Xem Nhiều 3/2023 #️ Mưa Ngâu Màu Nắng : Chương 45: Đã Từng Là Bạn # Top 9 Trend | Duongveyeuthuong.com

Xem Nhiều 3/2023 # Mưa Ngâu Màu Nắng : Chương 45: Đã Từng Là Bạn # Top 9 Trend

Cập nhật thông tin chi tiết về Mưa Ngâu Màu Nắng : Chương 45: Đã Từng Là Bạn mới nhất trên website Duongveyeuthuong.com. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.

Kim Ngưu và Bảo Bình đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt nhìn sang hai đứa bạn ngồi đối diện mình. Kể cả một cô nàng suy nghĩ đơn giản như Bảo Bình cũng cảm thấy bầu không khí đang chuyển biến theo hướng đáng sợ.

Xử Nữ một tay chống cằm trong khi mắt cứ nhìn đâu đâu lơ đễnh, tay còn lại thỉnh thoảng lại bỏ thức ăn vào miệng nhai đều. Đôi mắt sáng suốt của cô hiện rõ sự bực bội và khó chịu.

Xử Nữ một tay chống cằm trong khi mắt cứ nhìn đâu đâu lơ đễnh, tay còn lại thỉnh thoảng lại bỏ thức ăn vào miệng nhai đều. Đôi mắt sáng suốt của cô hiện rõ sự bực bội và khó chịu.

Cự Giải như mọi khi ngồi bên cạnh Xử Nữ. Khác với cô bạn thanh mai trúc mã của mình, cậu vẫn bình thản ăn bữa trưa mang theo, mọi hành động trông vẫn như bình thường không hề thay đổi. Dù vậy, bằng cách nào đó, cả Kim Ngưu và Bảo Bình đều cảm thấy đôi mắt dưới lớp mũ áo của Cự Giải rất lạnh.

Cự Giải như mọi khi ngồi bên cạnh Xử Nữ. Khác với cô bạn thanh mai trúc mã của mình, cậu vẫn bình thản ăn bữa trưa mang theo, mọi hành động trông vẫn như bình thường không hề thay đổi. Dù vậy, bằng cách nào đó, cả Kim Ngưu và Bảo Bình đều cảm thấy đôi mắt dưới lớp mũ áo của Cự Giải rất lạnh.

Ban nãy sau cuộc gặp mặt với cậu học sinh mới bên lớp của Nhân Mã, Xử Nữ và Cự Giải lập tức cùng bỏ đi ngay, sau khi để lại ánh mắt đầy chán ghét nhìn Đinh Xà Phu. Suy nghĩ một hồi, cả Kim Ngưu và Bảo Bình đều chạy theo bạn mình, dù đã định sẽ cùng ăn trưa với bọn nhóc.

Ban nãy sau cuộc gặp mặt với cậu học sinh mới bên lớp của Nhân Mã, Xử Nữ và Cự Giải lập tức cùng bỏ đi ngay, sau khi để lại ánh mắt đầy chán ghét nhìn Đinh Xà Phu. Suy nghĩ một hồi, cả Kim Ngưu và Bảo Bình đều chạy theo bạn mình, dù đã định sẽ cùng ăn trưa với bọn nhóc.

Trẻ ba tuổi cũng biết, Xử Nữ và Cự Giải vốn không hề muốn nhìn thấy khuôn mặt có vẻ là có mối thâm thù đại hận nào đó với mình, mà cụ thể là khuôn mặt của Xà Phu.

Trẻ ba tuổi cũng biết, Xử Nữ và Cự Giải vốn không hề muốn nhìn thấy khuôn mặt có vẻ là có mối thâm thù đại hận nào đó với mình, mà cụ thể là khuôn mặt của Xà Phu.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Đến cả bạn thân của Xử Nữ là Bảo Bình cô đây vẫn chưa hiểu gì cả.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Đến cả bạn thân của Xử Nữ là Bảo Bình cô đây vẫn chưa hiểu gì cả.

Chẳng rõ để ý đến Bảo Bình và Kim Ngưu đều đang nhìn mình hay không, Xử Nữ miệng đột nhiên nhai nhanh hơn khi chợt nghĩ đến bản mặt của Xà Phu. Nham nhở, khó ưa và đầy giả tạo.

Chẳng rõ để ý đến Bảo Bình và Kim Ngưu đều đang nhìn mình hay không, Xử Nữ miệng đột nhiên nhai nhanh hơn khi chợt nghĩ đến bản mặt của Xà Phu. Nham nhở, khó ưa và đầy giả tạo.

Cái thằng đó tại sao lại chuyển vào lớp của Ma Kết và Sư Tử được cơ chứ?! Đúng là điên thật mà!!

Cái thằng đó tại sao lại chuyển vào lớp của Ma Kết và Sư Tử được cơ chứ?! Đúng là điên thật mà!!

“Thằng bé Xà Phu đó có quan hệ gì với hai cậu vậy?”

“Thằng bé Xà Phu đó có quan hệ gì với hai cậu vậy?”

Kim Ngưu luôn nhu mì và tâm lý, cả suy nghĩ cũng rất thấu đáo trước khi nói bất kì điều gì. Dù vậy, bầu không khí căng thẳng này cô không tài nào thích nghi được, nhất là vẻ mặt lạnh tanh của Xử Nữ và Cự Giải.

Kim Ngưu luôn nhu mì và tâm lý, cả suy nghĩ cũng rất thấu đáo trước khi nói bất kì điều gì. Dù vậy, bầu không khí căng thẳng này cô không tài nào thích nghi được, nhất là vẻ mặt lạnh tanh của Xử Nữ và Cự Giải.

Tâm trạng của chính cô mấy bữa nay cũng chẳng tốt đẹp gì. Bảo Kim Ngưu ích kỷ cũng chẳng sao, nhưng cô muốn thư thả đầu óc hơn là thêm lo nghĩ.

Tâm trạng của chính cô mấy bữa nay cũng chẳng tốt đẹp gì. Bảo Kim Ngưu ích kỷ cũng chẳng sao, nhưng cô muốn thư thả đầu óc hơn là thêm lo nghĩ.

“Từ nãy giờ hai người cứ lầm lầm lì lì như ai ăn hết của ý! Bị gì thì nói ra tụi này mới biết chứ!”

“Từ nãy giờ hai người cứ lầm lầm lì lì như ai ăn hết của ý! Bị gì thì nói ra tụi này mới biết chứ!”

Trong bốn đứa ở đây, hơn bất kì ai hết, Bảo Bình là người khó chịu nhất. Ý cô là, trong khoảng chịu đựng sự im lặng. Lời của Kim Ngưu hệt như thúc giục Bảo Bình, cô lập tức nói ngay, đến mức chẳng còn bận tâm nhỏ bạn thân mình có nổi giận hay không.

Trong bốn đứa ở đây, hơn bất kì ai hết, Bảo Bình là người khó chịu nhất. Ý cô là, trong khoảng chịu đựng sự im lặng. Lời của Kim Ngưu hệt như thúc giục Bảo Bình, cô lập tức nói ngay, đến mức chẳng còn bận tâm nhỏ bạn thân mình có nổi giận hay không.

Xử Nữ và Cự Giải không hiểu có nghe thấy hay có để tâm đến không, tay và miệng vẫn đều đều hoạt động. Đến mãi một lúc sau, Xử Nữ mới ngừng ăn, thay vào đó cắn mạnh chiếc muỗng của mình.

Xử Nữ và Cự Giải không hiểu có nghe thấy hay có để tâm đến không, tay và miệng vẫn đều đều hoạt động. Đến mãi một lúc sau, Xử Nữ mới ngừng ăn, thay vào đó cắn mạnh chiếc muỗng của mình.

“Kẻ thù. Một tên khó ưa giả tạo!”

“Kẻ thù. Một tên khó ưa giả tạo!”

Câu trả lời của Xử Nữ bằng cách nào đó khiến cả Kim Ngưu lẫn Bảo Bình đều ớn lạnh sống lưng.

Câu trả lời của Xử Nữ bằng cách nào đó khiến cả Kim Ngưu lẫn Bảo Bình đều ớn lạnh sống lưng.

Nghe như mối thù truyền kiếp ấy!

Nghe như mối thù truyền kiếp ấy!

“Nhưng tớ thấy, so với cậu, Xà Phu hình như quen biết Cự Giải nhiều hơn.”

“Nhưng tớ thấy, so với cậu, Xà Phu hình như quen biết Cự Giải nhiều hơn.”

Vừa nói, mắt Kim Ngưu vừa di chuyển sang Cự Giải nãy giờ vẫn im lặng không lên tiếng. Chẳng biết hôm nay cô ăn nhầm cái gì mà gan to như vầy nữa…

Vừa nói, mắt Kim Ngưu vừa di chuyển sang Cự Giải nãy giờ vẫn im lặng không lên tiếng. Chẳng biết hôm nay cô ăn nhầm cái gì mà gan to như vầy nữa…

“Nó từng là bạn của tớ. Từng thôi!”

“Nó từng là bạn của tớ. Từng thôi!”

Khi đôi mắt của Cự Giải đột nhiên nhìn vào mắt Kim Ngưu, cô bất giác giật khẽ dù lấy lại bình tĩnh ngay sau đó. Ánh mắt lạnh của cậu, cô có thể cảm nhận, nhưng chắc chắn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Khi đôi mắt của Cự Giải đột nhiên nhìn vào mắt Kim Ngưu, cô bất giác giật khẽ dù lấy lại bình tĩnh ngay sau đó. Ánh mắt lạnh của cậu, cô có thể cảm nhận, nhưng chắc chắn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Kim Ngưu chợt nhận ra, Cự Giải dù hiền lành ngốc nghếch nhưng cũng có thể trở nên lạnh lùng không thua kém một ai.

Kim Ngưu chợt nhận ra, Cự Giải dù hiền lành ngốc nghếch nhưng cũng có thể trở nên lạnh lùng không thua kém một ai.

Hệt như một phiên bản đối lập của Thiên Yết vậy.

Hệt như một phiên bản đối lập của Thiên Yết vậy.

Sao cô lại nghĩ đến cậu nhỉ?

Sao cô lại nghĩ đến cậu nhỉ?

“Khoan đã! Kẻ thù?! Từng là bạn? Đừng nói với tớ thằng nhóc đó là…?!”

“Khoan đã! Kẻ thù?! Từng là bạn? Đừng nói với tớ thằng nhóc đó là…?!”

Bảo Bình kích động đến mức hai tay chống thẳng lên bàn đứng phắt dậy, hai mắt tinh anh cũng nhìn chằm chằm Xử Nữ và Cự Giải.

Bảo Bình kích động đến mức hai tay chống thẳng lên bàn đứng phắt dậy, hai mắt tinh anh cũng nhìn chằm chằm Xử Nữ và Cự Giải.

“Không thể nào…”

“Không thể nào…”

Hình như chỉ có mỗi mình Kim Ngưu không theo kịp những gì đang xảy ra mà thôi.

Hình như chỉ có mỗi mình Kim Ngưu không theo kịp những gì đang xảy ra mà thôi.

***

***

“Mau trả cho tôi!”

“Mau trả cho tôi!”

“Cho cậu này!”

“Cho cậu này!”

“Xà Phu tốt ghê! Tớ cảm… Ê!!”

“Xà Phu tốt ghê! Tớ cảm… Ê!!”

“Mày thiếu thốn đến mức lấy đồ ăn người khác sao?”

“Mày thiếu thốn đến mức lấy đồ ăn người khác sao?”

“Không liên can đến mày. Câm đi!”

“Không liên can đến mày. Câm đi!”

Rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đang diễn ra ở đây vậy?! Đó chính là suy nghĩ hiện tại và lớn nhất trong đầu Song Tử, Ma Kết, Bạch Dương và Nhân Mã.

Rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đang diễn ra ở đây vậy?! Đó chính là suy nghĩ hiện tại và lớn nhất trong đầu Song Tử, Ma Kết, Bạch Dương và Nhân Mã.

Một Song Ngư lúc nào cũng đợi Nhân Mã một hai nắm cổ kéo theo mới chịu đi ăn trưa cùng, thế mà giờ lại tự mình ngồi cùng bàn với tụi nó, lại còn tranh giành đồ ăn cùng Sư Tử, cuối cùng là chí choé cãi nhau với bạn mới Xà Phu. Ba đứa ba cái miệng, thoáng chốc đã ồn ào nhất trong cái căng tin vốn lúc nào cũng inh ỏi.

Một Song Ngư lúc nào cũng đợi Nhân Mã một hai nắm cổ kéo theo mới chịu đi ăn trưa cùng, thế mà giờ lại tự mình ngồi cùng bàn với tụi nó, lại còn tranh giành đồ ăn cùng Sư Tử, cuối cùng là chí choé cãi nhau với bạn mới Xà Phu. Ba đứa ba cái miệng, thoáng chốc đã ồn ào nhất trong cái căng tin vốn lúc nào cũng inh ỏi.

