Top 6 # 12 Chòm Sao Song Sinh Chap 29 Xem Nhiều Nhất, Mới Nhất 3/2023 # Top Trend | Duongveyeuthuong.com

Truyện Ngắn: 12 Chòm Sao Song Sinh ( Chap 29)

Chap 29: Chuyến Đi Kinh Hoàng

Trên xe bây giờ có anh hướng dẫn viên, tài xế, cùng với 24 bạn sao của chúng ta. Mọi người hết quậy rồi phá, nói chung là tan nát mọi thứ (nói quá đấy

). Cuối cùng cũng đến nơi, họ theo thứ tự để bước xuống xe. Trước mắt họ là 1 khung cảnh tuyệt đẹp, cây cỏ xanh mát, không khí trong lành, chim hót hoa thơm. Phải nói đây đúng là 1 thiên đường đối với những con người chỉ sống nơi thành phố tấp nập, khói bụi.

Mọi người tận hưởng không khí trong lành và bắt đầu vui chơi, đây quả là 1 nơi đi chơi lí tưởng. Cốp xe được chú tài xế mở ra, ông ấy chất hành lí xuống dần dần, trong lúc sơ ý, có 1 người từ trong đó chuồn ra mà ông không hay biết (hay thật ~~). Sau 1 ngày vui chơi thật đã, họ còn được nhóm lửa để nướng những thức ăn tươi sống đem theo, mọi người bắt đầu dựng lều để nghỉ ngơi. 1 chiếc lều lớn dư sức chứa đựng 24 người được dựng lên. 1 chiếc lều nhỏ xinh khác được dựng kế bên, là của chú tài xế và anh hướng dẫn viên. Rồi trời cũng sớm sập tối, mọi người bắt đầu đi ngủ……

~Sáng hôm sau

Ánh sáng tràn ngập trong không gian, tiếng chim hót vang líu lo, hương thơm hoa cỏ phảng phất trong gió. Khung cảnh nhẹ nhàng ấy đã đánh thức mọi người dậy, tất cả cùng ra ngoài lều, ngồi xếp thành 1 vòng tròn cùng nói chuyện với nhau. Rồi…..

– Song Ngư, chiếc vòng cổ mình tặng cậu vào sinh nhật năm ngoái đâu rồi? Mình nhớ trước khi đi cậu có đeo nó mà. – Tiểu Giải hỏi.

– Mình không biết, khi nãy dọn mền gối mình cũng đâu thấy nó, chắc rơi trong xe rồi, cậu đi tìm với mình nha.- Song Ngư trả lời.

– Ukm, mình đi.

Song Ngư và Tiểu Giải cùng ra xe tìm chiếc vòng cổ, họ đoán không sai, nó rơi trong xe nhưng lại không có chìa khóa để mở cửa xe.

– Chắc bác tài xế giữ chìa khóa rồi, để mình đi gọi cho.

Tiểu Bình lại quan tâm 2 cô bạn, sau đó cô vào lều để gọi anh hướng dẫn viên và bác tài xế, nhưng…..họ đã không còn tồn tại trên cõi đời này nữa….

– AAAAAAAAAAAAAA………………

– Chuyện gì vậy Tiểu Bình?

Kim Ngưu lo lắng chạy vào sau tiếng hét thất thanh của Tiểu Bình. Trước mắt anh là 1 cảnh tượng thật khủng khiếp. Máu me lênh láng, cần cổ bị cứa thật sâu hiện rõ những sợi cơ trắng nhách. Gương mặt trắng bệnh không còn hột máu, phần bụng bị đâm sâu và rạch 1 đường dài đến nỗi có thể thấy cả nội tạng. Và cạnh đó là cô gái anh yêu, mặt cô hiện rõ nét hoảng loạn. Gương mặt xinh đẹp hồng hào bây giờ tái xanh, tay chân cô run lên cầm cập – cô sợ máu, sợ những cảnh tượng kinh dị.

– K…i…m…..Kim…Ng…ưu….Ngưu… – Tiểu Bình run rẩy nói.

– Đừng sợ, đừng sợ mà. Đã có mình ở đây với cậu rồi (thế mi làm được gì nhể

).

