Cập nhật thông tin chi tiết về Đọc Truyện Tình Yêu Của Sự Phản Bội mới nhất trên website Duongveyeuthuong.com. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.
Hàng mi tựa cánh quạt khẽ động rồi nhẹ nhàng mở ra, để lộ đôi con ngươi xanh biếc lấp lánh tựa sao, thâm trầm tựa biển.
Nơi này..!
Đảo mắt nhìn xung quanh, hơi hơi nhíu mày, cái nơi này là nơi nào?
Tất cả như chìm trong bóng tối, ngoại trừ khung cửa sổ nhỏ được ánh trăng chiếu vào.
Phan Kim Ngưu khẽ cựa mình, đôi mày lại càng thêm nhíu chặt, làm thế nào mà cả tay chân cô đều bị trói chặt không thể nào nhúc nhích được!
Trong tâm trí cô mơ hồ cảm nhận được, lúc cô đang không chú ý thì ai đó từ đằng sau đánh ngất cô, sau đó…Sau đó…Tất cả đều trở nên mờ ảo, cô chẳng nhớ gì cả.
Khi tĩnh lại thì lại thấy mình ở cái nơi này, tay chân còn bị trói, sau ót còn cảm giác đau đớn. Mà…
Khả năng cao nhất là tên vệ sĩ mà cha cô thêu tới, chính hắn ta đã bắt cô giam giữ ở cái nơi này!
Triệu Song Tử…
Phan Kim Ngưu còn đang ‘dạo chơi’ trong mớ suy nghĩ hổn độn thì từ phía ngoài cửa đã truyền đến những âm thanh ‘cộp, cộp’ của giày da nện xuống sàn nhà tiến về phía căn phòng mà cô đang bị giam giữ. Trong đêm thanh tĩnh, từng tiếng bước chân ngày cần đến gần, Phan Kim Ngưu ngồi bên trong, cả thân người run lên, ai đó đang đến, trái tim của cô kịch liệt đập nhanh, hận không thể nhảy luôn ra khỏi lòng ngực.
Trong lúc Phan Kim Ngưu còn đang thấp thỏm, cánh cửa bật mở, hai mắt Phan Kim Ngưu hung hăng nhắm chặt.
Một lát sau…
Vẫn không cảm thấy có hiện tượng kì lạ gì xảy ra, khẽ mở lên đôi hàng mi cong vút để lộ hai viên ngọc sáng màu xanh biển lấp lánh tuyệt diễm.
Đưa mắt đảo qua cánh cửa đang bật mở, ngoài nó ra thì không hề có ai! Rõ ràng lúc nãy là cô nghe thấy tiếng bước chân cơ mà..!
Đang còn miên man, một giọng nói trầm lạnh mang theo một phần sát khí, lạnh nhạt cất lên:
-“Đừng ngây ngốc nữa, vẻ mặt của cô hiện giờ thật không giống như một vị tiểu thư lạnh lùng, cao quý khi còn ở Phan gia! Cô…Là đang sợ cái gì sao!?”
Câu nói này như một mũi tên đâm thẳng vào lòng cô, đúng hơn là đang chế giễu cô! Mà…Giọng nói này, thật quen..!
Hai mắt mở lớn, nhìn về phía giọng nói phát ra, đập vào mắt cô là một thân người cao ráo của một người con trai đang đứng trước khung cửa, ánh trăng rọi vào dung mạo tuấn mỹ, tuyệt luân khiến cho gương mặt hắn càng thêm sinh động, tuyệt mỹ động lòng người.
Truyện Tình Yêu Của Sự Phản Bội
-“Con dâu tương lai a.”
Ông biết cô gái trước mặt từng là con gái của kẻ đã khiến cho cả gia tộc mình từng một thời rơi vào cảnh khốn đốn, có thể đẫn đến diệt vong. Nhưng Phan Kim Ngưu lại chính là không phải con gái của lão già đó. Ông còn không quá mức vô tâm như con trai nên có thể suy xét một chút về cô.
Tướng mạo cùng vẻ bề ngoài thật xinh đẹp, câu hồn đoạt phách cùng với đôi mắt màu lam ánh lên tia thanh lãnh, khí chất cao quý quý tựa hồ như đã được giáo dưỡng rất tốt từ nhỏ. Cô gái này quả đúng là có tố chất để trở thành con dâu của Triệu gia.
Tuy rằng con trai của ông vẫn chưa hề có ý định là sẽ cưới vợ nhưng cũng đã đến lúc phải tìm người ngày đêm bầu bạn với nó rồi. Ông cũng không còn nhiều thời gian vì thế phải nhanh chóng tìm ra một người xứng đáng để trở thành con dâu Triệu gia và nhanh chóng sinh cho ông tiểu hoàng tử, và tiểu công chúa để cho ông bế nha.
