỡi dao đâm vào tim Nguyệt Sinh (Nhân Mã) – Thái Tử điện hạ gia lệnh cho ta làm… Ngài ấy không muốn cùng ngươi dính dáng gì thêm… Ngài ấy muốn cho ngươi biết, mất đi đứa con của mình thì đau như thế nào….

Nguyệt Sinh (Nhân Mã) ngẩn người, bàn tay đấm mạnh xuống đất, máu, nước mắt, mảnh vỡ quyện vào nhau, y không như vậy, không tàn độc như vậy, dù y đã hiểu lầm nàng nhưng nàng tin y yêu nàng, yêu đứa con này.

Nguyệt Sinh (Nhân Mã) nhặt lên, bàn tay nắm chặt, giọng nói phát ra, mang theo uất hận, mang theo trái tim tan vỡ – Lạc Kì, chàng hận ta vậy sao… Ta không đẩy Uyển Nhi xuống đó mà… Con chàng là do chính nàng ta giết, sao giờ lại là ta… Lạc Kì, dù chàng hận ta như nào cũng không nên làm thế, nó cũng là con chàng mà, chẳng nhẽ chàng không coi trọng nó, chàng nhẫn tâm và tuyệt tình với ta thế ư… Ta hận chàng..

Dĩnh Vân (Xử Nữ) cười lạnh, ném lại một câu – Tức thời mới là kẻ có tiềm lực, Nguyệt Sinh, ta tin cô không hận ta, con cô chỉ là một quân cờ trong ván bài này, dù ta không ra tay thì cũng là kẻ khác… Hãy tự làm mình có năng lực, hắn và cô… Tình ái trong hoàng thất… Vốn chẳng tồn tại…

Nàng ngẩng mặt – Đa tạ – rồi nàng nhìn đống máu dưới chân, bàn tay trắng xanh chạm xuống vũng máu nhớp nháp rồi đưa lên ngực mình mà gìn giữ – Mẫu thân xin lỗi con, hoàng nhi, con nhất định không bao giờ được đầu thai vào hoàng gia nữa…..

Dĩnh Vân (Xử Nữ) nhíu mày rồi bước đi, trong tim nhộn nhạo, hóa ra tha thứ và thù hận chỉ mỏng manh như sợi chỉ. Đường đường là người làm mẹ lại trơ mắt bất lực bị mất đi đứa con của mình, rồi nuốt lệ vào trong lòng mà đa tạ kẻ vừa gây ra, có lẽ thế gian chỉ có mình nàng ta. Nhìn bàn tay mình, chính nàng vừa gây ra cái chết cho hài tử đó, nàng lắc đầu.

Tử y bên ngoài nâng chèn trà, nàng phiêu diêu tự tại như tiên nữ, đẹp đến lóa mắt.

Dĩnh Vân (Xử Nữ) cầm trường kiếm, thân người làm thế phòng thủ.

Hân Băng (Kim Ngưu) bèn đáp – Ân oán của nàng ấy sớm muộn gì cũng phải trả… Ta không có can thiệp… Chỉ là tiểu muội của ta vốn nghĩa hiệp nên vào giúp, ai ngờ lại bị cô nương cho một liều thuốc mê hại ta lát phải vác muội ấy lên giường

– Sao cô nương dám chắc ta đến đây không là giết người…

Ngón tay mân mê chén trà tinh xảo kia chợt dừng lại, thanh âm ôn nhu vang lên – Cô nương là một sát thủ có năng lực… Nếu cô nương tới giết người thì sao lại phải giả đâm trúng nữ tì kia, vết thương đó không sâu, không trúng chỗ hiểm, chỉ là hôn mê. Còn tiểu muội ta, võ công kém cỏi, nếu như bình thường chả phải xuống tay rồi sao – nàng nhấp một ít nước – Nhưng cô nương cũng không nên sát hại đứa nhỏ như vậy… Mà thôi, coi như là một lần thử thách Nguyệt Sinh đi..

Dĩnh Vân (Xử Nữ) rùng mình, người này là ai, sao lại biết nhiều như vậy, chỉ bằng một hành động mà đoán ra tất cả, nàng cần cẩn trọng hơn rất nhiều, tay nắm thành quyền – Cô nương quả thông minh, ta thực ngưỡng mộ… Mong về sau không bao giờ gặp lại.