Kim Ngưu trấn an Tiểu Bình, sau đó anh gọi mọi người vào. Tất cả đều đơ người vì cảnh tượng trước mắt – anh hướng dẫn viên và tài xế đã chết rất thảm. Hoảng hốt, lo sợ, xót thương cho họ. Những cảm xúc đó đang dần nổi lên trong tiềm thức của mọi người, mỗi người đều có 1 cảm xúc riêng, một suy nghĩ riêng. Rồi cuối cùng tất cả cùng nghĩ về 1 vấn đề chính, tuy vấn đề đó hơi ích kỷ, hơi vì bản thân nhưng không thể không nghĩ đến, đó là: Tài xế và hướng dẫn viên đã chết, mình ở nơi rừng sâu hút này, không có họ…..thì làm sao về nhà được.

– Đầu ngón tay và chân đã đông cứng, họ chết vào đêm qua. – Thiên Yết xem tử thi rồi suy luận.

– Hung khí chắc là 1 con dao có lưỡi dài tầm 30cm, chết do mất máu. – Tiểu Yết tiếp lời.

– Tài sản của 2 người không hề bị mất, nếu có muốn giết người cướp của thì cướp bên chúng ta không phải hơn sao? Nhất định đây là 1 vụ mưu sát. – Tiểu Kết nói.

– Và vấn đề cấp bách ở đây là: chúng ta đang bị cô lập HOÀN TOÀN ở nơi này.

Tiểu Bảo nhếch môi nở 1 nụ cười lo lắng, tay anh đang cầm chiếc di động phát ra 1 âm thanh cũng khá quen thuộc:

– “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, thuê bao của bạn hiện đang nằm ngoài vùng phủ sóng”

Tiểu Bảo lấy điện thoại di động ra định gọi cho cảnh sát và nhà trường nhưng cái anh nhận được là giọng nói lạnh lùng đó…..Tất cả hoàn toàn bị cô lập. Các sao nam đem xác của cả 2 ra ngoài, đào đất chôn họ xuống, sau đó cùng ngồi lại với các nữ, bàn cách để ra khỏi nơi này. Nhưng chẳng ai nghĩ ra được cách gì (….==! Vậy nghĩ làm gì

), 1 lúc sau Bảo Bình như sực nhớ ra cái gì đó, cô chạy vào lều lục lọi rồi đem ra 1 cỗ máy quái lạ không giống ai.

– Cái đó là cái gì vậy??? – Tiểu Ngưu hỏi.

– Đây là cỗ máy bắt sóng do mình chế tạo, nó sẽ gửi tín hiệu cầu cứu đến cho mọi chiếc di động trong phạm vi kết nối được. – Bảo Bình trả lời.

– Thật sao? – Tiểu Giải hớn hở.

– Mình không nghĩ nó sẽ hoạt động được (mi nghĩ giống ta rồi

). – Tiểu Mã nhìn cái máy bằng cặp mắt nghi ngờ.

Bảo Bình ấn nút khởi động, loay hoay, moi móc, cắt cắt bẻ bẻ, sau đó chiếc máy kêu lên 1 tiếng “píp”, có vẻ như nó đã hoạt động.

– “Bíp…bíp…”

– “Tính…tình…tinh…”

…………………………….

Tiếng chuông báo tin nhắn của tất cả đồng loạt vang lên, tin nhắn mang nội dung là: “SOS! Cứu với, chúng tôi đang bị mắc kẹt ở khu rừng tỉnh abc, tọa độ xyz”

Bảo Bình cũng xem tin nhắn từ di động mình, cô nhảy múa như 1 con điên, mừng rỡ vì phát minh của mình đã thành công, chắc không bao lâu nữa sẽ có người đến cứu thôi. Kim Ngưu và Tiểu Bạch để chiếc máy lên nóc xe để sóng được phát đi xa hơn (nhảm

), cả bọn cũng phần nào an tâm nhẹ nhõm (t/g: thế không đứa nào cảm ơn BB cả à

. BB: số ta nó thế rồi nói làm gì TTvTT)

Một ngày trôi qua với các sao thật dài, mọi người cùng vào lều ngủ, ai cũng mang trong mình 1 hy vọng là ngày mai sẽ có người đến cứu. Cũng tại đêm đó, có 1 người phụ nữ leo lên nóc xe của các sao, đưa tay ấn nút……cỗ máy của Bảo Bình ngừng hoạt động…..