Nhìn thấy Triệu Lôi đột nhiên nắm lấy tay mình, Phan Kim Ngưu trong lòng cũng cảm thấy rất phức tạp.
-“Hả?”
Cô căn bản là không hiểu ông chính xác là đang nói cái gì. Con dâu? Còn tương lai cái gì? Cô rốt cuộc là có chút khó hiểu, chỉ cảm thấy mấy lời kia thật sự có chút kỳ quái…
Triệu Lôi mỉm cười, buông tay cô ra. Cũng không quan tâm đến vẻ mặt khó hiểu của cô, ông bất quá cũng đã biết trước được là cô sẽ như vậy.
-“Người tới mang bữa sáng ra đây!”
Ông nhìn cô, vẻ mặt nhu hòa làm cho người ta không nhận ra, ông chính là kẻ được mệnh danh là bá chủ hắc đạo nay lại đang mỉm cười ôn hòa trước một cô gái.
-“Đừng sợ, ta không làm hại con. Chỉ là, ta có nghe Song Tử nói về con nhưng vẫn chưa có dịp gặp mặt. Quả thật là làm ta rất hài lòng, rất xứng đáng với danh là thiếu phu nhân Triệu gia!”
Phan Kim Ngưu nhíu mày, đáy mắt lóe lên tia sáng quái dị. Ông muốn cô trở thành con dâu tức là sẽ trở thành vợ của Triệu Song Tử? Điều này quả thực không thể được!
-“Ta biết là con sẽ khó chịu, ngay cả Song Tử khi nghe đến chuyện này chắc chắn cũng sẽ không chấp nhận, ta rất hiểu tính tình của nó, nhưng không muốn cũng phải muốn, có chết cũng nhất định phải lấy. Hai đứa còn phải mau mau sinh chắt cho ta, ha ha!”
Triệu Lôi hưng phấn cười lớn, Phan Kim Ngưu nhìn ông đầy quái dị, mày liễu càng thêm nhíu chặt.
Đây là cha của Triệu Song Tử, Triệu Lôi! Là một người đàn ông đã ngoài ngũ tuần, là Lôi lão chủ nhân của ngôi nhà này. Chức vị ở hắc bang giao toàn quyền lại cho con trai, ông chỉ việc ở đây sống hết nửa đời còn lại.
Từng tung hoành hắc đạo một thời, Lôi Duyệt là cái tên trong giới hắc đạo đều biết đến và ít ai có thể xem thường. Tuy nhiên Lôi Duyệt lại cùng với Ngự Thiên, Huyết Báo đối đầu nhau. Thế lực cả ba lại ngang nhau, lại bị Hắc Vũ ở đằng sau hãm hại, bọn chúng mưu kế khôn lường, luôn thích ở trong bóng đêm mà âm thầm ra tay. Vì thế nên vạn nhất đều phải tuyệt đối đề phòng.
Bao nhiêu sát thủ tinh nhuệ cũng trong chớp mắt đều chết dưới tay bọn chúng.
Không phải vì Hắc Vũ có sát thủ nguy hiểm tài giỏi hay là về độ tàn bạo và tốc độ nhanh chậm như thế nào. Tất cả là vì bọn chúng rất tinh ranh, mưu kế và cách ra tay quỷ dị khiến cho người ta không lường trước được việc gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Nhưng gần đây Hắc Vũ không có ý định muốn giao chiến, thậm chí còn không có tin tức nào về bọn chúng. Im hơi lặng tiếng như thế không biết là đang tính kế gì, nhưng tuyệt đối không được lơ là, mất cảnh giác. Thứ chúng đang nhắm tới đó chính là giết những thế lực lớn không vì lý do hay mục đích nào cả.
Lúc này, Triệu Song Tử trở về biệt thự trước đó, nhìn thấy một chiếc xe khác đã đến trước từ lúc nào, trên gương mặt tuấn mỹ hiện lên một chút ý cười lạnh lẽo. Triệu Song Tử bước xuống xe, vẻ mặt không chút biến hóa, sải bước bước vào trong nhà.
Vừa đến trước cửa đã cảm nhận được nhàn nhạt khí thế, trong không khí còn ảm đạm mùi vị của sự nguy hiểm cùng chết chóc.
Tầm mắt đặt trên người nam nhân ngồi ở sô pha, dáng vẻ dù có chút hờ hững nhưng vẫn uy thế bức người.
Triệu Song Tử mặt không chút biểu cảm bước đến ngổi xuống đối diện với nhân kia. Đôi con ngươi nhàn nhạt hàn ý.
-“Không biết hôm nay một người cao quý như Hàn Tổng đây lại đến tìm tôi, có phải hay không là có việc gì đó hệ trọng?”