Dĩnh Vân (Xử Nữ) lùi lại mấy bước rồi biến mất trong không gian.

~~~~~~

Phía xa xa, mỹ nam tử dựa người vào cây trúc, bàn tay thon dài phủ lớp ánh nắng càng thêm mơ hồ, cái người này tựa đóa sen tinh khiết trong phật môn, tuyệt nhiên không vướng bụi trần – Thật nhanh chí, bằng một hành động mà đoán ra nhân tâm

– Thánh chủ, chúng ta còn việc phải làm không nên lưu lại đây lâu – nam tử mặc bạch y khác bên cạnh lên tiếng, y theo thánh chủ đã lâu, y biết người này vô hỉ vô bi, thanh tâm quả dục nhưng tại sao hôm nay lại có hứng thú với nữ nhân, mà còn dùng ánh mắt tán dương dịu dàng nữa chứ. Thánh chủ ngày càng khó hiểu.

– Sao ngươi lúc nào cũng công với việc vậy, ngươi muốn thánh chủ chết trong đống đó mới vừa lòng ư – nam nhân khác lên tiếng, giọng nói phần nhiều là châm chọc.

Nam nhân khác cũng xen vào – Mộ Nhất, ngươi nói chí phải, thánh chủ cần lấy vợ mà.. Một Thất ngươi muốn thánh chủ đi tu ngươi mới vừa lòng sao..

Người được gọi thánh chủ kia vươn vai lười nhác, khóe miệng nhếch lên nụ cười – Mộ Tam, Mộ Nhất, tha cho hắn đi… Mà cái tên Mộ Thất này, toàn là kẻ gây mất hứng…

!!!! ​ *Cạch* con dao gọt táo trên tay Hạ Tuyết (Bạch Dương) rơi xuống sàn, nàng cúi xuống nhặt lên – Tỉ tỉ cùng Tố Linh đi sáu bảy ngày rồi mà không trở về, không biết có sao không? Ta lo quá

Cảnh Hòa (Song Tử) bên cạnh chống cằm suy tư, ở đây mấy ngày cũng khá thú vị, không khí trong lành, ăn uống lại có mĩ nhân bên cạnh, thật là muốn ở lại đây mãi.

– Này.. ngươi cười cười cái gì vậy…

– Cô hạ con dao xuống, cô giơ thế nhỡ chẳng may phi về phía ta thì sao.. Ta mà chết là thiên hạ mất đi một mĩ nam đó.. Lúc ấy cô đừng có mà tiếc.

Hạ Tuyết (Bạch Dương) bĩu môi, đúng là cái tên tự cao tự đại, chỉ là đẹp hơn người bình thường một chút, hắn đâu cần tự hào bởi nhan sắc vậy, đúng thật là cái tên thần kinh không bình thường, nếu tỉ tỉ trở về nàng nhất định sẽ bảo tỉ tỉ chữa cho tên điên này

– Khùng …

Y cau có, tính rút trong vạt áo ra thứ gì đó. Hạ Tuyết (Bạch Dương) phi con dao sượt qua mặt y – Lại tính rút hoa Thủy Châu Liên hả, ta cóc sợ đâu đồ mặt heo.. – nói rồi nàng ném luôn quả táo đang gọt dở về phía Cảnh Hòa (Song Tử) rồi chạy biến.

Y bắt được quả táo rồi đưa lên miệng ăn, cũng tốt tự nhiên có đồ ăn mà không tốn sức. Cái đồ ngốc nghếch nữ nhân kia, nàng ta bao giờ mới thông minh được đây, y định rút ra tặng nàng chùm nho mà. Đúng là ngốc, thôi nếu nàng đã bỏ đi thì y ăn vậy.

Cảm ơn các bạn đã đọc!!!

Truyện (12 Chòm Sao) Thích Thì Yêu Thôi Chương 27

Chương 27: Trong lòng có anh và em!