Thật sự là chuyện quái gì vậy trời?!

Thật sự là chuyện quái gì vậy trời?!

“Tụi bây ngồi yên một chỗ ăn thì chết hết hả?!”

“Tụi bây ngồi yên một chỗ ăn thì chết hết hả?!”

Như mọi khi, người đầu tiên lên tiếng “dẹp loạn” luôn là Ma Kết, với ánh mắt cực kì tức giận nhìn chằm chằm ba đứa ngồi đối diện.

Như mọi khi, người đầu tiên lên tiếng “dẹp loạn” luôn là Ma Kết, với ánh mắt cực kì tức giận nhìn chằm chằm ba đứa ngồi đối diện.

Người đầu tiên thi hành là Sư Tử, cực kì ngoan ngoãn ăn trưa sau một hồi lâu giành giựt đồ ăn với Song Ngư. Hiện tại chỉ có mỗi mình cậu bạn đeo kính cùng bạn cùng bàn “thân mến” là cứ xỉa xói nhau không ngừng.

Người đầu tiên thi hành là Sư Tử, cực kì ngoan ngoãn ăn trưa sau một hồi lâu giành giựt đồ ăn với Song Ngư. Hiện tại chỉ có mỗi mình cậu bạn đeo kính cùng bạn cùng bàn “thân mến” là cứ xỉa xói nhau không ngừng.

Đinh Xà Phu rõ ràng như ban ngày lúc nào cũng kè kè bên Sư Tử từ phút đầu nhập học dù chẳng biết tại sao. Và mỗi lần như vậy, y như rằng đều bị Song Ngư xen vào – điều này cũng chưa rõ lý do – phá đám.

Đinh Xà Phu rõ ràng như ban ngày lúc nào cũng kè kè bên Sư Tử từ phút đầu nhập học dù chẳng biết tại sao. Và mỗi lần như vậy, y như rằng đều bị Song Ngư xen vào – điều này cũng chưa rõ lý do – phá đám.

“A!”

“A!”

Trong khi hai thằng dở hơi nào đó vẫn còn xỉa xói nhau, Ma Kết tự dưng kêu lên một tiếng. Cậu vừa nhớ ra được vài chuyện mà nãy giờ cậu cố gắng nhớ.

Trong khi hai thằng dở hơi nào đó vẫn còn xỉa xói nhau, Ma Kết tự dưng kêu lên một tiếng. Cậu vừa nhớ ra được vài chuyện mà nãy giờ cậu cố gắng nhớ.

“Tao nhớ ra mày rồi, Xà Phu!”

“Tao nhớ ra mày rồi, Xà Phu!”

Hành động của Xà Phu hơi khựng lại, cả mắt cũng ngơ ngác nhìn sang lớp trưởng đại nhân, dù bên trong chắc chắn đang cười thầm.

Hành động của Xà Phu hơi khựng lại, cả mắt cũng ngơ ngác nhìn sang lớp trưởng đại nhân, dù bên trong chắc chắn đang cười thầm.

Trong phút chốc, ánh mắt nhìn Xà Phu của Ma Kết trở nên lạnh nhạt và khó chịu hơn hẳn.

Trong phút chốc, ánh mắt nhìn Xà Phu của Ma Kết trở nên lạnh nhạt và khó chịu hơn hẳn.

Dù chính cậu chưa bao giờ gặp Xà Phu và đây chính là lần đầu gặp mặt, Ma Kết đã không ít lần nghe thấy qua lời kể của Xử Nữ trước đây. Bởi vì cô chị không muốn nhắc tới, cậu cũng dần quên béng đi mất.

Dù chính cậu chưa bao giờ gặp Xà Phu và đây chính là lần đầu gặp mặt, Ma Kết đã không ít lần nghe thấy qua lời kể của Xử Nữ trước đây. Bởi vì cô chị không muốn nhắc tới, cậu cũng dần quên béng đi mất.

***

***

Có một điều dù biết nhưng chưa bao giờ đề cập đến chính là tuổi tác của Ma Kết, Xử Nữ và Cự Giải.

Có một điều dù biết nhưng chưa bao giờ đề cập đến chính là tuổi tác của Ma Kết, Xử Nữ và Cự Giải.

Ma Kết nhỏ hơn chị gái mình là Xử Nữ một tuổi, điều đó ai cũng biết. Nhưng chuyện chênh lệch giữa Xử Nữ và Cự Giải không phải ai cũng nhận ra.

Ma Kết nhỏ hơn chị gái mình là Xử Nữ một tuổi, điều đó ai cũng biết. Nhưng chuyện chênh lệch giữa Xử Nữ và Cự Giải không phải ai cũng nhận ra.

Không phải chênh lệch tháng, là chênh lệch năm. Cự Giải, bạn thanh mai trúc mã của Xử Nữ lớn hơn cô một tuổi.

Không phải chênh lệch tháng, là chênh lệch năm. Cự Giải, bạn thanh mai trúc mã của Xử Nữ lớn hơn cô một tuổi.

Ban đầu, dù là hàng xóm nhưng nhà Cự Giải và nhà Xử Nữ cơ bản hoàn toàn không quen biết nhau, cũng không giao du tiếp xúc.

Ban đầu, dù là hàng xóm nhưng nhà Cự Giải và nhà Xử Nữ cơ bản hoàn toàn không quen biết nhau, cũng không giao du tiếp xúc.

Nguyễn Xử Nữ không dịu dàng, không hiền lành, có phần cá tính và đanh đá, lại hay dối lòng, vì vậy mà chẳng hề có bạn. Phan Cự Giải dù dịu dàng và ấm áp nhưng lại quá hướng nội, vì thế cũng chẳng có ai cùng thân thiết. Cứ như thế, sau vài lần gặp nhau và chơi cùng nhau, họ trở thành bạn lúc nào không hay.

Nguyễn Xử Nữ không dịu dàng, không hiền lành, có phần cá tính và đanh đá, lại hay dối lòng, vì vậy mà chẳng hề có bạn. Phan Cự Giải dù dịu dàng và ấm áp nhưng lại quá hướng nội, vì thế cũng chẳng có ai cùng thân thiết. Cứ như thế, sau vài lần gặp nhau và chơi cùng nhau, họ trở thành bạn lúc nào không hay.

Ba mẹ Cự Giải rất thường xuyên vắng nhà. Từ khi cậu vẫn còn là một thằng nhóc con bốn tuổi, họ đã có thể bỏ cậu một mình để chạy theo những chuyến công tác dài ít nhất một tuần. Thậm chí, có khi tận vài năm họ vẫn chưa trở về nhà.

Ba mẹ Cự Giải rất thường xuyên vắng nhà. Từ khi cậu vẫn còn là một thằng nhóc con bốn tuổi, họ đã có thể bỏ cậu một mình để chạy theo những chuyến công tác dài ít nhất một tuần. Thậm chí, có khi tận vài năm họ vẫn chưa trở về nhà.

Cự Giải vì lẽ đó rất trưởng thành, nhưng cũng rất khép kín và hậu đậu. Bên trong vẻ mặt cười nói vô tư của cậu là một tâm hồn cô độc.

Cự Giải vì lẽ đó rất trưởng thành, nhưng cũng rất khép kín và hậu đậu. Bên trong vẻ mặt cười nói vô tư của cậu là một tâm hồn cô độc.

Chuyện cùng cả nhà Xử Nữ và Ma Kết ăn chung dần trở nên rất đỗi bình thường. Đến mức dù khác khối ở trường, sau khi tan học, cậu có thể cùng hai chị em kia trở về nhà họ Nguyễn như lẽ đương nhiên.

Chuyện cùng cả nhà Xử Nữ và Ma Kết ăn chung dần trở nên rất đỗi bình thường. Đến mức dù khác khối ở trường, sau khi tan học, cậu có thể cùng hai chị em kia trở về nhà họ Nguyễn như lẽ đương nhiên.

Dù vậy, khi Xử Nữ với Ma Kết lần lượt vào cấp hai và Cự Giải phải chuẩn bị cho kì thi tuyển sinh phổ thông, chẳng rõ từ bao giờ, khoảng cách giữa họ dần kéo dài ra. Dần dà, cậu cũng không còn sang nhà bên kia ăn cơm nữa.

Dù vậy, khi Xử Nữ với Ma Kết lần lượt vào cấp hai và Cự Giải phải chuẩn bị cho kì thi tuyển sinh phổ thông, chẳng rõ từ bao giờ, khoảng cách giữa họ dần kéo dài ra. Dần dà, cậu cũng không còn sang nhà bên kia ăn cơm nữa.

Dù Cự Giải là con trai, dù cậu trưởng thành và chững chạc cách mấy, một thằng nhóc suốt ngày bị bỏ rơi một mình giữa một căn nhà trống trải cũng ảnh hưởng ít nhiều đến tâm lý của cậu.

Dù Cự Giải là con trai, dù cậu trưởng thành và chững chạc cách mấy, một thằng nhóc suốt ngày bị bỏ rơi một mình giữa một căn nhà trống trải cũng ảnh hưởng ít nhiều đến tâm lý của cậu.

Cự Giải sinh ra sự chán nản, cậu muốn buông bỏ mọi thứ.

Cự Giải sinh ra sự chán nản, cậu muốn buông bỏ mọi thứ.

Đỉnh điểm của việc đó là kì thi thất bại của Cự Giải vào trường đại học phổ thông mà cậu hằng mơ ước. Sự thất vọng gia tăng trong cậu đè lên sự chán nản.

Đỉnh điểm của việc đó là kì thi thất bại của Cự Giải vào trường đại học phổ thông mà cậu hằng mơ ước. Sự thất vọng gia tăng trong cậu đè lên sự chán nản.

Cuối cùng, Cự Giải bỏ nhà ra đi.

Cuối cùng, Cự Giải bỏ nhà ra đi.

Lang thang ở khắp nơi, nay đây mai đó như một thằng đầu đường xó chợ, Cự Giải vẫn thỉnh thoảng kiểm tra điện thoại. Nhưng ngoài những cuộc gọi nhỡ của bác trai và bác gái, hay của Xử Nữ và Ma Kết, cậu đang trông mong vào điều gì?

Lang thang ở khắp nơi, nay đây mai đó như một thằng đầu đường xó chợ, Cự Giải vẫn thỉnh thoảng kiểm tra điện thoại. Nhưng ngoài những cuộc gọi nhỡ của bác trai và bác gái, hay của Xử Nữ và Ma Kết, cậu đang trông mong vào điều gì?

Ba mẹ cậu?

Ba mẹ cậu?

Thật lố bịch.

Thật lố bịch.

Tiền mang theo dần dà cũng cạn, Cự Giải lại hoàn toàn không muốn trở về nhà, và một suy nghĩ theo đó loé lên trong đầu cậu.

Tiền mang theo dần dà cũng cạn, Cự Giải lại hoàn toàn không muốn trở về nhà, và một suy nghĩ theo đó loé lên trong đầu cậu.

Ăn trộm.

Ăn trộm.

Một lần, hai lần, ba lần, mọi thứ đều trót lọt. Cự Giải không lấy quá nhiều, chỉ đủ để cậu no bụng.

Một lần, hai lần, ba lần, mọi thứ đều trót lọt. Cự Giải không lấy quá nhiều, chỉ đủ để cậu no bụng.

Chẳng biết từ khi nào, Cự Giải dính vào bọn giang hồ của mấy địa bàn nào đó mà chúng bảo thuộc về mình. Từ nhỏ vì quá rảnh rỗi mà đi học võ, cậu dễ dàng hạ gục chúng dù bản thân trông cực kì yếu ớt.

Chẳng biết từ khi nào, Cự Giải dính vào bọn giang hồ của mấy địa bàn nào đó mà chúng bảo thuộc về mình. Từ nhỏ vì quá rảnh rỗi mà đi học võ, cậu dễ dàng hạ gục chúng dù bản thân trông cực kì yếu ớt.

“Waoo~ Tuyệt chưa!? Ha há!! Giỏi ghê!!!”

“Waoo~ Tuyệt chưa!? Ha há!! Giỏi ghê!!!”

Nhìn đám người la liệt nằm dưới đất, mắt Cự Giải lúc đó chợt thu vào hình ảnh một thằng con trai ngồi xổm ngay bên cạnh, hai tay ôm lấy mặt cười thích thú.

Nhìn đám người la liệt nằm dưới đất, mắt Cự Giải lúc đó chợt thu vào hình ảnh một thằng con trai ngồi xổm ngay bên cạnh, hai tay ôm lấy mặt cười thích thú.

Một thằng tóc nâu sáng, mắt hổ phách tinh anh, đặc điểm nhận dạng đặc biệt là nốt ruồi dưới mắt trái và nụ cười trẻ con nhưng lạnh lùng.