Hàn Thiên Yết vắt chéo chân, khóe môi khẽ cong, đôi mắt sắc bén hơi híp lại. Hắn không vòng vo ngay lập tức liền vào thẳng vấn đề.
-“Tôi không biết là cậu sẽ nghĩ như thế nào nếu như chúng ta hợp tác?”
Truyện Tình Yêu Của Sự Phản Bội Chương 18
Tác giả: Hanynhiem0917
Chương 18: Gặp lại
-“Tôi đã nói là không phải mà…”
Vân Ma Kết nức nở nói, hai chân không ngừng đá loạn, giẫy giụa muốn thoát ra nhưng căn bản chỉ tốn sức mà không thoát ra được.
-“Tôi căn bản chỉ giống vợ anh ở bề ngoài chứ không phải là vợ anh! Tôi khuyên anh tốt nhất phải giữ chừng mực, đừng có chạm vào tôi! Tôi chỉ mới 19 tuổi thôi, vẫn còn nữa đời để sống. Anh làm vậy thì chẳng khác nào khiến tôi không thể lấy chồng, độc thân cả đời hay sao?”
Hết cách nên đành dùng đến lời nói để khuyên nhủ hắn.
Hàn Thiên Yết trầm mặc một hồi, khóe môi lại gợi lên nụ cười ma mị nhưng đầy nguy hiểm.
-“Nếu như là không phải, vậy tại sao lại có cái bớt y đúc cô ấy!?”
Cái bớt? À, là do khi sinh ra thì đã có rồi! Nhưng ‘cô ấy’ mà hắn nói cũng có một cái y đúc sao?
-“Là trùng hợp!”
-“Trùng hợp?”
Trên đời lại có chuyện trùng hợp đến kinh người như vậy hay sao? Từ dung mạo đến tướng mạo chỉ có phong thái là có chút không giống nhưng cái bớt này…Tóm lại trên đời không có người giống nhau nhiều đến thế, trừ phi là có chị em sinh đôi hay đại loại thế! Trước khi còn chưa rõ thực hư ra sao thì buộc cô gái này phải ở lại đây!!
Hàn Thiên Yết không nhịn được mà nhíu mày, lại nhìn gương mặt vạn phần uất ức của Vân Ma Kết, lấy tay lau nhẹ giọt nước mắt còn đọng lại nơi khóe mắt của cô như một bản năng. Từng đốt ngón tay thon dài, xinh đẹp và hoàn mỹ như một nghệ sĩ dương cầm nhẹ vuốt ve gương mặt kiều diễm kia, như một loại lưu luyến triền miên…
-“Lạnh…”
Cái cảm giác khi bàn tay hắn chạm vào mặt cô rất lạnh lẽo tựa như băng vậy!
Hàn Thiên Yết khẽ giật mình rút tay về, có hơi không thoải mái nhìn Vân Ma Kết vẫn một mực cái vẻ mặt không cam lòng đó nhìn hắn. Quả thật cô gái này rất giống với ‘cô ấy’! Giống đến mức hắn không thể tin! Nhưng cô gái này có đôi mắt rất kiên định, quật cường tuyệt nhiên không dễ uy hiếp. Còn ‘cô ấy’ thi lại yêu đuối, mỏng manh chọc cho người ta muốn yêu thương và che chở lại hoàn toàn tương phản với Vân Ma Kết!
Cô gái này giống với ‘cô ấy’ như thế hẳn là không bình thường chút nào a.
-“Nhóm máu của cô, là nhóm máu gì?”
Vân Ma Kết không ngừng cảnh giác hắn, sợ hắn sẽ làm điều xấu xa với mình. Dù có là một đại mỹ nam bề ngoài văn nhã, lịch sự đi chăng nữa nhưng ở con người hắn lại toát ra một khí thế kinh người, nguy hiểm khó lường nên ngàn vạn lần cô cần phải đề phòng hắn, vạn nhất bảo toàn tính mạng a!
Nghe hắn hỏi, Vân Ma Kết thừa biết hắn đang hỏi xem mình còn có chỗ nào trùng hợp với cô ấy nữa hay không nên nhanh nhẹn đáp:
-“Là nhóm máu O!”
Hàn Thiên Yết nhướng mày, một lát sau khẽ cúi người, tà mị nói:
-“Trùng hợp quá! Cô ấy cũng thuộc nhóm máu O.”
Vân Ma Kết nghe vậy cả người liền run lên liên hồi. Cười cười đáp:-“Ha…Ha, …Thật…Thật là trùng hợp!”