Ánh mặt trời dịu nhẹ chiếu lên khắp vạn vật, mặt trời cũng vừa mới mọc-bây giờ là 5h30 sáng. Tiểu Yết mở nhẹ đôi mi cong, sau đó ngồi dậy để đón chào 1 ngày mới. Mọi người vẫn còn đang đắm chìm trong giấc ngủ vì vẫn còn sớm. Sau 5 phút tỉnh ngủ, Yết quyết định đi dạo để giết thời gian.

Khu rừng thật đẹp, không khí thật trong lành, nếu không có sự cố xảy ra thì đáng lẽ mọi người đã có 1 kì vui chơi tận hưởng thật sảng khoái.

– Có ai không? Cứu tôi với.

1 âm thanh cầu cứu không biết từ đâu, Tiểu Yết đi theo hướng của âm thanh đó để xem chuyện gì đã xảy ra. Cô thấy 1 người phụ nữ tầm 30 rất xinh đẹp, tay bà ta cứ xoa lấy cổ chân trắng ngần của mình với vẻ rất đau đớn.

– Cô bị gì vậy? – Tiểu Yết lại hỏi han.

– Cô sơ ý bị vấp té, không đứng dậy được. Cháu có thể đưa cô về nhà. Nhà cô gần đây thôi.

Tiểu Yết lướt mắt qua quan sát người đàn bà đó. Làn da tuy trắng mịn màng nhưng gương mặt vẫn có 1 lớp kem lót và phấn mỏng, môi vẫn có thoa 1 ít son dưỡng, đôi mi cong vút quyến rũ đó là mi giả. Bà ta mặc 1 chiếc quần thun bó rất thời trang, áo kiểu màu đen cùng với chiếc áo khoác nhẹ. Trên áo bà ta vẫn còn vắt 1 cặp kính mát, chân đi giày cao gót màu đỏ.

– Cô nói cô sống ở đây. Cháu không nghĩ 1 người sống ở đây có thể ăn mặc như vậy. – Tiểu Yết mỉm cười nói, nụ cười rất sắc xảo.

– Ơ…à…cô nói nhầm ấy mà, có lẽ cô bắt đầu già rồi,…ý cô là cô đến đây du lịch, cô muốn nhờ cháu giúp cô về lều ấy mà.- Người đàn bà ấy trả lời.

Tiểu Yết ngồi xổm xuống, đối diện với bà ta.

– Ra vậy. Mà giày cô đẹp thật đấy, nhưng dùng đi du lịch rừng có vẻ không thích hợp nhỉ. Xưa giờ cháu chưa thấy ai mang giày cao gót để đi rừng cả.- Tiểu Yết nói

– Ơ…tại lúc đi cô gấp quá nên mang nhầm đấy mà. – Bà ta trả lời.

– Đi du lịch mà phải gấp sao? NÓI THẬT ĐI! CÔ LÀ AI CÓ MỤC Đ………

Vế sau đã bị chặn lại bởi 1 chiếc khăn tẩm thuốc mê, Tiểu Yết dìm vào trong giấc ngủ……

– “Đúng là mi tinh tế hơn ta nghĩ, nhưng dù sao cũng chỉ là 1 con bé 15 tuổi thôi.”

Khoé môi đó nhếch lên tạo thành 1 đường cong tuyệt mỹ pha lẫn sự gian ác, bà ta bế Tiểu Yết đem đi…….

( Còn tiếp, đón xem chap 30 )

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Truyện Ngắn: 12 Chòm Sao Song Sinh ( Chap 21 )

– Thuật châm cứu là sao?- Tiểu Bạch lo lắng.

– Là dùng kim châm vào huyệt đạo trên cơ thể, cô ta đã châm vào cổ làm Bạch Dương tê liệt. Được, muốn chơi xấu thì để xem cô ta có thắng được Tiểu Yết này không.

– ” Về môn đấu võ. Của nam: lớp ĐB thắng. Về nữ: em Tiểu Như lớp abc và Tiểu Mã lớp ĐB sẽ đấu hiệp cuối để xác định lớp nào thắng. 30p sau 2 em tập trung ở võ đài.”