Một thằng tóc nâu sáng, mắt hổ phách tinh anh, đặc điểm nhận dạng đặc biệt là nốt ruồi dưới mắt trái và nụ cười trẻ con nhưng lạnh lùng.

Đó là ấn tượng về lần gặp đầu tiên giữa cậu và Đinh Xà Phu.

Đó là ấn tượng về lần gặp đầu tiên giữa cậu và Đinh Xà Phu.

Cự Giải không biết Xà Phu là ai. Ngoài tên và ngoại hình, đến tuổi tác hay những thứ tương tự đều không biết. Điều cậu biết rõ ràng nhất là sức ảnh hưởng của Đinh Xà Phu ở những băng giang hồ lớn cỡ nào, dù đó rõ ràng là một thằng oắt con.

Cự Giải không biết Xà Phu là ai. Ngoài tên và ngoại hình, đến tuổi tác hay những thứ tương tự đều không biết. Điều cậu biết rõ ràng nhất là sức ảnh hưởng của Đinh Xà Phu ở những băng giang hồ lớn cỡ nào, dù đó rõ ràng là một thằng oắt con.

Xà Phu rất mạnh. Người đi theo cũng rất nhiều.

Xà Phu rất mạnh. Người đi theo cũng rất nhiều.

Trước khi Cự Giải kịp nhận ra, cậu và Xà Phu đã kết bạn, còn là rất thân thiết. Giống như cậu, Xà Phu không hề đi học, Cự Giải không biết và cũng không cần biết đến lý do.

Trước khi Cự Giải kịp nhận ra, cậu và Xà Phu đã kết bạn, còn là rất thân thiết. Giống như cậu, Xà Phu không hề đi học, Cự Giải không biết và cũng không cần biết đến lý do.

Ít nhất, ở bên Xà Phu, tâm trạng cậu thoải mái hơn hẳn.

Ít nhất, ở bên Xà Phu, tâm trạng cậu thoải mái hơn hẳn.

“Đồ hèn! Đồ đáng khinh!! Cậu tại sao lại kéo Tiểu Giải vào mớ hỗn độn này chứ hả?!!”

“Đồ hèn! Đồ đáng khinh!! Cậu tại sao lại kéo Tiểu Giải vào mớ hỗn độn này chứ hả?!!”

Trong khoảng thời gian cậu bỏ nhà đi, Xử Nữ và Ma Kết lúc nào cũng tìm kiếm cậu khắp nơi. Khi biết Cự Giải ở chỗ của Xà Phu, gần như hằng ngày, Xử Nữ lúc nào cũng đến chỉ để lôi cậu trở về.

Trong khoảng thời gian cậu bỏ nhà đi, Xử Nữ và Ma Kết lúc nào cũng tìm kiếm cậu khắp nơi. Khi biết Cự Giải ở chỗ của Xà Phu, gần như hằng ngày, Xử Nữ lúc nào cũng đến chỉ để lôi cậu trở về.

“Về cùng tớ đi! Xin cậu đó Tiểu Giải!”

“Về cùng tớ đi! Xin cậu đó Tiểu Giải!”

Tuy nhiên, thay vì đồng ý, Cự Giải chỉ đáp lại Xử Nữ bằng một nụ cười.

Tuy nhiên, thay vì đồng ý, Cự Giải chỉ đáp lại Xử Nữ bằng một nụ cười.

“Xin lỗi, nhưng cậu cứ về đi! Tớ hiện tại chưa đủ can đảm để trở về nơi đó đâu!”

“Xin lỗi, nhưng cậu cứ về đi! Tớ hiện tại chưa đủ can đảm để trở về nơi đó đâu!”

“Cậu rõ ràng là đang sợ sệt! Đồ hèn nhát!!”

“Cậu rõ ràng là đang sợ sệt! Đồ hèn nhát!!”

Ngay sau đó, Xử Nữ lập tức bị đàn em của Xà Phu đuổi ra ngoài, cuối cùng ấm ức bỏ về.

Ngay sau đó, Xử Nữ lập tức bị đàn em của Xà Phu đuổi ra ngoài, cuối cùng ấm ức bỏ về.

Dù thế, cô lúc nào cũng vậy, gần như hằng ngày đều đến tìm cậu. Tất cả mọi thứ đều chỉ xoay quanh việc mong muốn cậu trở về.

Dù thế, cô lúc nào cũng vậy, gần như hằng ngày đều đến tìm cậu. Tất cả mọi thứ đều chỉ xoay quanh việc mong muốn cậu trở về.

Đôi lúc Cự Giải đã nghĩ, liệu người gọi cậu về là ba và mẹ, cậu sẽ về chứ?

Đôi lúc Cự Giải đã nghĩ, liệu người gọi cậu về là ba và mẹ, cậu sẽ về chứ?

Thật đáng thương làm sao.

Thật đáng thương làm sao.

Thấm thoát ít lâu đã một năm trôi qua, một năm Cự Giải không hề về nhà, cũng không đi học, cậu cứ lang thang ở mấy quán bar nằm dưới quyền kiểm soát của Đinh Xà Phu. Cùng đánh nhau, cùng dẹp loạn, cùng thong thả.

Thấm thoát ít lâu đã một năm trôi qua, một năm Cự Giải không hề về nhà, cũng không đi học, cậu cứ lang thang ở mấy quán bar nằm dưới quyền kiểm soát của Đinh Xà Phu. Cùng đánh nhau, cùng dẹp loạn, cùng thong thả.

Và chẳng biết lạ hay không, điện thoại Cự Giải vẫn không hề có bất kì cuộc gọi hay tin nhắn nào từ ba mẹ cậu.

Và chẳng biết lạ hay không, điện thoại Cự Giải vẫn không hề có bất kì cuộc gọi hay tin nhắn nào từ ba mẹ cậu.

Quá đáng thương. Đáng thương cho cậu, cho cả sự ngu ngốc trẻ con của chính cậu nữa.

Quá đáng thương. Đáng thương cho cậu, cho cả sự ngu ngốc trẻ con của chính cậu nữa.

Mọi thứ vẫn y hệt vậy cho đến một ngày.

Mọi thứ vẫn y hệt vậy cho đến một ngày.

“Sao mày không biến về nơi mày đã đến nhỉ Cự Giải?”

“Sao mày không biến về nơi mày đã đến nhỉ Cự Giải?”

Cự Giải chợt nhận ra, Xà Phu đã bắt đầu cảm thấy nhàm chán. Cậu ta hệt như một đứa con nít, sẽ vứt bỏ một món đồ chơi khi đã không còn hứng thú nữa

Cự Giải chợt nhận ra, Xà Phu đã bắt đầu cảm thấy nhàm chán. Cậu ta hệt như một đứa con nít, sẽ vứt bỏ một món đồ chơi khi đã không còn hứng thú nữa

“Mày không thuộc về thế giới này! Dù mày tỏ ra hoang dại và lạnh lùng, mày thật sự rất lương thiện! Lương thiện đến mức khiến tao thấy buồn nôn!”

“Mày không thuộc về thế giới này! Dù mày tỏ ra hoang dại và lạnh lùng, mày thật sự rất lương thiện! Lương thiện đến mức khiến tao thấy buồn nôn!”

Đó chỉ là một cái cớ.

Đó chỉ là một cái cớ.

Dù vậy, Cự Giải khi đó lại không hề tức giận. Xà Phu là người kéo cậu vào, cũng là người đá cậu ra. Vậy mà, cậu khi đó lại thấy hoàn toàn bình thường.

Dù vậy, Cự Giải khi đó lại không hề tức giận. Xà Phu là người kéo cậu vào, cũng là người đá cậu ra. Vậy mà, cậu khi đó lại thấy hoàn toàn bình thường.

Kể cả khi, bọn đàn em trước đây một hai đều phục cậu, đột nhiên vùng lên cùng nhau xông vào đánh Cự Giải.

Kể cả khi, bọn đàn em trước đây một hai đều phục cậu, đột nhiên vùng lên cùng nhau xông vào đánh Cự Giải.

Cự Giải mạnh. Rất mạnh. Cậu dễ dàng hạ gục bất kì ai, nhưng nếu quá đông thì đó vẫn là trở ngại.

Cự Giải mạnh. Rất mạnh. Cậu dễ dàng hạ gục bất kì ai, nhưng nếu quá đông thì đó vẫn là trở ngại.

Điển hình như khi đó, cậu đã không tài nào xoay sở được dù bản thân đã nhận ra cái gậy sắt kia sắp đập vào mình.

Điển hình như khi đó, cậu đã không tài nào xoay sở được dù bản thân đã nhận ra cái gậy sắt kia sắp đập vào mình.

Nhưng người hứng trọn đòn đó lại không phải cậu.

Nhưng người hứng trọn đòn đó lại không phải cậu.

Mà là Xử Nữ.

Mà là Xử Nữ.

“Thấy chưaa~? Mày quá lương thiện đi! Thật chướng mắt!”

“Thấy chưaa~? Mày quá lương thiện đi! Thật chướng mắt!”

Đó là câu nói của Xà Phu khi cậu ta vừa cười cợt vừa dùng ánh mắt thích thú nhìn Cự Giải đang hoảng loạn ôm lấy Xử Nữ người đầy máu vì bị gậy sắt đập trúng đầu.

Đó là câu nói của Xà Phu khi cậu ta vừa cười cợt vừa dùng ánh mắt thích thú nhìn Cự Giải đang hoảng loạn ôm lấy Xử Nữ người đầy máu vì bị gậy sắt đập trúng đầu.

“Biến đi.”

“Biến đi.”

Giây phút đó, Cự Giải mới nhận ra mình đã sai. Nơi cậu từng nghĩ mình thuộc về, đó chỉ là một nơi tìm cậu làm trò mua vui.

Giây phút đó, Cự Giải mới nhận ra mình đã sai. Nơi cậu từng nghĩ mình thuộc về, đó chỉ là một nơi tìm cậu làm trò mua vui.

Thật nực cười.

Thật nực cười.

***

***

Sau lần đó, Cự Giải không lui tới quán bar hay khu vực đó nữa, cũng không hề có bất kì liên lạc gì với Xà Phu. Cậu thật sự không ngờ cậu ta đi du học, chưa kể tuổi tác tính ra còn nhỏ hơn cậu tận hai tuổi.

Sau lần đó, Cự Giải không lui tới quán bar hay khu vực đó nữa, cũng không hề có bất kì liên lạc gì với Xà Phu. Cậu thật sự không ngờ cậu ta đi du học, chưa kể tuổi tác tính ra còn nhỏ hơn cậu tận hai tuổi.

“Đó là lý do tớ bảo cậu ta xuất hiện chẳng phải gì tốt đẹp đâu!”

“Đó là lý do tớ bảo cậu ta xuất hiện chẳng phải gì tốt đẹp đâu!”

Một cách hằn hộc, Xử Nữ trút gần như tất cả vào bữa ăn của mình. Cô khó chịu múc một muỗng lớn cho vào mồm.

Một cách hằn hộc, Xử Nữ trút gần như tất cả vào bữa ăn của mình. Cô khó chịu múc một muỗng lớn cho vào mồm.

“Khoan khoan! Từ từ! Vụ đó thì tớ nghe cậu kể rồi, nhưng mà khoan!!”

“Khoan khoan! Từ từ! Vụ đó thì tớ nghe cậu kể rồi, nhưng mà khoan!!”

Bảo Bình vẫn còn đứng, lúc này lập tức lia mắt về phía Cự Giải còn đang ăn ngon lành.

Bảo Bình vẫn còn đứng, lúc này lập tức lia mắt về phía Cự Giải còn đang ăn ngon lành.

“Tên bún thiu đen thui này mà lớn hơn tớ một tuổi á!!?”

“Tên bún thiu đen thui này mà lớn hơn tớ một tuổi á!!?”

“Tại Giải đi bụi hết một năm luôn chứ có học hành gì đâu!”

“Tại Giải đi bụi hết một năm luôn chứ có học hành gì đâu!”

Gì chứ… Bảo Bình không thật sự không ngờ mà!

Gì chứ… Bảo Bình không thật sự không ngờ mà!

“Đừng bận tâm về điều đó! Các cậu đối với tớ như thường là được rồi~!”

“Đừng bận tâm về điều đó! Các cậu đối với tớ như thường là được rồi~!”

Bảo Bảo Bình cô rằng Cự Giải giỏi đánh nhau, đến giờ vẫn không tài nào tin được, nhất là với cái tên chạy một trăm mét cũng mệt như cậu.

Bảo Bảo Bình cô rằng Cự Giải giỏi đánh nhau, đến giờ vẫn không tài nào tin được, nhất là với cái tên chạy một trăm mét cũng mệt như cậu.

Quá khó tin!

Quá khó tin!

Kim Ngưu từ đầu đến cuối vẫn cố bắt kịp, thậm chí còn mường tượng hình ảnh Cự Giải lúc đó trong đầu.