Tối Song Tử lững thững đến nơi Bigbang tổ chức concert. Anh nhìn chiếc vé còn lại thở dài

Hôm nay anh đã nói ra lời cay nghiệt đối với cô và cả anh…

“Tôi có sai không?”

“Em có ổn không?”

“Chúng ta sẽ ra sao?”

“Tôi có thể sống mà không có nụ cười của em không?”

“Em tự lo cho mình được không?”

“Rồi mọi thứ sẽ trở lại như ngày em và tôi chưa tiến đến mức của ngày hôm nay chứ!”

“Em sẽ đến chứ?”

“Và…tôi có thể nói…không?”

-SONG TỬ-tiếng gọi khiến cậu giật mình, từ xa 1 cô gái xinh xắn đang chạy đến

-đến lâu chưa?-Bảo Bình cười

-mới đến,vào thôi-Song Tử và Bảo Bình bước vào

Concert hôm nay rất nhộn nhịp fan của BigBang thì đông vô kể, những hàng ghế đều chật kín. Mọi người ai cũng hào hướng nhưng riêng Song Tử sao thấy lòng không vui,anh đã chờ ngày này lâu lắm rồi vậy mà…

Buổi concert kết thúc cả hai ra về. Song Tử đang định đưa Bảo Bình về thì Khánh Minh xuất hiện

-để tớ đưa cậu về ha

-nhưng…-Bảo Bình ngập ngừng

Song Tử không nói gì chỉ dẫn xe và đi

-Bảo Bình cậu không đi concert với tớ thì ít nhất cũng để tớ đưa cậu về chứ-Khánh Minh

-xin lỗi nhưng tớ đi với Song Tử quen rồi-Bảo Bình từ chối

-Bảo Bình,cậu ấy đã đi rồi hãy để tớ đưa cậu về

-xin lỗi nhưng không ai thay được cậu ấy

Nói rồi Bảo Bình chạy đi. Khánh Minh bực tức quay xe đi

Bảo Bình chạy thật nhanh cuối cùng cũng thấy Song Tử đang ngồi ở ghế trên cây cầu

-Song Tử-Bảo Bình bước đến

-sau buổi concert chúng ta sẽ không nói chuyện nữa cậu quên rồi sao?-Song Tử vẫn nhìn chỗ khác

-vậy hãy để tớ nói 1 câu cuối cùng được không?-Bảo Bình

-nói đi

-tớ yêu cậu-Bảo Bình nói rồi đứng lên định đi nhưng Song Tử đã nắm tay cô lại kéo hẳn vào lòng

-tôi…cũng yêu em-Song Tử hôn lên đôi môi nhỏ ngọt ngào

-em yêu anh vậy mà anh lúc nào cũng để em 1 mình thật bất công-Bảo Bình ra vẻ giận dỗi

-vì anh nghĩ…

-em thích Khánh Minh chứ gì-Bảo Bình cắt ngang lời Song Tử

-thì…anh sai-Song Tử cười trừ

-hên cho anh là em là người tốt bụng nên không giận hờn gì anh-Bảo Bình cười xoà

-tốt bụng theo nghĩa bóng hay đen?-Song Tử hôn lên má Bảo Bình

-cả hai-Bảo Bình cười

-biết ngay mà,anh chở đi ăn,khi nào thành heo thì thôi-Song Tử xoa đầu cô

Cả hai đến 1 nhà hàng ăn uống đến khuya mới về

( ◕‿‿◕ )( ◕‿‿◕ )

Thiên Yết đang đi trên đường đông người tấp nập qua lại cười nói vui vẻ,có đôi có cặp còn anh… Một mình… Đi trong vô thức…

Anh nhớ về người con gái đó. Người con gái oan gia của anh.

Người con gái có nụ cười vô tư

Người con gái có hành động trẻ con

Người con gái luôn kiếm chuyện chọc điên anh

Và… Người con gái đã khiến anh yêu cô đến nổi không thể tát cô một cái khi thốt ra những lời cay không biết vô tình hay cố ý. Nhưng anh không biết gì nữa… Vì anh không muốn… Không muốn ép cô. Anh cũng không biết tình cảm là cái gì trên cái thế giới này. Anh không biết cô coi anh là cái quái gì. Chỉ biết anh yêu cô và… Chỉ vậy!