Sau câu nói của Tiểu Yết là lời thông báo của cô thể dục. Tiểu Yết liền dắt Tiểu Mã về phòng chờ. Cô lấy trong giỏ mình 1 lọ thuốc bột, pha vào nước rồi xịt lên tay Tiểu Mã, sau đó nói nhỏ gì đó vào tai cô bạn…..

Tới giờ đấu Tiểu Mã bước lên sàn, cô cho 1 phát ngay vào mũi đối thủ. Và những đòn tấn công khác, cô cũng đưa tay gần mặt đối thủ như Yết đã dặn. Tiểu Như dần dần đuối sức, đầu choáng váng, chóng mặt, cô ta cố móc cây kim, định thực hiện chiêu cũ. Mã liền bẻ cổ tay Tiểu Như, cây kim đâm vào cánh tay nó. Rồi nốc ao đòn cuối. Lớp ĐB thắng.

Thứ mà Tiểu Yết xịt vào tay Tiểu Mã là 1 liều thuốc gây mê nhẹ. Còn về Tiểu Như, sau khi bị kim đâm, cách tay nó tê liệt như Bạch Dương khi nãy và phải vào bệnh viện. Sau khi chuẩn bị xong Xử Nữ, Tiểu Mã, Tiểu Bạch, Tiểu Yết, Song Tử, Thiên Yết cùng ra sân chạy…

” Đùng”

Sau tiếng súng của thầy thể dục, Xử Nữ co đôi chân thon thả của mình chạy như 1 cái máy và đến sớm nhất chuyền gậy cho Tiểu Mã. Tiểu Mã chạy được 1 đoạn thì lớp abc mới chuyền gậy ( chậm thế ==”), nhưng khi đưa gậy cho đồng đội tay của tên đó bị dính vào gậy. Đồng đội hắn cầm gậy tay cũng bị dính chặt vào đó không gỡ ra được. Trong khi cả 2 đang giằng co (=]]z) thì Tiểu Yết đã đưa gậy cho Song Tử. Và cuối cùng lớp ĐB thắng.

– Thưa cô, đội bạn chơi xấu bọn em, cho keo vào cây gậy ạ.

– Em khẳng định người làm ra việc này không ai khác chính là bạn Tiểu Thiên Yết.

2 tên lớp abc khi nãy tay vẫn còn cầm vào cây gậy, lại khiếu nại với cô thể dục. Cô thể dục cho gọi Tiểu Yết lên, cô rất bình tĩnh, Tiểu Ngư lo lắng nên đi cùng…..

– Em là Tiểu Thiên Yết??- cô thể dục hỏi.

– Phải, chính là em đây. Cô muốn gì?

Tiểu Yết nói như muốn dọa nạt, đưa đôi mắt sắc còn hơn cả kiếm nhìn cô giáo và 2 tên lớp abc khiến cả 3 đều sợ hãi, rùng mình, ớn lạnh, toát mồ hôi hột….

– C…ó…..có 2 bạn…đây nói…e…em… chơi xấu để giành chiến thắng môn chạy tiếp sức.- cô giáo run rẩy, lắp bắp.

– Em không làm.

– Láo toét, rõ ràng mày bôi keo vào cây gậy còn chối. – 1 đứa lớp abc nói.

Cô nàng Yết nhếch môi, nở nụ cười nửa miệng, không nói gì cô lại giật mạnh cây gậy trên tay 2 đứa đó. Cây gậy đã sút ra, 2 tên đó rất ngạc nhiên, rõ ràng lúc thi chúng đã giựt mạnh lắm rồi mà, sao giờ lại thế? Không lẽ chúng lại yếu hơn 1 đứa con gái?

– Cô vui lòng kiểm tra giúp em xem. Cây gậy này có vấn đề gì? Lần sau nếu có gì xảy ra tương tự. Cô hãy minh xét cho kĩ rồi hãy gọi em lên. Em không rảnh đâu. Nếu thấy chạy không lại thì chấp nhận đi. Dùng trò này làm gì?

Tiểu Yết quăng cây gậy ra trước mặt cô giáo. Nó không hề có vấn đề gì. Yết vừa nói, ánh mắt như chứa dao, rồi quay sang nói với 2 tên kia. Còn cô giáo thì lắp bắp:

– Dạ…c…ô…..cô…..biết…r….ồi… rồi. Mời…em…về lớp.