Kim Ngưu từ đầu đến cuối vẫn cố bắt kịp, thậm chí còn mường tượng hình ảnh Cự Giải lúc đó trong đầu.

Thật ảo diệu làm sao!

Thật ảo diệu làm sao!

***

***

“Nói vậy mày là kẻ địch rồi!”

“Nói vậy mày là kẻ địch rồi!”

Vừa nghe xong chuyện từ Ma Kết, Nhân Mã đã dùng muỗng chỉ thẳng vào Xà Phu trong khi mắt cứ trân trân nhìn cậu học sinh mới.

Vừa nghe xong chuyện từ Ma Kết, Nhân Mã đã dùng muỗng chỉ thẳng vào Xà Phu trong khi mắt cứ trân trân nhìn cậu học sinh mới.

“Rõ ràng là một kẻ nguy hiểm!”

“Rõ ràng là một kẻ nguy hiểm!”

“Cậu muốn gì ở bọn này? Lập tức khai hết ra!”

“Cậu muốn gì ở bọn này? Lập tức khai hết ra!”

Không cần nói đến Nhân Mã, cả Song Tử với Bạch Dương hình như diễn cũng có tâm lắm.

Không cần nói đến Nhân Mã, cả Song Tử với Bạch Dương hình như diễn cũng có tâm lắm.

Tuy nhiên, Xà Phu một chút cũng không nao núng, thậm chí còn thản nhiên nhìn vào ánh mắt dò xét của Ma Kết mà mỉm cười vô tội.

Tuy nhiên, Xà Phu một chút cũng không nao núng, thậm chí còn thản nhiên nhìn vào ánh mắt dò xét của Ma Kết mà mỉm cười vô tội.

“Tớ chẳng có bất kì ý đồ gì cả!”

“Tớ chẳng có bất kì ý đồ gì cả!”

Tay Xà Phu không nói không rằng khoác qua vai con bé Sư Tử còn đang ăn trưa ngon lành như không.

Tay Xà Phu không nói không rằng khoác qua vai con bé Sư Tử còn đang ăn trưa ngon lành như không.

“Tớ chỉ muốn tận hưởng khoảng thời gian học đường này mà thôi! Sư Sư nhỉ?”

“Tớ chỉ muốn tận hưởng khoảng thời gian học đường này mà thôi! Sư Sư nhỉ?”

“Đừng có làm vẻ quen biết lâu rồi.”

“Đừng có làm vẻ quen biết lâu rồi.”

Không để Sư Tử kịp phản kháng, Song Ngư một tay đã hất ngay tay Xà Phu ra.

Không để Sư Tử kịp phản kháng, Song Ngư một tay đã hất ngay tay Xà Phu ra.

“Thằng nhiều chuyện!”

“Thằng nhiều chuyện!”

“Câm đi, thằng khốn!”

“Câm đi, thằng khốn!”

“Mày thích xen vào chuyện người khác lắm nhỉ?”

“Mày thích xen vào chuyện người khác lắm nhỉ?”

“Sao không tự hỏi tại sao mày quá chướng mắt đi?”

“Sao không tự hỏi tại sao mày quá chướng mắt đi?”

Hai người ngồi hai bên, miệng liên tục cãi nhau như đàn bà, thật sự khiến sức chịu đựng của Sư Tử đến giới hạn.

Hai người ngồi hai bên, miệng liên tục cãi nhau như đàn bà, thật sự khiến sức chịu đựng của Sư Tử đến giới hạn.

“Im hết đi, cả hai người!! Ngậm bánh mì vào mồm và im hết đi!!”

“Im hết đi, cả hai người!! Ngậm bánh mì vào mồm và im hết đi!!”

Thật cá tánh~

Thật cá tánh~

Bạch Dương hơi đưa mắt nhìn sang Ma Kết, dù có thắc mắc vẻ mặt hiện tại của cậu nhưng cô vẫn không hỏi. Thay vào đó, cô nàng hoa khôi cười nhẹ rồi quay đi.

Bạch Dương hơi đưa mắt nhìn sang Ma Kết, dù có thắc mắc vẻ mặt hiện tại của cậu nhưng cô vẫn không hỏi. Thay vào đó, cô nàng hoa khôi cười nhẹ rồi quay đi.

Ai đó ngẩn tò te vài giây, thật ra vì quá khó tin. Thử hỏi một bà chằn tự nhiên nở nụ cười thiên thần, ai mà tin cho được!

Ai đó ngẩn tò te vài giây, thật ra vì quá khó tin. Thử hỏi một bà chằn tự nhiên nở nụ cười thiên thần, ai mà tin cho được!

Nhưng, điều làm Ma Kết suy nghĩ là Xà Phu. Kết bạn với cậu ta, cậu không chắc đó là ý hay.

Nhưng, điều làm Ma Kết suy nghĩ là Xà Phu. Kết bạn với cậu ta, cậu không chắc đó là ý hay.

Dù sao, Ma Kết đối với Đinh Xà Phu từ lâu đã có ấn tượng không tốt.

Dù sao, Ma Kết đối với Đinh Xà Phu từ lâu đã có ấn tượng không tốt.

Mà, cứ từ từ rồi tính cũng chẳng sao!

Truyện convert hay : Ngạo Thế Đan Thần

Mà, cứ từ từ rồi tính cũng chẳng sao!

Truyện Mưa Ngâu Màu Nắng Chương 19

Tác giả: YuuaKirigaya

Chương 19: Chơi xấu

Trận đấu của đội bóng rổ nam vẫn tiếp tục. Hiện giờ đã là hiệp cuối, và tỉ số giữa hai đội hiện đang ngang bằng nhau.

Từng bước chạy hay từng động tác từ dẫn bóng đến chuyền bóng, Nhân Mã đều không chút khinh suất. Cậu giỏi thể thao, cực giỏi, và giống với Bạch Dương tự tin về khuôn mặt dễ thương của mình, Nhân Mã cũng vì tài năng thiên bẩm rất tự hào. Nhưng trong những trận đấu thế này, phần nào cũng tạo cho cậu áp lực.

Đó không phải áp lực chiến thắng, càng không phải thứ áp lực sợ sệt thua cuộc nào đó, chỉ là, mỗi khi như vậy, y như rằng Nhân Mã sẽ bị bao vây rất chặt. Chuyện đối phương nhận ra tài năng của cậu chỉ là vấn đề thời gian.

Xung quanh Nhân Mã hoàn toàn bị bao vây, đến cả lối thở cũng không có. Cậu không thể chuyền bóng cho đồng đội, cũng không dễ dàng chạy lên ném bóng, và thời gian thi đấu hiệp cuối lại sắp kết thúc.

Được rồi! Liều nào!!

Bất thình lình, Nhân Mã tung quả bóng rổ đang cầm lên cao. Với khả năng bật nhảy tuyệt vời của mình, cậu đưa tay đập bóng về phía trước. Trong lúc đối thủ xung quanh còn dán sự chú ý vào quả bóng rổ vừa bay đi, Nhân Mã rất nhanh chóng đã tìm ra kẽ hở và thoát khỏi sự bao vây. Nụ cười đắc thắng hiện trên môi khi cậu giữ chặt bóng trong tay.

Cả khán đài vốn im lặng bất ngờ reo hò thích thú.

Trong lúc Nhân Mã còn thừa thắng xông lên với rổ đối thủ đã ngay trước mắt, tầm nhìn của cậu đột nhiên bị che khuất. Đối với những chuyện như thế này, Nhân Mã rất dễ nhận ra.

Bởi vì đây không phải lần đầu tiên.

“Tiền bối!!!”

Một đồng đội còn chạy song song với Nhân Mã, vừa nghe tiếng gọi đã lập tức chạy đến đón lấy quả bóng mà cậu nhóc vừa chuyền qua.

Trước khi ai đó còn nhận ra lý do của việc làm này, một âm thanh vang lên đã phá hỏng bầu không khí cổ vũ.

Nhân Mã bị ngã.

***

“Ôi không phải chứ? Cậu ấy bất cẩn quá!”

“Bóng đã gần đến rổ rồi, sao lại mất cẩn thận thế này!”

Những tiếng nói của vài khán giả truyền vào tai khiến Sư Tử càng thêm bực bội. Hai bàn tay nắm chặt lan can khán đài siết chặt.

Cái gì mà bất cẩn?! Cái gì mà mất cẩn thận?!! Nhân Mã rõ ràng bị chơi xấu!!!

Nhưng trọng tài bị che mắt, khán giả cũng bị che mắt, ít ai phát hiện ra điều này.

“Khốn nạn thật nhể~?”

Mắt Ma Kết nhìn sang Bạch Dương đang chống cằm, nhìn cả đôi mắt tuyệt đẹp đang tỏ vẻ khinh miệt kia. Cậu nhanh chóng dời sự chú ý xuống phía sân đấu.

“Không ngờ bọn chúng dám làm vậy!! Đúng thật là…”

Còn chưa kịp nói hết câu, Xử Nữ đã bị một luồng khí chẳng rõ từ đâu làm cho lạnh sống lưng.”Ừm, Kim Ngưu?”

Hai tay cầm máy ảnh của Kim Ngưu siết chặt, đến mức dường như có thể khiến vật kia vỡ bất kì lúc nào. Đôi mắt vẫn thản nhiên nhìn về phía sân đấu nhưng chứa đầy giận dữ.

Bọn người đáng ghét!! Chết tiệt! Dám làm thế với em trai cô?!!

***

Mặc kệ sự cứng đầu của Nhân Mã, cậu lập tức được đưa vào trong, và điều này khiến cậu trăm phần bất mãn. Trận đấu đầu tiên của Nhân Mã cho trường phổ thông, cuối cùng lại thành ra thế này..

Khốn kiếp!!

“Trận đấu tiếp tục!!!”

Cố dẹp bỏ sang bên sự tức giận của chính mình, Nhân Mã xin được ở lại ở phía dãy ghế của đội để xem nốt trận đấu. Nhân viên y tế không còn cách nào khác ngoài băng bó tạm thời cho vết thương của cậu.

Cuối cùng, phần thắng thuộc về đội trường Nhân Mã, nhờ cú ném xa quyết định của đội trưởng.

Hiệu lệnh còi kết thúc vừa vang lên, cả đội đã lập tức chạy về phía ghế đội hỏi han cậu nhóc tân binh. Đáp lại những lời hỏi thăm vừa nhiệt tình vừa sướt mướt, Nhân Mã không khỏi bật cười.

“Nhân Mã!!”

Đưa mắt ngạc nhiên nhìn cô gái đang chạy đến, có cả đám bạn của mình phía sau và một bà chị lạ hoắc, Nhân Mã chớp mắt vài cái.

“Ủa chị? Sao chị hai xuống đây?”

Lườm xéo mấy ông anh đang nhìn chị mình chằm chằm, Nhân Mã quay sang Kim Ngưu khẽ nghiêng đầu.

Bỏ mặc câu hỏi của em trai, cô ngồi xuống ngay cạnh Nhân Mã, vẻ sốt sắng.

“Em có sao không? Chân em ổn chứ? Ý chị là.. A chị muốn giết bọn chúng!! Nhân Mã em thật sự không sao phải không?!!”

Kim Ngưu luôn luôn rất lo lắng và rất quan tâm tới người khác, đối với em trai càng nhiều hơn. Tuy nhiên, lúc nào cô cũng có phần hơi quá cả.

“Em khoẻ re à! Cái chân này vài bữa là bình thường ngay mà!!”

Đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, Nhân Mã cuối cùng dừng lại ở chỗ bà chị lạ hoắc kia.

Xử Nữ bắt gặp ánh mắt của Nhân Mã, tay không nói không rằng khoác vai Ma Kết vốn đứng gần đó.

“Chị tên Xử Nữ, chào em! Chị là chị hai của thằng nhóc này này!”

Bạch Dương đang đứng cạnh Sư Tử lập tức bị câu nói kia làm chú ý. Miệng nhỏ xinh xắn vô thức nhoẻn nụ cười bán nguyệt tuyệt đẹp.

Ra chỉ là chị gái thôi! Haha, cô cứ nghĩ lung tung hoài đi~

Nghĩ ngợi một lúc, có tên nào đó vỗ tay một cái.

“A! Nhớ rồi!! Là bà chị chằn tinh quỷ quái của Ma Kết!”

Nhân Mã ngây thơ không hề biết mình vừa gây hoạ.

Nụ cười của Xử Nữ lập tức đông cứng, mắt lườm nguýt thằng em trai đang đứng ngay cạnh.

Ma Kết có chút lạnh sống lưng, thêm cả bất mãn. Nhìn chị Kim Ngưu mà xem, đó mới là chị gái! Còn Xử Nữ, đúng là chỉ toàn bắt nạt cậu là giỏi. Cứ làm như Ma Kết nói sai ý..”Muốn cho cái bọn trường kia một trận ghê!”