Anh bất chợt đi đến qua tiệm bánh lúc nào không hay định vào nhưng lại đi tiếp. Anh không vào vì không muốn thấy người thương.

-Thiên Yết-Cánh tay anh bất chợt bị ai đó nắm chặt lại

-buông ra đi-Thiên Yết không quay lại nhìn lấy một cái

-vậy tại sao cậu không chủ động giật tay lại? Có phải vì cậu không muốn tôi bỏ ra?

-Song Ngư…buông ra đi-Thiên Yết gần như đã mệt

-không, tôi muốn nói chuyện với cậu-Song Ngư vẫn kiên quyết nắm chặt bàn tay cậu

-có gì để nói sao?-Thiên Yết cười khẩy

-có

-vậy nói đi tôi nghe-Thiên Yết gật đầu

-tôi có 2 chuyện muốn nói. Thứ nhất là chuyện hai hôm trước là tôi nói đùa. Chuyện thứ 2 cậu còn nhớ lần đi chơi tôi bỏ đi chỗ khác không?

-nhớ- Yết gật đầu

-biết lý do không?-Ngư nhìn Yết mỉm cười

-không- Yết nhíu mày lắc đầu. Căn bản anh rất tồ trong tình cảm

-vì tôi thích cậu và tôi ghét thấy con gái ở bên cậu-Song Ngư nói như hét toáng lên.

Thiên Yết mất vài giây định thần,hoàn hồn lại sau vài giây đơ mặt ra

-vậy sao cậu lại gần với Thiên Tú,tôi cũng biết ghen mà-Thiên Yết nhíu mày

-vì tôi muốn cậu biết cảm giác của tôi-Song Ngư

-giờ thì tôi biết rồi-Thiên Yết cười

-vậy mình yêu nhau đi-Song Ngư

-không-Thiên Yết phủ phàng

-sao vậy?

-vậy thì cậu nói câu khác đi-Song Ngư 0.0

-thôi lười lắm kệ đi chứng tỏ tôi đây có giá-Thiên Yết nhe răng cười

-đợi làm xong rồi đi chơi ha-Song Ngư cười tít mắt

-ừ

Thiên Yết ngồi đợi tới khi Ngư làm xong

( ◕‿‿◕ )( ◕‿‿◕ )

Nhân Mã hôm nay nghỉ làm một bữa. Cô bước đi trên con đường thân quen mà Xử Nữ hay đưa cô đi mỗi ngày nghỉ,cô nhớ anh. Phải chi được gặp anh lúc này. Chắc cô sẽ nói rằng cô nhớ anh. Đã hai ngày cô và anh không nói chuyện.

Anh gặp cô… Anh tránh

Anh gặp cô… Anh im lặng

Anh gặp cô… Anh không nhìn

Anh gặp cô… Người dưng..?

Anh gặp cô… Nụ cười nửa miệng

Anh gặp cô… Ánh mắt lạnh nhạt xa lạ

Cô chịu hết nổi rồi,muốn khóc quá..! Làm sao đây…? Chạy tìm anh,có được không?

Anh sẽ gặp cô chứ?

Anh sẽ nghe cô nói?

Hay lại né tránh?

Bước đi trên con đường đông người nhưng cô vẫn lẻ loi. Đầu óc suy nghĩ vu vơ khiến cô đụng phải một người.

Ngước mặt lên là anh… Anh nhìn cô

Đôi mắt cam nhìn cô rồi… Anh định lướt qua nhưng…

-đứng lại-Nhân Mã nắm lấy tay Xử Nữ

Anh chỉ im lặng đứng lại. Không nhìn cô,không giật tay ra,không bước đi nhưng cũng không nói gì

-nói chuyện được không?

-để làm gì?-chất giọng lạnh nhạt của anh như con dao sắt lạnh cứa vào tim cô,đau rát đến bóp nghẹn

-tôi không biết-Nhân Mã cười vô thức. Nụ cười vô hồn à không có hồn chứ nhưng nó biểu hiện cho cái gì?