Sau câu nói của cô, Tiểu Yết bước ra khỏi văn phòng, không quên “tặng” cho 2 tên kia 1 cái lườm cực kí sắc. Tiểu Ngư thì tròn mắt ngạc nhiên, thắc mắc. Khi Yết bước ra, anh liền lại hỏi:

– Yết àk, sao lại….

– Keo đó là do Bảo Bình chế tạo. Khi tiếp xúc với ánh mặt trời nó sẽ có tác dụng và làm tay 2 tên đó dính lại. Nhưng khi vào bóng râm, nó sẽ từ từ khô lại và mất tác dụng.

– Ra vậy.

– Quên mất, mình sang chỗ Tiểu Mã 1 tí, gặp lại cậu sau.

Tiểu Yết nói rồi thẳng tiến lại chỗ chuồng ngựa.

~~~~Chuồng ngựa~~~~

Một cô gái xinh đẹp, tóc buộc cao gọn gàng đang đứng lấp ló gần chuồng ngựa. Mắt vừa ngó vào trong, vừa ngó ra ngoài như đang trông ngóng ai đó.

– Mình tới rồi đây.

Một cô gái cũng xinh đẹp không kém đang chạy lại gần. Người đầy mồ hôi vì đã phi hết tốc lực để đến kịp.

– Giờ này mới đến, sao cậu lề mề thế.

– Sorry mà, ông bảo vệ đi chưa.

– Vẫn chưa, ế , ông ta đi rồi kìa.

– Let’s go!

Sau câu nói đó, cả 2 cùng leo vào 1 chuồng ngựa, sau khi ông bảo vệ đi 1 vòng đưa cỏ xong, cả 2 bắt đầu hành động….

– Ông ta làm xong việc rồi, leo ra thôi Yết.

– Ok. Tìm chuồng ngựa của lớp abc nhanh, sắp thi đấu rồi.

Cả 2 đi tìm và thấy 4 cái bảng dán trên chuồng 4 con ngựa ghi chữ “lớp abc”. Cả 2 cùng leo vào…..

– Đây.

– Mình hiểu rồi.

Sau khi “thanh lí” xong 4 chuồng ngựa đó, cả 2 cùng qua chuồng ngựa của lớp ĐB.

– Tiểu Yết, nhìn xem, chân con ngựa lớp mình bị sưng.

Tiểu Mã nhìn con ngựa với vẻ sợ hãi và tưởng tượng đến cảnh nó đá mình bay ra ngoài. Tiểu Yết đưa cho Tiểu Mã 1 chiếc còi nhỏ – là chiếc còi mà ông lão đó tặng.

– Quên rồi àk, thổi cái này nó sẽ nghe lời cậu, thổi nhỏ nhỏ thui kẻo ông bảo vệ nghe được.

– Ây dà, sao mình lại quên mất bửu bối thể nhỉ. ( mau quên thế ==”)

Sau khi kết thúc hành động mờ ám, cả 2 rón rén, canh lúc ông bảo vệ đang đọc báo, đào tẩu 1 cách an toàn (bá đạo từng hạt gạo ==”). Sau đó 10p cuộc thi đua ngựa bắt đầu…..

Tiếng súng vang lên, mọi người bắt đầu cuộc đua. Tiểu Mã cùng con ngựa “yêu quý” phóng như bay về phía trước và đang dẫn đầu. Theo sau đó là Tiểu Kết, Tiểu Yết chạy song song với các tay đua lớp abc, không quên “tặng” họ ánh lườm thật sắc để áp đảo tinh thần. Chân ngựa lớp abc bắt đầu sưng lên, con ngựa làm loạn khắp quảng trường. Các tay đua lớp abc cố “thuần hóa” nó. Tiểu Yết tay che kín miệng thổi nhẹ 1 hồi còi, mắt nhìn con ngựa – cái nhìn như thôi miên:

– ” Nào, hất người đang cưỡi mày xuống đất, hất thật mạnh, rồi ngoan ngoãn về chuồng, không được làm loạn ở đây.”

– Thật là tức chết, khuông thể hiểu nổi, rõ ràng tao đã tiêm thuốc độc vào chân ngựa của lũ lớp ĐB rồi mà. Sao lại là lớp mình chứ.

– Không thể, trước khi đua tao cũng đã kiểm tra, chân ngựa lớp mình hoàn toàn không bị gì cả.

– Thật là tức chết mà. Ai da…..

2 tên lớp abc vừa đi vừa nói chuyện, có lẽ chúng rất tức tối và chúng đã vô tình đụng phải 1 chị học sinh đang bưng 1 chồng sổ liên lạc rất cao. Cả 3 cùng ngã, những quyển sổ rớt xuống….

– Chúng em xin lỗi, bọn em sơ ý quá.

Một tên lớp abc nói và cùng bạn mìn phụ chị ấy nhặt những quyển sổ, cả 2 cùng thấy được 1 cuốn sổ liên lạc – cuốn sổ của kẻ mà chúng đang rất căm thù…

– ” Họ tên học sinh: Tiểu Thiên Yết. Lớp: ĐB Tên cha: Hổ Cáp. Nghề nghiệp: bác sĩ. Tên mẹ : Như Ý. Nghề nghiệp: đã mất.”

– Ra là vậy. Thì ra con nhỏ đó là con gái của bác sĩ Hổ Cáp.

– Bởi thế nên nó mới phát hiên được âm mưu của chúng ta.

2 tên đó vừa bước đi vừa nói trong tức tối…..