Sư Tử cảm thấy ngứa ngáy tay chân rồi, ngay lúc này cô thậm chí có thể chạy sang kia cho bọn họ một trận ra hồn.

“Thôi giùm cái! Nếu định đi gây sự với người ta thì tớ không quen biết cậu nữa nha!!”

Nhìn Sư Tử lập tức bám cổ Bạch Dương nũng nịu, Nhân Mã không khỏi bật cười.

“Đông vui ghê ta?”

Xử Nữ nghe tiếng nói quen thuộc, vui vẻ quay đầu sang.

“Bảo Bình!”

Miệng cười toe toét, Bảo Bình nhanh chân chạy lại chỗ đám đông ồn ào đằng kia. Nhìn thấy anh chàng đội trưởng, cô lập tức cúi chào, đồng thời vẫy tay chào thành viên đội nam.

“Đội nữ bọn em sang xem đội anh thế nào! Thắng oanh liệt luôn nha!!”

“Ghê ghê!~”

Đội trưởng còn chưa kịp lên tiếng đã bị đám bạn ngắt lời.

“Vậy thì sau trận này, chúng ta làm party đi!!”

Đội nam và đội nữ gần đây không còn xung đột nữa, thậm chí rất thân thiết.

“Chơi luôn!”

Bảo Bình ngay sau đó quay sang Nhân Mã nãy giờ đang cùng bạn trò chuyện, tay thản nhiên vỗ đầu cậu nhóc mấy cái.

“Sao rồi nhóc?”

Hất tay cô ra, lại còn quay mặt sang hướng khác.

“Chấn thương bé tí nhằm nhò gì!”

Vẫn mạnh mồm mạnh miệng như ngày nào nhể? Vậy đâm ra cô lo bò trắng răng hử?

“Nhỏ? Em từ giờ phải cẩn thận đấy! Không được nghịch ngợm đâu!!”

Bảo Bình không mất quá lâu để chú ý đến đám bạn của Nhân Mã, cả cô nàng Kim Ngưu đang lên tiếng nữa. Cô có nghe Kim Ngưu có em trai, nhưng không ngờ lại là tên Nhân Mã này.

Bất ngờ ghê!

“À, chị là Bảo Bình! Là đội trưởng đội bóng rổ nữ và là bạn thân của Xử Nữ~!”

Vừa nói, Bảo Bình vừa nhảy bổ lên ôm lấy cổ Ma Kết từ phía sau.

“Lâu quá không gặp nhể, nhóc em!!”

Sao cậu cứ phải dính vào mấy cái người rắc rối này vậy..

“Ê bà chị! Trận sau là trận của bà chị nhỉ?”

Mắt Bảo Bình đụng mắt Nhân Mã, nghĩ ngợi rồi vui vẻ gật đầu, lại còn hất mặt lên một cách thách thức.

“Chị mà thua thì đừng trách tôi vô tình nghen!”

Tay banh mắt, miệng thè lưỡi, Bảo Bình hoàn toàn có ý định chọc tức Nhân Mã.

“Đương nhiên! Chị đây mới là người ăn sạch ví của cậu!!”

Ban đầu thì không hiểu, sau rồi hiểu hết. Ra lại là cá cược ăn uống đây mà.

Cũng vui ấy nhể~

***

Chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo là của đội Bảo Bình, mọi người bắt đầu cử người đi mua nước cho cả nhóm.”Oẳn, tù, tì!!”

Sư Tử nhìn cái bao của mình lạc lõng giữa rừng kéo, lòng bắt đầu sinh oán hận. Số cô xui gì mà xui dã man thế này..

Không phải Nobita luôn thắng Doraemon khi ra bao sao!!

“Cho tớ Coca!”

“Của chị nước cam nha!”

“Chị uống trà chanh!”

“Tớ cũng Coca!!”

“Khoan khoan!! Từ từ nào!”

Sư Tử nhanh tay lấy sổ tay ra ghi lại cẩn thận.

***

Đứng trước máy bán hàng tự động, Sư Tử giở sổ tay ra xem lại.

“Để coi nào! Của chị Ngưu là nước cam, của chị Xử Nữ là trà chanh, của Nhân Mã với Bạch Dương là Coca, của Kết là cafe.. Và trà bí đao cho mình!! Ok!”

Lấy đống lon từ máy bán hàng tự động, Sư Tử cả hai tay vừa ôm vừa cầm. Mấy cái lon này, cứ như muốn trượt khỏi tay cô ấy!!

Lon nước cam là cái muốn rời đi nhất, nó trong lúc cô không để ý lăn ra ngoài và rơi tự do. Chồm người ra bắt lấy theo phản xạ, Sư Tử đâm ra ngã luôn về phía trước.

“Cẩn thận!”

Nhưng lon nước tưởng chừng rơi chạm đất lại được bắt lấy nhanh chóng, và bắt được luôn cả cơ thể cô nữa. Cả người Sư Tử được ai đó giữ lấy, và đống lon trong tay cũng chẳng hề trượt ra ngoài.

“Thật là bất cẩn đấy, bé con!”

Sự ngạc nhiên biến mất ngay, thay vào đó là vẻ mặt nghi hoặc. Cái giọng dẻo nhẹo này quen lắm!

Lập tức nhảy phóc ra khỏi vòng tay người kia, giật luôn lon nước cam mà người đó đang cầm, Sư Tử đầy cảnh giác lùi ra sau, cả mắt cũng nheo lại.

“Quá đáng quá nha! Tôi vừa cứu cô còn gì!”

Nụ cười toả nắng đầy ám muội, khuôn mặt đẹp mã và đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm, cùng với nốt ruồi dưới mắt trái. Cái con người tóc nâu ma mị đáng ghét trong bộ đồ phục vụ lịch thiệp này, Sư Tử nhớ rất rõ. Cực kì rõ!

“Anh.. Là anh!!”

Cơ mà cô không nhớ tên anh ta! Kệ đi, quan tâm làm gì cho mệt.

Ngư Vũ hơi nghiêng đầu, mắt đẹp híp lại nở nụ cười đầy sát thương.

“Cái đồ đáng ghét kia, anh làm cái gì ở đây hả?!”

Mắt hổ phách nhìn cô chăm chú như đang nghi ngờ điều gì đó, rồi cuối cùng lại nở cái nụ cười toả nắng kia.

“Cô quản thúc tôi sao? Cô có cho tiền để tôi khai báo việc thường nhật của tôi sao?”

Quả nhiên, mặt đẹp hiền lành bao nhiêu thì cái miệng lẻo mép đáng ghét bấy nhiêu!

Đồ già mồm khó ưa!

Ngư Vũ khẽ nhún vai. Ngón trỏ đặt trước miệng, cậu chớp mắt một cái.

“Tôi cùng khách hàng đi dạo gần đây! Cô nên cảm ơn tôi vì đã giúp cô mới đúng chứ nhỉ, bé con~?”

Bé con bé con! Bé con cái đầu anh ta!!

Bảo cô cảm ơn? Cái thể loại đáng ghét như anh ta? Haha, còn lâu nha!!

“Lần trước tôi cũng cứu anh còn gì! Coi như hoà!!”

Ngư Vũ hơi nhướng mày, lòng dâng lên cảm giác thích thú.

Cô nàng này rất thú vị.

Điện thoại Sư Tử lúc này chợt reo lên. Là Ma Kết.

“Tớ nghe nè Kết! Gì chứ, bắt đầu rồi?! À không sao, tớ về ngay đây!!”

Cúp máy bỏ lại vào túi, Sư Tử toan chạy đi đột nhiên khựng lại, mắt lén nhìn về Ngư Vũ vẫn còn đứng phía sau.

Đương nhiên là với nụ cười ma mị đó.

“Dù sao, lần trước anh cũng có cảm ơn tôi! Vậy tôi cũng phải trả lễ! Tên đáng ghét nhà anh, coi như tôi cảm ơn!!”

Lời cảm ơn gì mà gượng gạo buồn cười thế kia!

Cơ mà, tên đáng ghét sao?

“Mà này, là tôi nhầm hay.. cô thực sự không nhớ tên tôi~?”

Tấm lưng nhỏ của Sư Tử khẽ giật thót. Cuối cùng thẹn quá hoá giận mà quay phắt ra sau.

“Nhớ cái đầu anh!! Anh.. Anh có nói bao giờ đâu mà bảo tôi nhớ?!”

Ngư Vũ vờ ngây thơ nghiêng đầu, mắt hổ phách hơi nheo lại.

Trước mắt Sư Tử, người con trai kia nở nụ cười. Vẫn là nụ cười ma mị toả nắng đó, vậy mà không hiểu sao cứ khiến cô ngẩn ngơ một hồi.

Nháy mắt nghịch ngợm, ngón trỏ đặt cạnh miệng, thật sự rất cuốn hút.

Sư Tử lập tức tự bảo bản thân tỉnh táo lại. Tay banh mắt, miệng thè lưỡi, cô nhanh chóng chạy đi mất.

Chỉ có mỗi Ngư Vũ, đến tận khi bóng dáng bé nhỏ kia khuất đi vẫn đứng đó, với đôi mắt hổ phách như chất chứa điều gì không rõ.

Bước tới bên máy bán hàng tự động gần đó, Ngư Vũ chợt mỉm cười.

“Ngư Vũ à! Anh đứng đó làm gì thế hả?!”

Giọng nữ đầy khó chịu vang đến bên tai, cậu thản nhiên khom người nhặt lon nước của mình. Mắt hổ phách lúc này bỗng chốc trở nên dịu dàng.

“Vẫn không thay đổi gì cả. Nhưng mà…”

Và cũng chính đôi mắt ấy, giờ đây chậm rãi nhắm lại.

Đã không còn có thể nữa rồi.

“Ngư Vũ! Anh có nghe em gọi không đó?!”

Tay cầm lon nước, ánh mắt lập tức thay đổi khi nhìn sang cô gái là khách hàng của mình. Nhìn sự tức giận phụng phịu kia, Ngư Vũ đưa lon nước của mình và nở nụ cười ma mị.

Cô gái xinh đẹp thở hắt ra một tiếng, môi chu ra tỏ vẻ đáng yêu. Mắt dời sang thứ Ngư Vũ cầm, cô nàng mở to mắt kinh ngạc.

“Anh mà cũng uống trà bí đao sao?! Em không ngờ đó!!”

Trước khi lon nước trong tay bị cô gái giật lấy, Ngư Vũ lập tức thu về. Đối với vẻ ngạc nhiên trên gương mặt xinh xắn kia, cậu rất nhanh chóng đánh trống lãng mà nụ cười quyến rũ của mình.

“Ta đi thôi, chẳng phải em muốn đi mua sắm à?”

Mặc kệ cánh tay bị cô gái nắm lấy, Ngư Vũ không hề phản ứng, kể cả khi cậu cực kì chán ghét.

Cô ta là khách hàng. Phải, bởi vì cô ta là khách hàng, cậu càng không được phép..

Bàn tay còn lại cầm lon nước bất giác siết chặt.

Truyện Mưa Ngâu Màu Nắng Chương 78

Tác giả: YuuaKirigaya

Chương 78: Ai là người có lỗi? (1)

Dạo gần đây, nụ cười trong sáng đáng yêu của Khương Ngư Nhân chẳng biết từ bao giờ bỗng trở nên gượng gạo không rõ lý do. Trên khuôn mặt vốn lúc nào cũng xuất hiện nét cười và sự năng nổ dường như phản phất đâu đó tia khổ sở tuyệt vọng.

Đó không chỉ là nhận xét của những ai hay chơi cùng Ngư Nhân, không chỉ là nhận xét của tập thể lớp 10-3, đó còn là nhận xét của những người có quen biết với Khương Ngư Nhân. Đương nhiên, trong đó có bao gồm cả tụi nó.

Lâm Sư Tử không ngăn được bản thân thỉnh thoảng lại quay sang nhìn Ngư Nhân. Không phải ánh mắt cảm thông thương hại, không phải ánh mắt hiếu kì, chỉ đơn giản là nhìn thôi.

“Cậu không cần thiết cứ phải bận tâm đến cô ta, Sư!”

Cậu chỉ là, không thích mà thôi.

“Cậu ta trông có vẻ thẫn thờ, nhỉ?”

Song Tử điềm nhiên lên tiếng, và không hề quay sang nhìn Ngư Nhân trong khi bản thân đang nói về cô bạn.

“Có khi con nhỏ đó đang gặp quả báo gì cũng nên! Từ lần đó đến giờ cậu ta có bị kỉ luật hay gì đó tương tự đâu!”

Một thằng con trai thường ngày đầu óc lúc nào cũng suy nghĩ đơn giản đến mức dường như chỉ giỏi nghĩ ra trò quậy phá, thế mà hôm nay lại bỗng dưng thốt lên một câu đầy tính mỉa mai châm chọc, Nhân Mã khiến đám bạn mình nhìn cậu kinh ngạc không chớp mắt.