Là số cô đen đủi nên mới có nhiều cái trùng hợp như thế nha! À đúng rồi! Tên! Chẳng phải tên tuổi mới là giải pháp tốt nhất hay sao? Hai mắt Vân Ma Kết sáng rực, mừng rỡ nói:
-“Vậy cô gái mà anh nói có tên là gì? Bao nhiêu tuổi?”
Hàn Thiên Yết không nghĩ nhiều liền đáp:
-“Cô ấy tên là Vân…”
-“Ba ba, ba ba đang cùng mẫu thân chơi trò gì vui vậy? Có thể cho Phong Nhi chơi cùng có được hay không!?”
Hàn Phong đứng ở ngoài cửa ló cái đầu nhỏ vào, chớp chớp hai mắt to tròn, cái miệng nhỏ nhắn chu ra, hai đầu lông mày nhíu lại. Là đang hờn giận cái gì sao a!?
Hàn Thiên Yết và Vân Ma Kết giật mình vội quay đầu. Hàn Thiên Yết rất nhanh sau đó liền ngồi dậy, bình tĩnh bước đến bế Hàn Phong lên, cưng nựng hôn vào cái má phụng phịu ửng hồng của cậu đứng xoay người về phía Vân Ma Kết. Là cô phản ứng chậm hay là hắn quá nhanh?
Vân Ma Kết cuống cuồng cả lên. Tên vô lại nào đó vừa nãy đã xé rách đồ của cô, hắn đích xác chính là một tên vô sĩ, biến thái a! Vân Ma Kết khóc thầm trong lòng, ngay lúc Hàn Phong quay đầu nhìn về phía cô thì cô đã nhanh hơn kéo chăn che kín người.
Tốt nhất là không nên để cho con nít nhìn thấy cô như vậy nếu không thì cái đầu óc trong sáng của nó nhất định sẽ bị cô đầu độc thành hư mất!
-“Mẫu thân! Người lạnh sao!? Sao lại chùm chăn như thế?”
Hàn Phong ngây thơ hỏi. Không biết thằng nhóc này từ thời đại nào chui ra mà cứ luôn miệng gọi ‘mẫu thân’, làm cô có cảm giác như mình vừa đi lạc vào thế giới cổ đại a..!
Vân Ma Kết nhìn cậu nhóc bằng ánh mắt hết sức là ‘thân thiện’, cười ha ha nói:
-“Đâu có! Ta là cảm thấy có chút không thoải mái…”
-“Có phải là ba ba bắt nạt mẫu thân hay không?”
Hàn Phong giãy giãy không chịu để cho Hàn Thiên Yết bế, Hàn Thiên Yết chỉ nhẹ giương khóe môi sau đó thả con trai xuống. Hàn Phong chạy đến bên giường leo lên ôm chặt lấy Vân Ma Kết, hùng hổ hô:
-“Ba ba không được bắt nạt mẫu thân! Từ nay con sẽ bảo vệ người! Không cho ba ba đụng vào!”
Nói hay lắm nhóc con! Vân Ma Kết xúc động trước lời nói của cậu nhóc, mặc dù cô biết với cái thân xác bé xíu này của cậu thì chẳng làm được trò trống gì…
Hàn Thiên Yết khoanh tay dựa người vào tường, bộ dáng thập phần anh tuấn cùng khí chất lãnh ngạo đó thì đúng là hảo mỹ nam! Đối với bộ dáng của hắn thì Vân Ma Kết cũng có vài phần ngây ngốc đi!
-“Nếu như con đã không cho phép ba ba đụng vào mẫu thân thì ba ba tuyệt nhiên cũng không đụng vào. Nhưng là…Khi ba ba đi công tác trở về thì con sẽ không có đồ chơi mới hay là bánh kẹo gì hết! Thấy thế nào!? Hai ta lấy một đổi một!”
Hàn Phong hai mắt to tròn chớp chớp vài cái sau đó cười ha ha vài tiếng. Vân Ma Kết còn tưởng cậu nhóc sẽ không vì đồ chơi mà làm cho ‘mù quáng’ trong lòng cô cũng có chút gọi là đắc ý trừng mắt với Hàn Thiên Yết.-“Được! Lấy một đổi một! Ba ba cứ tự nhiên đụng vào Mẫu thân, con không quan tâm người nữa!”
Vân Ma Kết một thoáng đứng hình, nụ cười đắc ý trên mặt bị gió thổi bay.
-“Tốt.”
Hàn Thiên Yết lại càng đắc ý hơn nhìn Vân Ma Kết. Dù sao thì cô ta có rất nhiều yếu tố tương đồng với cô ấy, nhưng một khi còn chưa chứng minh được thì hắn tuyệt đối sẽ không thả cô đi!