Buồn? Không

Vui? Không

Chỉ đơn giản là vô thức của cái buồn và vui trộn lẫn vào nhau như muối và đường vậy.-ừ,nói đi-Xử Nữ và cô ngồi xuống ghế của công viên

-tại sao cậu lại không nói chuyện với tôi?

-vì sao nhỉ?-Xử Nữ cười khẩy

-vì sao? Sao cậu không tự suy nghĩ?-anh nhìn cô ánh mắt xa cách

-vì Đại Hoàng sao?-Nhân Mã nhìn Xử Nữ

-tôi không biết,cậu nghĩ sao thì nghĩ-Xử Nữ dựa lưng vào thành ghế

-tại sao cậu lại như vậy? Chẳng lẽ một chút về tôi cậu cũng không hiểu sao?-Giọng nói như nghẹn lại. Tim cô thắt khiến nước mắt muốn trào ra

-hiểu cậu? Vậy cậu có hiểu cho tôi không? Cậu có nghĩ đến cảm giác của tôi? Cậu có biết tôi chịu đựng ra sao không? Cậu có biết không?-Xử Nữ như đã đạt đến giới hạn của sự chịu đựng anh hét lên. Giọng nói khản đặc lại chứng tỏ anh đã chịu đựng rất nhiều

-vậy sao…? Vậy cậu nghĩ tôi vui lắm hả Xử Nữ? Cậu nghĩ tôi muốn lắm sao?-Nhân Mã cười nhưng kèm theo làm nước lăn dài trên mặt cô

-thôi đi. Đừng làm rối thêm nữa. Cậu và tôi… Chỉ vậy thôi. Cậu thích Đại Hoàng chính cậu nói không phải tôi tự nghĩ,có lúc tôi ngỡ cậu đùa nhưng nhìn lại thì chắc là không phải đùa-Xử Nữ cười buồn.Nụ cười gượng gạo đến nổi không muốn cười

-cậu hỏi tôi rằng “cậu có thích cậu ta không?” Cậu còn nhớ không?-Giọng Nhân Mã nghèn nghẹn,đôi mắt như cố nhìn lấy gương mặt anh

Xử Nữ không nói gì chỉ gật đầu

-vậy là cậu sai rồi,cậu hỏi tôi có thích hay không chứ đâu có hỏi tôi có yêu hay không-Nhân Mã đôi mắt ngấn lệ hòa lẫn nụ cười

Xử Nữ nhìn cô,đôi đồng tử cam mở to. Nhìn cô gái mà anh…

-tôi…

-anh muốn nghe không? Muốn biết tôi yêu ai không? Tôi yêu anh đó… Vậy mà tôi nhận lại là cái gì hả?-Nhân Mã nghẹn giọng,giọng mấp máy cố nói ra điều mà cô và anh đã chịu đựng lâu rồi

-tôi xin lỗi-Xử Nữ vuốt mái tóc đen mặt anh hiện ra sự mệt mỏi

-anh vẫn chưa nói điều đó-Nhân Mã

Xử Nữ nhìn cô… Người con gái anh yêu đang đợi anh…

-tôi yêu em-Xử Nữ lấy cô như thoả nỗi nhớ người thương bao lâu nay. Hai ngày… 48 tiếng đồng hồ anh và cô không nói chuyện à không 48+19 tiếng của ngày hôm nay nữa là 64 tiếng đồng hồ anh nhớ cô cũng hên là chưa hết 72 tiếng đồng hồ ít ra vẫn còn thời gian cho anh trước khi ngày thứ 3 lại trôi qua.

-ừ em cũng yêu anh đồ khùng-Nhân Mã bật khóc ôm lấy anh

(๑ŏ ω ŏ๑)(๑ŏ ω ŏ๑)(๑ŏ ω ŏ๑)

Cự Giải tan làm lặng lẽ đi một mình. Cô hôm nay trong mệt mỏi,phờ phạc,đôi mắt thâm quần vì mất ngủ và sưng húp lên vì khóc quá nhiều. Cô thẩn thờ đi một mình lặng lẽ

-Hôm nay Noel sao?-Cự Giải ngước khuôn mặt đờ đẫn nhìn mọi thứ.