Nhưng đúng như Nhân Mã nói, cho đến tận bây giờ, tận khi vụ việc đang dần chìm vào quên lãng ở nơi chốn học đường này, Khương Ngư Nhân vẫn có một cuộc sống yên bình như một kẻ ngoài cuộc. Tụi nó không ghét cô, hiển nhiên, nhưng nếu nói điều đó không khiến cả đám mười mấy đứa tụi nó khó chịu, thì chắc chắn đó là lời nói dối tệ hại nhất.

Suy cho cùng mà nói, tụi nó chỉ muốn bảo vệ công bằng cho bạn mình mà thôi.

Trong lúc mấy đứa bạn mình liên tục tán gẫu trò chuyện, Sư Tử sau một hồi bâng quơ thả hồn theo mây chợt chống tay lên mặt bàn đứng dậy. Trước khi rời khỏi lớp đi vệ sinh như cách cô nói với tụi nó, đôi mắt màu nâu cafe của Sư Tử vô tình đụng phải đôi mắt màu hổ phách của Song Ngư đang nhìn về hướng này.

Có một chuyện Song Ngư muốn hỏi Sư Tử. Một chuyện mà cho đến tận bây giờ cậu vẫn chưa thể hỏi. Đúng hơn, chưa có thời điểm thích hợp để hỏi.

Chỉ có điều, sự chạm mắt đó lọt vào mắt của Xà Phu, và lập tức khiến cậu thấy khó chịu.

“Sư, hay là tớ-“

“Tớ đi vệ sinh thôi mà, Rắn.”

Phản chiếu trong đôi mắt của Song Ngư lúc này là hình ảnh nụ cười toả nắng của Sư Tử, một nụ cười vốn không hề dành cho cậu, và sẽ không bao giờ dành cho cậu. Cô vui vẻ đưa tay xoa đầu Xà Phu – lúc này đang hầm hầm bực bội – trước mặt tụi nó, và tất nhiên, bao gồm cả Lưu Song Ngư cậu.

“Tớ đi rồi về liền mà! Ngoan nha~”

Xà Phu hừ mũi ra chiều bực tức, nhưng trong bụng lại vui mừng như mở hội, đến mức muốn nhảy cẫng lên vì sung sướng.

Trong khi đó, từ phía sau lại có hàng loạt những con mắt khó chịu khinh thường nhìn về thằng con trai đang chìm đắm trong hạnh phúc của tình yêu. Bạch Dương, Song Tử và Nhân Mã, thậm chí cả lớp trưởng gương mẫu Ma Kết đều cảm thấy tủi thân.

Kể cả khi đứa nào cũng là “bông đã có chậu”!

Chỉ có mỗi Song Ngư là im lặng như không trong lúc tụi nó xúm lại cho Xà Phu một trận (theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng). Thay vào đó, cậu đưa mắt nhìn lơ đễnh, để rồi nhìn theo một cô gái hoàn toàn tách biệt khỏi cuộc trò chuyện của nhóm bạn mình. Song Ngư bất giác nhíu mày.

***

Khương Ngư Nhân dựa người lên thành cửa sổ hành lang và đưa mắt nhìn lên bầu trời nhuộm màu hoàng hôn. Hai bàn tay chống cằm ôm lấy khuôn mặt điềm tĩnh không một gợn cảm xúc.

Hiện tại đã là một khoảng thời gian trôi qua từ khi trống ra về vang lên, và Ngư Nhân vẫn đứng đây, bình thản đứng một mình trên hành lang thẳng tắp không còn bóng dáng bất kì ai, học sinh lẫn giáo viên.

Âm thanh ồn ào bên dưới sân trường từ các câu lạc bộ khác nhau liên tục dội vào tai Ngư Nhân, khiến cô vốn tâm trạng không tốt càng thêm khó chịu.

“Ngư Nhân.”

Tiếng gọi vang lên bên tai, Ngư Nhân hoàn toàn nghe rất rõ, thậm chí còn nhận ra ngay chủ nhân của nó. Một tay bỏ xuống, cô xoay người và bước về phía cô gái đang đứng nơi hành lang dẫn xuống cầu thang. Nhìn cô bạn đối diện mình, Ngư Nhân vui vẻ mỉm cười.

“Tôi biết rằng cậu sẽ đến, dù cho,”

Nụ cười trên khuôn mặt của Ngư Nhân chợt trở nên khinh thường.

“Cậu đã từng cả tin đến ngu ngốc vì một lời hẹn để bị bắt cóc! Nhỉ, Sư Tử?”

Sư Tử đã không nói cho Xà Phu biết về cuộc gặp này, thay vào đó chỉ nói với cậu mình cần ở lại gặp giáo viên và để Xà Phu về trước. Nếu cậu biết cô tự mình đến gặp Ngư Nhân, chắc chắn bạn trai Sư Tử sẽ lại nổi trận xung thiên.

Cậu vốn không thích cô tiếp xúc với Ngư Nhân. Như Xà Phu từng nói, cậu ghét Khương Ngư Nhân.

“Tôi không đến để nghe cậu nói nhảm, Ngư Nhân.”

“Im đi! Cậu nghĩ mình có quyền lên tiếng hả?”

Nụ cười hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại mỗi ánh mắt chán ghét liên tục nhìn chòng chọc vào Sư Tử đứng đối diện mình, Ngư Nhân lúc này đang cực kì bực bội. Hít một hơi thật sâu, cô chậm rãi bước qua khỏi Sư Tử và dừng lại sau vài bước, vẻ mặt có phần giãn ra và tiếp tục nở nụ cười vui vẻ.

“Cậu biết không, tôi đã từng rất ngưỡng mộ và quý mến cậu. Hơn bất cứ ai, tôi sùng bái cậu!”

Điều này không chỉ mỗi mình Sư Tử biết rõ mà cả chính bản thân Ngư Nhân cũng cảm nhận được. Thú thật khi ấy, cô thấy nó hoàn toàn bình thường, thậm chí còn cảm thấy hạnh phúc và tuyệt vời khi ở bên Sư Tử. Chỉ cần được nhìn thấy và ở cạnh cô bạn, Ngư Nhân đã vui lắm rồi. Cô quý Sư Tử, quý đến trung thành một cách mù quáng.

“Cậu giỏi, rất giỏi, giỏi vô cùng. Trong mắt tôi, cậu như một thiên thần hạ thế với những ngón tay tuyệt diệu lướt trên những phím đàn dương cầm! Lúc nào tôi cũng cảm nhận được như có hào quang bao quanh cậu, hào quang của thiên tài.”

Sư Tử còn nhớ, Ngư Nhân đã không ít lần từ bỏ những buổi biểu diễn của mình để đến xem những buổi biểu diễn của cô, chỉ vì cô. Nếu người ta thưởng thức nhạc hoà âm trong sự yên tĩnh cảm nhận, nổi bật hơn cả thảy, Ngư Nhân luôn nhiệt tình cổ vũ cho Sư Tử. Khương Ngư Nhân trước đó có chơi cùng một đám bạn cũng là những đối thủ trong giới nhạc cụ, đặc biệt là dương cầm, nhưng khi quen biết và chơi thân với Sư Tử, không hiểu sao, mọi người dần xa lánh cô, thậm chí còn tỏ ra ganh ghét khó chịu mỗi khi nhìn thấy Ngư Nhân. Thậm chí, người bạn cô từng rất yêu quý đã tức giận tát cô. Ngư Nhân lúc đó nhận ra rằng, chỉ có mỗi Sư Tử mới thực sự là bạn.

Chỉ có điều, cô đã nhầm.

“Khi Trà Xanh bỏ tôi mà đi, tận mấy năm sau tôi mới gặp được một người bạn mà tôi có thể tin tưởng, một người bạn có thể thấu hiểu cảm xúc và nỗi cô đơn của tôi. Nhưng mà,”

Bất thình lình Khương Ngư Nhân đột nhiên quay phắt lại, tay với lấy cái balo đang để gần đó và thẳng tay quẳng nó về phía Sư Tử đang đứng đối diện. Vì không phản ứng kịp, một bên vai cô bị cặp của Ngư Nhân đập trúng.

“Cậu phản bội tôi! Cậu ngay từ đầu chỉ lợi dụng tôi, xem tôi là công cụ, là con búp bê cậu tuỳ ý điều khiển!! Chỉ có tôi là con ngốc tự nghĩ rằng cậu là bạn! Rằng cậu xem tôi là bạn!!!”

Khương Ngư Nhân từng có rất nhiều bạn bè trong giới nhạc cụ, đặc biệt là dương cầm. Nhưng sau khi cùng Sư Tử kết thân, những người bạn ấy lần lượt rời bỏ cô, họ xa lánh cô, thậm chí đôi khi Ngư Nhân còn cảm thấy những ánh mắt khó chịu khinh thường họ dành cho mình.

Dù vậy, ngoài cảm giác lạ lẫm ra, Ngư Nhân thấy mọi thứ rất bình thường. Cô từng cho là bọn họ ganh tỵ với cô, khi Ngư Nhân có bạn thân là một thần đồng dương cầm kiệt xuất.

Nhưng cô sai rồi. Một lần nữa, vì quá tôn sùng người bạn của mình, cô lại nhầm rồi.

Bọn họ không tự mình tránh khỏi cô, mà có người khiến cho họ như vậy. Và người đó, lại chínhlàSư Tử.

Một tay Sư Tử làm mọi thứ, bao gồm phá hỏng mọi tình bạn của Ngư Nhân ngoại trừ đối với cô ta. Trước mặt Ngư Nhân, Sư Tử vẫn cười nói vui đùa, nhưng đằng sau lại huỷ hoại mối quan hệ bạn bè của cô với những người khác. Đổ cho Ngư Nhân lấy trộm đồ. Đổ cho Ngư Nhân dùng quyền lực thay đổi buổi biểu diễn. Mỗi lần những chuyện như thế diễn ra, tại nơi xảy ra luôn có những vật dụng nhỏ của cô. Ngư Nhân đã không hề hay biết gì.

Chưa từng biết.

Cho đến khi một cô bạn đột nhiên nổi giận đùng đùng chạy đến tìm Ngư Nhân, và thẳng tay tát mạnh vào má cô một cái. Trong khi Ngư Nhân còn ngơ ngác không hiểu gì, tai cô lại tiếp tục chịu một tràng những tiếng mắng chửi của cô bạn, và cả phụ huynh của cô ta nữa.

Họ bảo cô lấy cắp những bản nhạc phổ của con gái họ.

“Cháu không có!”

“Đừng nói dối! Con gái chúng tôi bảo cháu đã nhiều lần ăn cắp đồ của nó!”

Nhiều lần?

“Ôi đứa trẻ đáng thương! Chỉ vì sợ hãi quyền lực của cháu mà con tôi phải chịu khổ. Đồ ăn cắp!”

Trong khi Ngư Nhân còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra lúc đó, một trong những người từng là bạn của cô chợt chạy đến từ bên ngoài, và cầm theo chiếc balo của Ngư Nhân. Trước mắt cô, bọn trẻ tự tiện và thô bạo dốc ngược nó xuống, khiến tất cả đồ đạ bên trong rơi ra cả.

Trong số đó, có một xấp giấy mà Ngư Nhân chưa từng nhìn thấy.

Là nhạc phổ. Không chỉ một, mà là rất nhiều. Đây là những bản nhạc tự sáng tác cho cuộc thi sắp tới, vì thế chúng rất quan trọng.

“Cái đó… Cái đó của tớ!”

“Tớ nữa!!”

“Thì ra là cậu, đồ sao chổi ăn cắp vặt!”

“Dùng quyền lực để chiến thắng chưa đủ sao, lại còn giở trò đê hèn này!”

Bọn họ hoàn toàn không cho Ngư Nhân cơ hội giải thích. Nhưng, thậm chí nếu có, cô cũng không biết phải giải thích thế nào.

Cô không hiểu. Cô thực sự không hiểu.

“Nhìn này, là nhạc phổ của Sư Tử!”

Trong số những bản nhạc phổ đó, có một bản bị nhàu nát đến đáng thương, bên trong thậm chí còn chằng chịt những vết cắt bởi dao rọc giấy. Thứ duy nhất có thể nhìn thấy là dòng chữ mờ mờ tên của Sư Tử.

“Đến bạn thân còn dám làm thế! Cậu có còn là người không?!”

“Cậu nên biến đi! Không thì chết đi!”

“Các cậu đang làm gì thế? Tại sao lại có phụ huynh ở đây?”

Đó là giọng của Sư Tử, một cách ngạc nhiên như không biết chuyện gì đanh xảy ra cho đến khi bước vào trong. Cô ta đâu biết rằng khi đó, khi nhìn thấy Sư Tử, Ngư Nhân đã vui mừng và hạnh phúc đến nhường nào.