Vân Ma Kết không hề để ý đến ánh mắt Hàn Thiên Yết phức tạp nhìn mình mà chỉ tức giận nhìn Hàn Phong đã từ lúc nào bay đến ôm lấy chân của Hàn Thiên Yết. Cái vẻ mặt vui vẻ đó còn có hào quang lấp lánh làm nền là sao!?
Thằng ranh con này…
Dương Xử Nữ từ lúc Vân Ma Kết bị người ta bắt đi thì cũng là lúc cô đang ‘tung tăng’ cùng chàng trai hôm nọ – Triệu Thiên Bình! Cái này không phải là thấy trai bỏ bạn, chỉ là đi theo tiếng gọi của con tim thôi a!
Triệu Thiên Bình một bên cũng chẳng nói gì, im lặng và lạnh lùng như thế cũng khiến biết bao cô gái phải si ngốc ngắm nhìn.
Dương Xử Nữ cảm thấy mình dường như đang bị rất nhiều ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm khiến cô bất giác rùng mình, lại nhìn Triệu Thiên Bình đi bên cạnh. Thấy cậu lạnh lùng như thế, dường như không mọi thứ xung quanh đều bị cậu bài xích khó mà đến gần được.
Dương Xử Nữ cắn cắn môi dưới, cúi đầu nhìn mặt đất lại không chú ý từ đằng xa, một chàng trai chậm rãi bước đến, dừng lại trước mặt Dương Xử Nữ.
Dương Xử Nữ theo phản xạ ngước lên nhìn, đôi con ngươi bỗng chốc co rụt lại, cả người khẽ run lên từng đợt. Trương Mặc Đình, làm sao hắn lại xuất hiện ở đây!?
Trương Mặc Đình mặc dù dung mạo cũng tạm chấp nhận là thu hút ánh mắt người khác nhưng bộ đang của hắn hờ hững cũng có vài phần lạnh lùng nhưng so với Triệu Thiên Bình cũng chẳng bằng một góc!
Trương Mặc Đình khi nhìn thấy Dương Xử Nữ thì liền muốn đi đến chế nhạo cô một phen, nhưng khi nhìn đến nam nhân đi bên cạnh cô thì lại có cảm giác như bị khí thế toát ra từ trên người cậu ta làm cho phải ngậm miệng lại nhưng trong lòng vẫn có vài phần chế giễu! Mới có vài tháng ngắn ngủi mà đã tìm được một nam nhân tốt như vậy, xem ra, thủ đoạn của Dương Xử Nữ này cũng thật không nhỏ. Là hắn đã xem thường cô rồi!
-“Dương Xử Nữ! Cô cũng không tồi chút nào, mới có vài tháng không gặp mà đã tìm được người mới rồi! Tôi có bị đánh chết cũng không dám xem thường cô nữa rồi!”
Trương Mặc Đình có ý nói lớn để cho người khác nghe, ý vị trong lời nói của hắn hiển nhiên là châm chọc cô, còn cố tình chế giễu cô ở trước đám đông!
Dương Xử Nữ hai tay nắm chặt khẽ run rẩy, ánh mắt trở nên tức giận cùng với khinh bỉ ngập tràn đối với Trương Mặc Đình. Mọi người trên đường cũng đã vì lời nói của hắn mà tụm năm tụm ba chỉ chỏ Dương Xử Nữ. Trương Mặc Đình cũng vì thế mà nhếch môi càng cao hơn, lại nhìn nam nhân bên cạnh cô, hắn rốt cuộc cảm thấy nam nhân này so với lời nói của hắn thì nam nhân kia vẫn giữ nguyên cái vẻ lạnh nhạt, ánh mắt vô cùng bình thản, nửa ngày cũng không dao động.
Nếu như cậu ta là người mới của Dương Xử thì tại sao lại không tức giận với Dương Xử Nữ?
Triệu Thiên Bình nhàn nhạt liếc mắt nhìn Dương Xử Nữ, lại nhìn những người đang bàn tán, khinh bỉ cô sau đó ánh mắt dừng trên người Trương Mặc Đình, ánh mắt chứa vô số sát ý khiến Trương Mặc Đình sợ hãi một phen.
-“Cậu là ai mà lại có tư cách ở đây chế giễu cô ấy?”
Từ cái ngày đầu tiên gặp Dương Xử Nữ thì cậu đã cho người điều tra tất cả về cô. Cậu biết được chàng trai trước mặt chính là bạn trai cũ của Dương Xử Nữ, gia thế của hắn ta bất quá so với Dương Xử Nữ thì có hơn một chút thôi. Triệu Thiên Bình cậu cũng muốn giả vờ chơi đùa một chút, đối với Dương Xử Nữ thì cậu lại vô cùng có hảo cảm. Trương Mặc Đình này tốt nhất là nên biết thức thời một chút, nếu không thì chỉ cần một câu nói của cậu thôi thì cả Trương gia chỉ còn là một mớ tro tàn.