Đã vào đông rồi. Mùa của hạnh phúc nhưng cũng có thể là chia xa,buồn bả. Cô nhớ anh quá.

Nhưng… Cô không thể nói lời xin lỗi. Tại sao cô không nghe anh nói? Tại sao cô không kìm hãm cái tính bồng bột của mình? Tại sao?

Để bây giờ lại bị cái gọi là cái tôi đè nặng lên… Làm gì đây?

Nhưng mà… Những người yêu nhau thật lòng sẽ can đảm nói lời xin lỗi dù có tự trọng cỡ nào đi nữa

Cô có nên không? Anh sẽ tha thứ chứ?

Cự Giải vừa đi vừa nghĩ không để ý trên đường,cô vấp phải bậc thềm mà ngã xuống đất.

-chảy máu rồi-Cự Giải nhìn đầu gối đang chảy máu của mình.

“Rát quá”

“Đau quá”Cự Giải cố gắng đứng dậy. Lúc này cô cảm thấy mình cô đơn quá. Nước mắt chợt rơi xuống không phải vì vết thương kia mà là vì cô nhớ anh!

Anh luôn bên cô chăm sóc cô từng li từng tí kể cả lúc cấp 2 cô và anh là đối địch nhưng anh vẫn lặng lẽ bên cô,chăm sóc,quan tâm cô. Nhưng bây giờ chính sự ngu ngốc,cái tính nông nổi của cô đã đẩy anh ra xa.

Lê từng bước nặng nề,đau rát mà đi có khi muốn ngã xuống cho xong.

-nếu cứ đi như vậy thì máu sẽ chảy thêm đó

Giọng nói thân quen,trầm ấm vang lên khiến cô như vỡ oà quay lại.

“Là anh! Đúng là anh rồi!”

-Ma Kết…-Cự Giải không cầm được nước mắt nữa cô oà khóc như trẻ con bị giành lấy kẹo vậy.

-đừng khóc nữa. Anh ở đây rồi-Ma Kết xoa đầu cô

-ngồi xuống anh xát trùng vết thương-Ma Kết dìu cô lại băng ghế gần đó. Bắt đầu xát trùng cho cô. Cơn đau rát mỗi khi miếng bông gòn có chứa thuốc sát trùng chạm vào vết thương của cô. Sau khi làm xong các bước xát trùng anh băng vết thương lại cẩn thận

-sau này đi đứng cẩn thận,để té như vậy…

Anh không kiệp nói hết thì cô đã nhào đến hôn anh.

-em xin lỗi…-Cự Giải mếu máo nói

-ahahahahaha coi em kìa như con nít vậy,nín đi,anh có giận em đâu-Ma Kết phì cười trước thái độ trẻ con của cô

-thật không?

-ừ anh hiểu cảm giác của em mà,thôi bây giờ cũng trễ rồi về thôi,mai anh sẽ dẫn em đi chơi noel chịu không?-Ma Kết ôm cô vào lòng

-ừm-Cự Giải cười tươi

-ơ mà sao anh lại xuất hiện đúng lúc vậy?

-anh luôn ở bên em mà-Ma Kết cười

-Cảm ơn anh-Cự Giải

-về thôi-Ma Kết cõng Cự Giải trên lưng đi về trước bao nhiêu ánh mắt ganh tị

(๑¯ω¯๑)(๑¯ω¯๑)(๑¯ω¯๑)(๑¯ω¯๑)

Không chỉ có ngày White Valentine hay Black Valentine là ngày tình nhân mà Noel cũng là ngày dành cho các cặp đôi yêu cái lạnh và tận dụng cái lạnh đó làm hơi ấm tình yêu cho mình.

Thiên Bình đang đứng đợi Kim Ngưu thì Như Nguyệt từ đâu xuất hiện với con dao trên tay. Thiên Bình thấy nhưng tiếc là không kiệp né đã lãnh trọn con dao vào hông phải. Cô ngã xuống còn Như Nguyệt thì bỏ chạy. Cùng lúc đó Kim Ngưu vừa đến anh chạy đến bên cô vừa lo lắng vừa tức đến tím mặt nhìn theo cái con người bỉ ổi đang chạy kia.