“Sư Tử, tớ-“

“Cậu không cần nghe cậu ta nói xạo đâu, Sư Tử! Qua đây với bọn tớ đi!”

“Đừng có thanh minh vớ vẩn! Đừng có cố làm khó Sư Tử!”

“Sư Tử, cậu nhìn này! Bọn tớ tìm thấy nó trong balo của cậu ta!”

Tại sao không ai tin cô? Sư Tử, cậu nói gì đi! Cậu không tin, không phải đâu mà phải không! Xin cậu, đừng im lặng như thế!

Tớ cầu xin cậu.

“Lần này coi bộ cậu hơi bị quá đáng rồi nhỉ, Ngư Nhân?”

Hể?

“Đã nhiều lần rồi, nhưng chuyện đến nước này thì tớ không thể bênh cậu nữa đâu.”

Cậu nói gì vậy.

“Nghe thấy chưa? Nói cho cậu biết, Sư Tử là người đã bảo bọn tôi im lặng không truy cứu mấy lần trước. Bọn này chỉ nể mặt mỗi Sư Tử thôi, rõ chưa hả?!”

Điều khiến Ngư Nhân sợ hãi, khiến cô đến tận bây giờ cũng không thể quên được, không phải là sự chán ghét mắng mỏ từ bọn họ. Là Sư Tử, và ánh mắt của cô.

Bình thản và lạnh lùng. Dù Sư Tử luôn lạnh nhạt với Ngư Nhân, nhưng chưa bao giờ dành cho cô ánh mắt đó. Ánh mắt như không quan tâm đến cô, bỏ mặc cô. Dù lúc đó chỉ mới là một đứa nhóc mười tuổi hơn, Ngư Nhân vẫn hiểu rõ. Rằng Sư Tử thật ra chưa từng xem trọng Ngư Nhân. Rằng Sư Tử ghét Ngư Nhân.

Sư Tử trong mắt mọi người từ khi đó cho đến tận bây giờ có thể không phải là thánh thần, nhưng luôn là một thiên tài hoàn hảo, một thần tượng đáng ngưỡng mộ. Vì vậy, họ tin cô. Chưa bao giờ, họ nghi ngờ cô, và Ngư Nhân cũng như vậy. Đã từng như vậy.

“Tôi không hiểu. Tôi, thật sự không hiểu, tại sao cậu, lại phản bội tôi?”

Trước câu hỏi của Ngư Nhân, Sư Tử tận một lúc sau vẫn im lặng, đôi mắt màu nâu cafe gần như bình thản nhìn đối phương.

“Vì tôi ghét cậu. Rất ghét, ngay từ lúc chúng ta lần đầu gặp mặt.”

“Vậy thì đừng có bắt chuyện với tôi! Đừng có nhảy vào cuộc sống của tôi để rồi phá huỷ nó như vậy!!”

Lần này, Sư Tử im lặng. Cô biết mình tiếp cận Ngư Nhân thực chất là vì lý do gì. Không phải vì muốn huỷ hoại cô, không phải vì muốn kéo cô vào đau khổ như cô đã từng. Điều Sư Tử muốn, chỉ là một người bạn ngây thơ trong sáng có thể giúp đỡ cô thoát khỏi bóng tối của chính mình. Trước khi mẹ cô nhận ra, để rồi khiến chúng vỡ vụn thành từng mảnh.

Bản thân Sư Tử, cũng mong muốn nhận được sự cứu rỗi. Nhưng cuối cùng, chính cô lại là kẻ phá hỏng mọi thứ.

“Cậu luôn như vậy. Luôn im lặng, tới khi mở miệng lại chỉ nói những lời khiến người khác mệt mỏi khó chịu. Đồ giả tạo! Tôi đã luôn chịu đựng cậu suốt thời gian ấy, chỉ vì tôi thật lòng yêu quý cậu! Thật vớ vẩn, và ngu ngốc!”

Lần này cũng không ngoại lệ, Sư Tử im lặng, cả ánh mắt cũng đảo sang hướng khác.

“Không chỉ phá hỏng cuộc sống của tôi, cậu còn tàn nhẫn cướp đi những thứ thuộc về tôi! Thật trớ trêu, những người tôi yêu tất cả đều yêu cậu!!”

Ngư Nhân quát lớn, ánh mắt nheo lại nhìn Sư Tử đầy giận dữ. Cô cắn chặt môi mình, mặc kệ người đối diện bỗng trở nên ngạc nhiên không hiểu gì.

“Gì?”

“Đừng có giả ngu! Người tôi hết mực trân quý luôn nhìn tôi lạnh nhạt mỗi khi tôi nói xấu cậu. Còn bạn trai của cậu hiện giờ, chính là bạn thuở nhỏ đã từng cùng tôi ước hẹn!”

Vừa nói, Ngư Nhân vừa thẳng tay quẳng một thứ gì đó về phía Sư Tử, khiến thứ đó bay xẹt qua khuôn mặt và cuối cùng để lại một vết cắt nhỏ trên má cô.

Là chiếc móc khoá có chữ MILK, bây giờ đã rơi xuống trên hành lang.

“Phải nhìn thấy tôi đau khổ thì cậu mới hài lòng hả dạ có phải không hả?!”

Lúc này, trên khuôn mặt xinh xắn của Khương Ngư Nhân bắt đầu nhăn lại một cách khổ sở. Bất chợt, những giọt lệ bỗng rơi xuống từ hai bên khoé mắt, chẳng bao lâu đã thấm ướt hai bên má.

“Tại sao, lại đối xử với tôi, như vậy…?”

Trong vài giây vô thức, chân Sư Tử bất giác bước về nơi Ngư Nhân đang đứng. Khi còn đang phân vân liệu có nên chạm vào Ngư Nhân hay không, bàn tay Sư Tử bất ngờ bị cô nắm lấy. Theo phản xạ Sư Tử lập tức giật lại, nhưng điều đó chỉ càng khiến tay Ngư Nhân giữ chặt thêm.

“Cậu tính làm gì? Bỏ ra.”

Tuy nhiên, Khương Ngư Nhân vẫn giữ nguyên sự im lặng và khuôn mặt đã cúi gầm xuống từ bao giờ. Đôi mắt của Sư Tử hoàn toàn không tài nào đọc được bất kì suy nghĩ hay cảm xúc nào trên gương mặt của cô bạn đứng cách mình chỉ một bước chân đổ lại.

Một tiếng cười khúc khích bỗng vang lên, phát ra từ cô gái mới vài giây trước vẫn còn khóc nấc lên vì khổ sở. Nó khiến Sư Tử cảm thấy sợ hãi, hệt như người mẹ của cô trước khi bà nổi cơn điên loạn và đánh đập Sư Tử. Khi ấy, bà luôn cười như vậy.

“Ngư Nhân, mau bỏ ra!”

Nhưng thay vì làm theo lời Sư Tử, Ngư Nhân càng kéo bàn tay bản thân đang giữ chặt về phía mình. Cô đặt bàn tay Sư Tử lên trước ngực mình, miệng hơi mở hé vẽ thành một nụ cười khó hiểu.

“Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu, những gì cậu đã gây ra,”

Đôi mắt ngấn nước lúc này nhìn thẳng vào mắt Sư Tử. Một ánh mắt lập tức ám ảnh sâu vào tâm trí cô.

“Tôi sẽ trả cậu gấp bội!”

Một cách hết sức chậm rãi, Ngư Nhân dùng bàn tay Sư Tử ấn mạnh vào ngực mình, khiến chính cô mất đà ngã ra sau.

Sẽ không có bất kì chuyện gì xảy ra nếu phía sau Khương Ngư Nhân không phải là những bậc cầu thang.

Bầu không gian bỗng chốc chìm vào im lặng, chỉ còn những âm thanh lạnh lẽo vang lên liên tục cho đến khi kết thúc, và sau đó là tiếng kêu cứu đau đớn ngắt quãng.

Sư Tử cứ đứng đó, đôi mắt màu nâu cafe trân trân bàng hoàng nhìn về phía trước. Bàn tay cô buông thõng hệt như một con búp bê bị hỏng, thỉnh thoảng lại run rẩy từng hồi.

“Tại-“

Đúng lúc này, một bóng người bất ngờ chạy đến từ phía sau Sư Tử, hết sức vội vã chạy xuống những bậc cầu thang và ngồi xuống bên người con gái đang run lên đầy đau đớn nơi chiếu nghỉ.

“Ngư Nhân, em nghe anh không?”

“Ngư, em đau. Đau lắm! Đau lắm!”

“Ngoan nào, ngoan. Sẽ không sao, anh lập tức gọi cấp cứu! Nín nào, Ngư Nhân!”

Người đó, chính là Lưu Song Ngư. Người đang ôm lấy Khương Ngư Nhân trong lòng và luôn miệng hỏi han, chính là Lưu Song Ngư.

Siết chặt Ngư Nhân đang khóc nấc vì đau đớn trong vòng tay, Song Ngư chỉ có thể liên tục trấn an cô. Khi mắt cậu vô tình đụng phải ánh mắt cô gái đang đứng trên kia, Song Ngư không còn cách nào khác ngoài quay đi.

Giây phút những hình ảnh ấy thu vào tầm mắt, Sư Tử bỗng dưng cảm thấy lồng ngực mình như sắp vỡ vụn.

“Sư!”

Người vừa chạy đến và đang thở hồng hộc không ai khác ngoài bạn trai của Sư Tử, Xà Phu. Nhìn xung quanh một lượt, cậu có thể đoán ra ngay tức thì những gì vừa diễn ra. Xà Phu từng bước lập tức tiến tới bên cô bạn gái đang đứng chôn chân một chỗ của mình, bàn tay chậm rãi chạm vào đôi vai đang run rẩy liên hồi của cô. Cắn mạnh vào môi mình đến bật máu, Xà Phu vòng tay ôm lấy cơ thể bé nhỏ của Sư Tử và kéo bạn gái vào lòng mình. Khi nhận ra ánh mắt Ngư Nhân đang nhìn về hướng này, tất cả những gì cậu dành cho cô ta chỉ là một ánh mắt chứa đầy sự giận dữ, và cả đối với tên con trai đang quỳ cạnh Ngư Nhân. Xà Phu càng siết chặt vòng tay mình, và đặt một nụ hôn thật nhẹ lên trán Sư Tử.

“Mình đi thôi. Không cần ở đây thêm một giây một phút nào nữa.”

Sư Tử không hề có chút phản ứng nào khi Xà Phu dẫn mình đi. Điều duy nhất cô làm, chính là siết chặt lấy bàn tay cậu đang nắm lấy tay mình.

Đằng sau chỉ còn lại mỗi ánh mắt khó diễn tả của Lưu Song Ngư, trước khi bầu không khí hoàn toàn chìm vào sự im lặng.

Đọc Truyện Mưa Ngâu Màu Nắng

Bảo Bình nằm dài trên bàn học, đôi mắt vừa muốn khép lại lại vừa muốn mở ra, thỉnh thoảng lại che miệng ngáp dài ngáp ngắn.

Dạo gần đây chán chết đi được! Cái gì cũng chán, chẳng tìm thấy gì hay ho cả! Chẳng có giải đấu bóng rổ nào, cũng chẳng có cuộc thi nào để so tài.

“Xử, xíu mình về chung ha!”

Bảo Bình quay sang nhìn cô bạn thân của mình mà cười vui vẻ, cả đôi mắt cũng sáng rỡ lên. Nhưng hoàn toàn không để tâm đến điều đó, Xử Nữ tay vẫn lia lịa viết bài giảng trên bảng, khó khăn lắm mới chịu nhìn sang bạn thân mà trả lời.

“Không được! Tớ có hẹn với Bạch Dương là tan học về nhà cùng con bé rồi!”

Khỏi nói cũng biết Bảo Bình ngạc nhiên ra sao, đến mức mày nhướng hẳn cả lên trong khi mắt thì chớp liên tục.

Xử Nữ nhìn sang cô bạn thân thiết, bất giác thở hắt một cái. Cô nhớ Bảo Bình cũng thông minh lắm mà, sao trong vài trường hợp lại ngốc nghếch đến đáng thương thế này!

“Mai-“

“Chị gái và em dâu tương lai thân thiết cơ à?”

Bị ngắt lời đương nhiên khiến Xử Nữ chuyển tâm trạng xấu ngay, chưa kể lại còn nghe lời trêu chọc cùng nụ cười che nửa miệng gian manh của Bảo Bình, cô mặc kệ đang là giờ học, thản nhiên cầm quyển vở gõ nhẹ vào đầu cô bạn thân.

“Cậu nói nhảm là giỏi!”

“Xì! Đừng tưởng tớ không biết nghen~ Mai là lễ tình nhân chứ gì! Uầy, có bạn trai thích ghê!”

Bảo Bình vẻ mặt ganh tỵ chu mỏ đảo mắt khắp nơi, đầy bất mãn và có phần không phục. Đó là cho đến khi cô vì nụ cười thân thiện đến lạnh sống lưng của Xử Nữ doạ chết khiếp.