Trương Mặc Đình biết nam nhân này quả thực không tầm thường, dù sao hắn cũng cần phải dè chừng một chút.
-“Với tư cách là bạn trai cũ của Dương Xử Nữ!”
Bề ngoài như thế nhưng không ngờ đầu óc lại ngu ngốc đến thế nha!
Triệu Thiên Bình nhếch lên môi mỏng, cười lạnh lẽo nói:
-“Bạn trai cũ? Vậy chẳng phải chỉ là đồ bỏ đi hay sao!?”
Nếu là bạn trai cũ thì có tư cách ở đây vũ nhục Dương Xử Nữ hay sao? Nếu không phải là mặt quá dày vậy thì là gì!?
Trương Mặc Đình nghe được lời nói đó của Triệu Thiên Bình thì đột nhiên trong lòng nổi lên một trận tức giận không nhỏ. Bản thân hắn trước giờ chưa từng bị người khác nói như thế nên cảm thấy vô cùng tức giận, trừng mắt nhìn Triệu Thiên Bình, quát:
-“Nói như thế là có ý gì!? Xử Nữ và tôi đã quen nhau hơn một năm, cậu lấy tư cách gì mà nói tôi!?”
Bản thân hắn còn không biết hắn và Xử Nữ sớm đã không còn quan hệ gì hay sao? Còn ờ đây mặt dày cái gì!?
-“Ha ha, hay cho câu quen nhau hơn một năm! Trương Mặc Đình! Tôi và anh đã sớm kết thúc rồi, anh mới là người không có tư cách, càng không có tư cách để chế nhạo tôi!”
Dương Xử Nữ ánh mắt lạnh lẽo nhìn Trương Mặc Đình, nói tiếp:
-“Đúng là miệng chó không thể mọc ngà voi!”
Dương Xử Nữ không ngại đám đông mà chế giễu Trương Mặc Đình. Xung quanh cũng có vài người đứng xem kịch vui không nhịn nổi mà cười rộ lên.
Trương Mặc Đình dù rất thích châm chọc người khác nhưng tâm lại không sâu, đầu óc lại không có nhiều tâm kế nên đích xác chỉ bị kích tướng một chút mà liền nói ra những lời ngu ngốc. Bây giờ Dương Xử Nữ cảm thấy con người Trương Mặc Đình này thật đê tiện và đáng kinh tởm! Hắn qua lại với biết bao cô gái nhưng chủ yêu chỉ muốn cùng người ta qua lại một đêm qua ngày hôm sau liền bỏ, cũng may là Dương Xử Nữ cô không đến nổi ngu ngốc mà bán đứng thân thể của mình cho cái loại người như Trương Mặc Đình!
Đọc Chương 37: Phản Bội
Manhattan càng rút ngắn khoảng cách giữa Song Tử và ả ta hơn. Qua từng bước chân như mèo, yểu điểu như nàng thơ. Khẩu súng trên tay như chiếc quạt lông vũ kiều diễm. Song Tử buông lời vô cảm: – Đối với thế giới này tôi đã chết rồi. – Chừng nào cô còn chảy trong mình dòng máu hoàng gia, cái chết trên giấy tờ chưa đủ để cô thoát khỏi diện mục tiêu. Khẩu súng bây giờ đã ở yên đằng sau đầu cô, nòng súng nổi bật trên mái tóc trắng, không bao lâu sau, màu trắng sẽ thành màu đỏ. Song Tử hít một hơi thật sâu, cười như không cười: – Cô muốn giết tôi đến thế sao? Manhattan cười lớn, câu hỏi này đương nhiên Song Tử đã biết câu trả lời, thời khắc này, lời trăn trối này không nên nhàm chán như thế chứ. – Tôi đợi ngày này lâu rồi. Mất đi cô, tôi sẽ trèo cao thêm một bậc. Cứ nói là cô yếu ớt đến mức bị tên hoàng tử ngu xuẩn kia thổi bay óc là được. Manhattan bỗng nhiên không cười nữa, ả ta lạnh lùng nói: – Tôi ghét sự nhàm chán, và cô thì luôn nhàm chán. Không lấy một chút thú vị.Bằng Viên đạn bay găm thẳng vào tường, Song Tử đã kịp cúi xuống, quay đầu lại, một tay nắm lấy báng súng kéo thấp, chân phối hợp đá vào bụng đẩy ả ra xa để giữa khoảng cách, sau đó hất bay khẩu súng bằng chân. – Ồ xem ra cũng biết cách chống cự nhỉ? Manhattan không phải dạng thường, Song Tử biết điều đó. 2 người họ tham gia khoá huấn luyện cùng nhau đâu phải ngày 1 ngày 