Kim Ngưu đưa Thiên Bình vào bệnh viện. Anh ngồi bênh ngoài phòng chờ đợi kết quả. Anh không gọi cho bất cứ ai vì anh muốn anh là người biết đầu tiên và không muôn ai lo lắng

Kim Ngưu tự trách mình vì sao anh không đến sớm hơn? Vì sao lại không thể bảo vệ được người mình yêu? Tại sao người bị không là anh? Thiên Bình có tội gì chứ?

Cánh cửa phòng phẫu thuật mở Kim Ngưu liền chạy đến

-cô ấy sao rồi ạ?

-may là đưa đến viện kiệp thời nên không sao cả,cậu có thể vào thăm cô ấy-Câu nói của bác sĩ khiến Kim Ngưu nhẹ lòng

Anh chạy ngay vào phòng Thiên Bình đang nằm

-chào anh-Thiên Bình vẫn nụ cười thường trực trên môi

Kim Ngưu chạy đến ôm lấy cô, Thiên Bình chỉ cười. Cô biết anh đã thấp thỏm và tự trách mình như thế nào

-em không sao mà-Thiên Bình vòng tay ôm anh

-anh xin lỗi,xin lỗi-Nước mắt Kim Ngưu rơi. Đây là lần đầu anh khóc. Lần đầu ở đây là vì 1 người con gái anh yêu thật lòng.

-anh không có lỗi. Em phải cảm ơn Như Nguyệt-Thiên Bình dụi đầu vào lòng Kim Ngưu

-tại sao?-Kim Ngưu khó hiểu

-vì nhờ cô ấy em mới biết anh yêu em như thế nào và cô ấy đã tạo cho em 1 mùa noel khó quên tuy nó hơi đau một chút

-em xém mất mạnh đó biết không hả?-Kim Ngưu nhăn mặt

-em biết nhưng không có cô ta thì em và anh chỉ đơn thuần là đi chơi chứ đâu biết được rõ người kia đang nghĩ gì về mình,đúng không?-Thiên Bình với nụ cười vô tư khiến Kim Ngưu phải lắc đầu vì sao cô lại có thể nhìn ra một khía cạnh tốt trong 1 việc xấu xa ghê tởm như vậy chứ?

-anh thua em,đúng là hết nói mà-Kim Ngưu lắc đầu,bó 2 hai tay mình lại

-em mà,gọt táo em ăn đi-Thiên Bình chỉ vào dĩa táo

-Hả??-Kim Ngưu hơi hoảng vì trước giờ nói thiệt cái gì anh cũng giỏi nhưng mà cái việc cặm cụi gọt táo này thì…chắc để anh học lại

-ờ…thôi để anh thử xem sao-Kim Ngưu vẫn can đảm cầm dao tỉ mỉ gọt vỏ

Còn Thiên Bình thì ngồi cười khúc khích nhìn anh cặm cụi tập trung gọt táo,trong thật mắc cười

-nè,ăn,không cười nữa-Kim Ngưu đưa quả táo cho Thiên Bình

-anh gọt cũng đẹp đó,tặng cái bông nè-Thiên Bình rút cái bông trong bình ra đưa cho Kim Ngưu

-ờ cảm ơn-Kim Ngưu cười nhận lấy cái bông “chùa”

Noel không nhất thiết phải đến những nơi đẹp. Chỉ cần bên nhau thì ở đâu cũng là hạnh phúc.

(‘ΘωΘ’)(‘ΘωΘ’)(‘ΘωΘ’)

Bạch Dương lê đôi chân trên đường về nhà. Hôm nay cô lại đi 1 mình. Chán nản nhìn mọi thứ,đối với cô bây giờ mọi thứ thật phiền phức. Đến nỗi những đứa trẻ chạy chơi với nhau cũng làm cô khó chịu trong lòng. Đeo headphone vào bài If you của Bigbang vang lên thật êm ái nhưng mang nặng một nỗi buồn.