“U, thế cơ à? Bảo Bình, cậu gan quá nhỉ~?”

Chết chưa, động nhầm ổ kiến lửa rồi.

“Xử Nữ, Bảo Bình, thôi nói chuyện riêng đi!”

Xử Nữ khẽ giật mình, sau đó lập tức ngồi thẳng lên theo lời nhắc nhở của giáo viên. Cô bĩu môi, đồng thời lườm nguýt cô bạn thân của mình một cái.

Cũng may Triệu Thiên Yết không có ở đây, không thì thể nào cũng bị cậu ta mang ra làm trò cười.

Nhưng mà hình như, Cự Giải vừa nhìn sang và che miệng cười thì phải…

Chết tiệt.

***

Ngày mà các cặp đôi cùng nhau đi chơi, hẹn hò, tặng chocolate, hay nói những lời thề non hẹn bể đầy ngọt ngào, cái ngày gọi là lễ tình nhân, Bảo Bình cực kì ghét nó.

Từ nhỏ, Bảo Bình đã không có thiện cảm với hai chữ “tình yêu”, lớn một chút cũng không. Người duy nhất khiến cô tin tưởng vào tình yêu, cũng là người nhẫn tâm phá huỷ nó, chà đạp nó, giết chết nó trong cô. Bảo Bình thật sự không muốn nghĩ tới cái khái niệm vớ vẩn đó nữa.

Xử Nữ từng nói, cô không nên vì chuyện quá khứ hay hai kẻ không ra gì đó mà thêm bận tâm nữa. Có lẽ, Bảo Bình lần này nên nghe theo lời bạn thân mình.

Lúc này, Bảo Bình đang đứng dưới một gốc cây đại thụ đưa mắt nhìn dòng người vui vẻ đi đi lại lại. Những đôi tình nhân nắm tay nhau dạo phố, những cặp nam nữ vui vẻ cười đùa. Cô bất giác thở dài, tay kéo mũ áo khoác xuống một chút.

Lâu quá đi.

“Bảo Bình?”

Bảo Bình vốn còn đang cúi thấp xuống chợt ngước mặt lên nhìn người vừa gọi tên cô. Thứ đang đối diện với cô chính là đôi mắt tinh anh sáng suốt đầy năng động, thuộc về một thằng nhóc ngang tàng khó ưa.

“Chị tới lâu chưa vậy?”

Nhân Mã nhớ mình đã đi từ rất sớm, đến mức cậu còn tưởng phải sớm ít nhất là nửa giờ đồng hồ. Thế mà vừa chạy đến đã nhìn thấy một cô gái mặc áo khoác trùm kín đầu đứng dưới gốc cây chỗ hẹn. Ban đầu, Nhân Mã còn định hỏi rõ vì sợ nhầm người.

Nhìn chằm chằm vào đôi mắt Nhân Mã, Bảo Bình đột nhiên quay đi.

“Mới thôi! Đừng có tưởng tôi tới sớm chờ cậu!”

Hiểu luôn.

“Mà chị làm gì đội mũ áo khoác kín mít thế hả? Đừng nói tôi là chị bị nhiễm bệnh của anh Cự Giải nha!”

Trùm kiểu đó, thể nào cũng khiến cậu liên tưởng tới Cự Giải, ít hơn thì là cô bạn Sư Tử. Không ngờ cả Bảo Bình cũng chuộng kiểu thời trang này~

Nhưng Bảo Bình không trả lời, dù là với lời đùa giỡn của Nhân Mã, cô vẫn im lặng, hệt như đang vì điều gì đó mà suy nghĩ.

Cả cô và cậu đều biết lý do thật sự là gì.

“Chị đừng có lo! Dù có vô tình gặp, tôi cũng không để bất kỳ ai làm khó chị đâu!”

Khi Bảo Bình ngạc nhiên nhìn lên cũng là lúc Nhân Mã nghiêng đầu sang trước mặt cô, cuối cùng nở nụ cười nghịch ngợm thường ngày.

“Chị yên tâm rồi chứ?”

Giờ Bảo Bình mới nhận ra, thì ra Nhân Mã cao hơn một chút so với cô.

Chẳng hiểu sao, khi nhìn vào đôi mắt của cậu, cô lại bị nụ cười kia làm ngây ra. Bực bội, Bảo Bình tức giận đánh nhẹ vào đầu cậu một cái.

“Điên khùng! Cậu cứ ở đó mà nói nhảm đi!”

Nhìn theo Bảo Bình tự dưng đùng đùng nổi giận bước đi một nước, Nhân Mã ngây ngô chưa hiểu kịp chuyện vừa xảy ra. Bộ cậu có nói sai gì hay sao?

Dù vậy, Nhân Mã vẫn phì cười, rồi vui vẻ đuổi theo cô.

Ngày hôm qua, khi vừa sinh hoạt câu lạc bộ xong, Bảo Bình có đưa cho Nhân Mã một vé đi sở thú. Trong khi cậu còn chưa hiểu gì, cô nàng đã một mạch nói liên tục không ngừng rồi bỏ đi mất tiêu. Điều duy nhất Nhân Mã thu nhặt lại được trong lời của Bảo Bình là cô bảo cậu cùng cô đến sở thú.

Lúc đó, Nhân Mã cũng hoàn toàn quên mất rằng đó là ngày lễ tình nhân. Cho đến khi nhận ra, cậu lại tự mình đỏ mặt rồi tự mình ngượng ngùng hệt như một thằng nhóc con, thậm chí lăn lộn mãi trên giường cho đến sáng, đến mức khiến Kim Ngưu thấy lạ.

Mà nói đi cũng phải nói lại, chính Nhân Mã còn thấy lạ nữa là.

Tay áo khoác dài thòng của Bảo Bình đầy giận dữ đánh mạnh vào đầu Nhân Mã, nhưng còn chưa kịp hó hé gì, cậu đã bắt gặp vẻ mặt “thân thiện” của cô. Linh tính mách bảo là Nhân Mã nên im lặng.

“Cậu không cãi nhau với tôi thì ăn không ngon hả? Không làm tôi mất hứng thì ngủ không yên hả? Không chọc điên tôi thì chết hả?!”

Tức nước vỡ bờ rồi.

“Không thèm nói với cậu nữa, tên nhóc con chết tiệt!”

Bảo Bình lập tức quay người bỏ đi, chạy vào đoạn đường thuỷ cung gần đó. Tuy nhiên có lẽ vì dòng người quá đông đúc, cô lập tức bị chèn ép đến mức thở không nổi. Trong lúc còn xoay sở không xong, một bàn tay kéo cô lại, rất nhanh chóng áp Bảo Bình vào tấm kính của thuỷ cung.

Còn định ú ớ lên tiếng, Bảo Bình đã bị khuôn mặt có phần khó chịu của Nhân Mã đang nhìn xung quanh chặn họng lại. Cô đành mím chặt môi, bên cạnh sự tức giận nãy giờ đâu đó len lỏi cảm xúc khó tả.

“Chị đúng là đồ ngốc! Đông thế này bày đặt giận lẫy nữa!”

Bảo Bình bình thường rất độ lượng, với những chuyện bé tí này càng không thèm chấp nhất. Vậy mà mỗi khi ở với Nhân Mã, cô chẳng tài nào thoải mái được. Bị một tên đàn em nhỏ hơn mình một tuổi suốt ngày cạnh khoé, cô có là thần thánh cũng bị chọc đến tức chết!

“Kệ xác tôi! Không cần thằng nhóc như cậu quan tâm!”

Người mời Nhân Mã cùng đi sở thú hôm nay là Bảo Bình. Người nằng nặc ép cậu phải đi cũng là Bảo Bình. Người kéo cậu vào đây đương nhiên không ai khác ngoài cô. Và xem xem, hừ, chẳng biết Bảo Bình bị gì nữa, nãy giờ cứ khó ăn khó ở, thi thoảng còn dỗi như một đứa con nít!

Tuy nhiên, lải nhải lải nhải bên tai mãi một từ khiến sức chịu đựng của Nhân Mã đến giới hạn.

“Chị có thể thôi gọi tôi là tên nhóc thằng nhóc như tôi còn nhỏ lắm được không hả?”

“Cậu nhỏ hơn tôi một tuổi còn gì.”

Đám đông chen chúc qua lại vẫn chưa thuyên giảm, thậm chí còn nhiều hơn, đôi lúc còn muốn xô ngã cả Nhân Mã. Nếu cậu không trụ lại, chắc chắn sẽ ngã vào người Bảo Bình.

“Muốn tôi chứng minh cho chị thấy không?”

“C-Cái gì? Chứng minh gì cơ? Cậu nói nhảm gì đấy!?”

Sao Bảo Bình lại lúng túng nhỉ?

Đáp lại thái độ có phần lạ lùng của Bảo Bình, Nhân Mã hơi nheo mắt, nụ cười trên môi lại có phần ranh mãnh mưu mô. Tay cậu vốn còn chống trên tấm kính phía sau lưng Bảo Bình chợt dịch lại một chút, lúc này đang đặt ngay gần vai cô.

“Chứng minh rằng, tôi không phải một đứa nhóc! Này, tôi vẫn là một thằng con trai chứ bộ~”

Tuy nhiên, nụ cười có phần ma mị của Nhân Mã xuất hiện chưa được lâu thì đã bị Bảo Bình dùng tay áo khoác lần nữa đánh vào mặt.

“Úi!”

“Thôi ngay nha, cái trò đùa dở hơi của cậu! Học đâu thế hả?”

“Ế? Tôi thấy tôi diễn đạt lắm mà!”

Nhân Mã mắt nhìn theo Bảo Bình, chớp vài cái liên tục khi nhận ra cô tiền bối đang rời khỏi vòng tay cậu và bước đi giữa dòng người kia.

“Đi đâu á?”

“Về thôi! Không thì ra ngoài! Tôi sẽ chết thật nếu cứ ở mãi trong này mất!”

Nói rồi, Bảo Bình chẳng biết vô tình hay cố ý, dùng tay mình nắm lấy cổ tay của Nhân Mã kéo đi. Dù được cô nắm tay rất thích, nhưng mỗi lần ý nghĩ rằng Bảo Bình xem cậu như một thằng nhóc, một thằng em trai hay gì đó tương tự hiện lên, tâm trạng Nhân Mã lại chuyển xấu hẳn đi.

“Ê, hồi nãy chị có cảm thấy gì không vậy~?”

“Nhảm nhí! Cảm thấy cái đầu cậu không bình thường thì có!”

“Đồ độc ác. Vô nhân tính. Đồ quá đáng.”

Dù miệng độc nói vậy, nhưng đến tận lúc này đây, mặt của Bảo Bình vẫn còn đỏ ửng không rõ lý do, nhịp tim thậm chí chưa trở về như bình thường được.

Chết tiệt! Đừng nói cô bị điên rồi nha!?

***

Tuy nhiên, sau khi ra khỏi thuỷ cung, vì quá mệt mỏi khi phải chen chúc trong rừng người, Bảo Bình và Nhân Mã đành dẹp bỏ tính ham vui mà quyết định về nhà.

Cho đến tận khi ra khỏi sở thú, Nhân Mã vẫn còn hỏi Bảo Bình liên tục mấy câu đại loại như,

“Ban nãy chị thật sự thật sự không cảm thấy gì luôn á hả?”

Giờ thì cô ngộ ra thêm một điều nữa, rằng Nhân Mã còn là một thằng nhóc con dai dẳng như đỉa đói nữa.

“Không thèm nói với chị nữa, đồ khó ưa!”

“Đợi một chút!”

Nhìn Bảo Bình đang loay hoay tìm gì đó bên trong túi xách nhỏ mang theo (Thực ra cậu cứ thắc mắc mãi, khi một cô gái không giống con gái như Bảo Bình mà lại mang túi xách), Nhân Mã bắt đầu chớp mắt khó hiểu.

Cho đến khi cô giơ ra trước mặt cậu một hộp kẹo chocolate nhỏ.

“Cấm cậu hiểu nhầm đó nha! Chỉ là nhà tôi nhiều quá nên mang cho cậu, coi như cảm ơn vì hôm nay đã bỏ công đi cùng tôi.”

Hình như má Bảo Bình phớt phớt hồng thì phải a.

Hay cậu nhìn nhầm?

“Chị tốt bụng ghê! Tôi cảm ơn~”

Một lần nữa, vẫn không hiểu lý do tại sao, khi nhìn nụ cười của Nhân Mã, Bảo Bình lại cảm thấy vui và bình yên đến lạ, đến mức cả cô cũng bất giác cười theo.

Tuyệt! Bảo Bình bị điên thật rồi!

Bạn đang xem bài viết Mưa Ngâu Màu Nắng : Chương 45: Đã Từng Là Bạn trên website Duongveyeuthuong.com. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!