2. Khả năng của nhau đến đâu có lẽ chỉ có đối phương hiểu rõ nhất. Song Tử không rút súng, nhưng từ trong túi lấy ra một con dao găm quân đội, lưỡi sắc bén. Cô không nhượng bộ, nói lời khiêu khích: – Giết tôi thử đi nào. Manhattan như con thú săn mồi bị chính con mồi mình chọc tức, ả ta lao đến, nhanh như cắt, đánh bằng tay không. Song Tử rất bình tĩnh đối đầu, cô vừa phối hợp với cánh tay, cơ thể dẻo dải, để điều khiển dao găm. Manhattan liên tục không để lộ sơ hở, toàn bộ đều được bảo vệ, cô lấn tới, ả ta tự vệ, cô lùi lại, ả tấn công. Mỗi đòn tấn công đều có chủ ý. Khác với Song Tử, Manhattan tấn công vào 36 huyệt trên cơ thể cô, chỉ cần trúng một đòn giáng xuống, đủ khiến cô mất mạng hoặc bất tỉnh. Song Tử thà mình rơi vào khả năng thứ 1 còn hơn. Song Tử xoay ngược cán dao, chỉ trong tức khắc, sượt qua cổ Manhattan không thương tiếc, vết cắt chưa đủ sâu, nhưng đủ để tạo ra sợi chỉ mảnh máu theo đó bám lên lưỡi dao, một màu đỏ đậm như hoa hồng. – Không tồi. Manhattan nhảy ra xa, áo màu đen bọc lấy cổ bị lưỡi dao kìa cứa qua, vết cắt là 1 đường thẳng đẹp mắt. Ả ta nới lỏng cổ áo, để lộ chiếc cổ trắng nõn. Ả thấy Song Tử nhìn mình, nở một nụ cười quỷ dị, chỉ vào cổ. Ý nói là hãy nhắm vào đó. Song Tử tốn không ít sức lực để đối đầu với con quái vật Manhattan, cả thị lực đều tập trung trên ngườiả ta, chỉ cần lơ đễnh cũng có thể mất mạng. Manhattan lao đến, nhưng lần này, chuyển động hoàn toàn khác, nhanh hơn, sắc bén hơn và dứt khoác hơn. – A Song Tử bị đá vào cánh tay trái, cô có thể nghe thấy tiếng rạn nứt, cũng có thể chỉ là tưởng tượng thái quá. Nhân lúc đó Manhattan liền đấm vào bụng cô thật mạnh. Song Tử không tránh kịp, cảm thấy lục phủ ngũ tạng như muốn vỡ nát, cô khuỵ xuống. Manhattan nắm lấy tóc cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình. – Mày đúng là con công chúa khiếm nhã, không biết cúi đầu trước tao sao? Sau đó cuộn tay thành nắm đấm, một cơn đau chưa qua đi, những cơn đau khác nối tiếp không ngừng nghỉ. Manhattan nắm lấy bả vai Song Tử, rồi dùng đầu gối huých vào bụng cô không thương tiếc. khi Song Tử co người ôm bụng mình nằm trên sàn nhà một cách thảm thương. Gương mặt biểu lộ nỗi đau theo cách nguyên thuỷ nhất, hít thở khó khăn. Con dao găm thay vì nằm trong tay cô, giờ đây Manhattan xoay xoay nó trên tay như một vật đồ chơi vô hại, cười tươi:
– Này, tao có nên cắt xác mày khi trở về không? Cô ta ngồi xổm xuống. Ánh trăng đã không còn bị che phủ, ánh sáng êm dịu như một tấm lụa mỏng phủ lên gương mặt và mái tóc trắng xinh đẹp, như một con búp bê được gia công bởi những người thợ lành nghề, xinh đẹp đến mức khiến người khác muốn chiếm lấy làm của riêng. – Không, không, như vậy lâu quá, tao nên tiến hành ngay bây giờ thì tốt hơn. Manhattan giơ cao con dao trên tay, vị trí, động mạch ở cổ.Rầm – MÀY_ Song Tử dùng hai tay bóp chặt lấy cổ cô ta không buông. Nhân lúc sơ hở, cô đã tránh đường dao đâm xuống để nắm lấy cổ Manhattan dồn vào bức tường ngay bên cạnh. Song Tử gằn từng tiếng: – TÔI CHƯA THỂ CHẾT. Manhattan không ngừng vùng vẫy, mặt nhăn nhó, đỏ phồng, cổ ả bị một lực không hề nhỏ đè mạnh lên khí quản. Như một con thú trong đường cùng, ả bất chấp tấn công Song Tử, nhưng cổ ả vẫn không được nới