Nếu một ngày nào đó anh cũng ra đi như cô gái trong bài hát thì liệu cô có đủ can đảm chạy theo níu tay hay chỉ đứng im nhìn anh bước đi rồi tự gậm nhắm nỗi đau 1 mình

Cô và anh cứ như hai người cùng chiều gặp nhau nhưng còn việc có thể chạm đến nhau không thì đó là một việc khác. Trên cuộc đời này chuyện gì cô cũng dám làm nhưng việc nói với người cảm giác của mình thì cô không dám. Cô sợ… Sợ mất anh sau câu nói đó.

Không nói thì khó chịu. Nói thì lỡ không được gì mà còn sống trong không khí ngột ngạt khó thở nữa.

Sao lại cho cô gặp anh để bây giờ lại lâm vào tình trạng này chứ.

“Thôi bỏ đi,tới đây là được rồi,cậu ấy thuộc về người khác. Mình đơn thuần là… Một người dưng…!”

Bạch Dương dựa vào tường một quán cafe đã đóng cửa mà khóc. Cô không kiềm lòng được nữa. Tại sao lại hành hạ cô như vậy?

Đang khóc không biết trời trăng thì có một vòng tay ôm lấy cô từ phía sau

-tại sao lại khóc?-Tiếng nói ấm áp,mùi hương quen thuộc làm cô càng khóc thêm

-cậu…cậu đi đi mà-Bạch Dương nức nở như một đứa con nít. Dùng tay cố đẩy cậu ra

-tôi không đi và em cũng không được đi-Sư Tử nắm vai Bạch Dương quay lại đối diện mình

-làm ơn đừng hành tôi nữa-Bạch Dương lắc đầu

-em làm sao vậy?-Sư Tử vẫn giữa cô trong vòng tay

-sao là sao? Anh về đi,tôi không sao…-Bạch Dương vẫn cố thoát ra khỏi anh

-hôm nay tôi muốn nghe em nói. Tôi sẽ không đi cho đến khi xong hết mọi việc-Sư Tử kiên quyết

Bạch Dương không còn đủ sức chống cự nữa đành đứng yên nghe anh hỏi

-tại sao em lại tránh tôi 2 hôm nay?

-anh có Y Lan rồi tôi không muốn làm người phá đám,nói thẳng ra tôi không muốn thấy anh bên người ta-Bạch Dương giọng khản đặc

-tại sao em lại nghĩ như vậy,tôi với cô ta không có gì cả-Sư Tử

-anh nói dối,trước giờ anh ít nói chuyện với con gái vậy mà Y Lan mới gặp mà anh đã nói chuyện rất nhiều còn thân nữa

-tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn chọc em thôi chứ có ham hố gì nói chuyện với cô ta-Sư Tử cười khổ

-tôi nhớ em-Sư Tử ôm Bạch Dương chặt vào lòng. Lúc này cô không chống cự hay đẩy anh ra nữa

-tôi…

-tôi yêu em-Sư Tử áp sát mặt Bạch Dương. Môi chỉ còn cách 2cm nữa là chạm

Sử Tử chạm nhẹ lên cánh môi mềm mại của cô và đã bị cuống hút vị sự mềm mại của nó. Anh bắt đầu dùng lưỡi tiến sâu vào miệng cô,càng quét vị ngọt trong cô rồi quấn lấy cái lưỡi nhỏ hồng. Anh chỉ luyến tiếc rời khỏi khi thấy cô khó thở

-anh…đồ xấu xa-Bạch Dương cuối mặt giấu đi gương mặt ửng đỏ của mình

-tôi đưa em về,mà không có tên xấu xa nào đẹp trai như tôi đâu-Sư Tử cười đểu

Bạch Dương không nói gì chỉ im lặng mỉm cười đứng lên

-về thôi-Bạch Dương đưa tay ra Sư Tử nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn thon thả đó. Hai bàn tay đan xen nhau thật ấm áp giữa mùa đông lạnh. Đã lâu rồi bàn tay họ đã không được gần nhau,nên bây giờ họ rất trân trọng khoảng khắc này.

Bạn đang xem bài viết Đọc Chương 27: Thông Tin trên website Duongveyeuthuong.com. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!