lỏng chút nào. Nhận ra không còn cách nào, Manhattan dùng tay mò mẫm túi tìm con dao găm. – Hơ Ả ta trừng mắt, nhìn xuống ngực mình đang thấm dần một mảng màu đỏ, đỏ trên đen, không nổi bật máu ả ta chút nào. Máu cứ thế tuôn trào, tim, ngừng đập. Dao găm đâm rất sâu vào tim, Song Tử rút ra. Máu như một dòng suối bị khuấy đảo. Cơ thể Manhattan buông lỏng dần đến khi chạm đất. Máu đã thấm vào cả giấy gián tường, mắt ả tả vẫn không hề khép lại, biểu cảm cuối cùng còn xót lại trên gương mặt, là sự bàng hoàng, bởi vì bị đánh bại. Song Tử thở hắt ra mấy tiếng, bụng cô vẫn rất đau nhức. Cánh tay cũng thế, Song Tử sau khi liếc mắt nhìn xác của Manhattan, chợt nhận ra, bản thân mình đã làm gì. Đây là tự vệ, nhưng đây cũng đã là rước hoạ vào thân. Song Tử lau nước trên khoé miệng, cô cảm thấy kiệt sức, nhưng vẫn chưa thể ngã xuống lúc này được. Cô tiến đến ngăn bàn lúc nãy, ở ngăn cuối cùng, nếu tinh ý, mới biết được rằng, phần đáy được thiết kế để mở ra cơ quan.Cách Một viên gạch lót sàn, di chuyển, rất ít, chưa đến 1cm. Song Tử dùng hết sức, lật viên gạch ấy lên. Một két sắt dưới sàn nhà, khoá điện tử. Đầu tiên cô lấy thiết bị trong túi ra, đặt sẵn thời gian, rồi đến điện thoại. Khi ngắt điện lâu đài, hệ thống điều hoà cứ thế ngưng hoạt động, bên trong căn phòng khoá kín, cơn lạnh vẫn không ngừng khiến Song Tử cảm thấy không thoải mái, vì cô đang đổ mồ hôi lạnh, nói: – Phá khoá. Bắt đầu kế hoạch B.Ok AI trong máy trả lời. Kế hoạch B là kế hoạch dự phòng, một kế hoạch không nên dùng tới thay cho hoà bình như kế hoạch A. Song Tử đặt điện thoại vào mã khoá.Bíp AI thông báo: Còn 37 giây Cách
Cô xoay tay cầm, rồi chợt như nhận ra điều gì đó. Song Tử nhanh chóng buộc một sợi dây mảnh nhưng rất sắc bén, bền bỉ vào tay cầm đó, cô lùi lại mấy bước. BẰNG
Quả nhiên dưới két sắt là một bẫy dành cho những kẻ đột nhập đáng yêu. Nếu không để ý mở lên, súng sẽ được kích hoạt, giết chết kẻ xâm nhập. Đó cũng là lí do Liên Minh dù có dùng bao nhiêu người vẫn không thể lấy được vật cô cầm trên tay, một chiếc đĩa tròn, màu trắng, bên trên ghi chữ W.I.N.E AI: Còn 11 giây. Bắt đầu đếm ngược Hành lang không một tiếng động giờ đây có âm thanh bước chân nhè nhẹ, phải rất chú ý mới nghe được. Song Tử mở tung cánh cửa ban công, gió lũ lượt tốc bay bức màn bằng vải nhung. Cô vén tóc mình, chiếc đĩa ngậm trong miệng, một tay móc khoá lên họa tiết thanh sắt ban công, tay còn lại chạm vào túi kiểm tra đồ đã được mang đi chưa.AI: 0 GIÂY Bang Cánh cửa bị bật tung ra, một tên sát thủ tiến vào, mặt che kín, từ đầu đến cuối được trang bị, trên tay là khẩu súng có ống giảm thanh. Hắn đảo mắt một vòng quanh căn phòng hỗn độn, dừng lại ở thi thể giữa vũng nước đậm đặc không rõ màu sắc. – Cô Manhattan! Hắn từ từ tiến gần đến cửa thuỷ tinh được mở tung, luồng khí lạnh như cắt qua da thịt, hắn vô tình chạm mắt với Song Tử đang ở trong tư thế chuẩn bị nhảy xuống. Song Tử bặm môi, sau đó bỏ chân ra đổ người ra phía sau. Tên sát thủ hướng súng ra chỗ cô bắn liên hồi.Bằng bằng – Dừng tay, cô ta là quản lý, thuộc cấp cao, mày đang làm gì vậy hả?
Bạn đang xem bài viết Đọc Truyện Tình Yêu Của Sự Phản Bội trên website Duongveyeuthuong.com. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!