~~~~Phòng nghỉ lớp ĐB~~~~

– Hura, thắng lớn rồi.- Tiểu Bạch vui mừng nói.

– Về môn cắm hoa thì khỏi lo nữa rồi nhỉ. Nhất định Tiểu Yết sẽ thắng. Yết nhỉ? – Tiểu Ngư nói.

– Nếu so với lũ lớp abc thì không phải lo rồi. Nhưng chắc mình được giải nhì hay giải ba thôi. Nói về nữ công thì Tiểu Giải là hiền thục, đảm đang, tài giỏi nhất, phải không anh hai.

Tiểu Yết nói rồi khẽ liếc sang anh mình và Tiểu Giải đang ngồi cạnh nhau. Thiên Yết thoáng hiện lên chút vẻ ngượng ngùng nhưng lập tức trở về gương mặt lạnh thường ngày. Còn Sư Tử thì lại đang lo lắng cho cô bạn mình, cô nói:

– Ok thôi. Dù gì cậu cũng đừng lo lắng quá, có Cự Giải trong đó với chị mình rồi mà. – Tiểu Bạch an ủi.

– Ây cha, bây giờ mới thấy 2 người xưng hô đàng hoàng đấy.

Tiểu Bình nói rồi mỉm cười gian xảo (==”), còn Tiểu Yết và Tiểu Ngư là 2 kẻ duy nhất biết chuyện đang cười khúc khích. 3 nụ cười ấy khiến cho Sư Tử và Tiểu Bạch mặt đỏ bừng bừng. Sau đó 3 cô nàng Ngư, Yết và Giải cùng đi mua hoa tươi, 10p sau cuộc thi bắt đầu…..

( còn tiếp, đón xem chap 22)

Truyện Ngắn: 12 Chòm Sao Song Sinh ( Chap 24 )

Thành thật xin lỗi mọi người vì đã ra chap trễ. Lí do vô cùng chính đáng và đơn giản, chỉ có 2 chữ thôi: làm biếng

. Mong mọi người bỏ qua t/g sẽ bù chap sau.

Sau câu trả lời của Song Tử, mọi người bắt đầu lo lắng. Người gọi Tiểu Yết đến nhà kho cũ là ai? Và rồi cả bọn cùng nhau kéo nhau đến đó….

~~~~Nhà kho cũ~~~~

– Mình đến rồi đây, cậu hẹn mình ra đây có việc gì vậy Song Tử?

– “Rầm”, “Cạch”

Khi Tiểu Yết vừa bước vào nhà kho, cửa lập tức bị đóng và khóa lại. Tiểu Yết cố gắng chạy ra cửa sau nhưng có 1 người đứng đằng sau cô. Hắn bịt chặt miệng, trói 2 tay cô lại, vì quá tối nên Tiểu Yết không nhìn thấy mặt, hắn đẩy cô vào sát góc tường, trói luôn cả 2 chân, khóa cửa sau lại và bỏ đi.

1 lúc sau, Bảo Bình đi lại, thấy cửa nhà kho bị khóa lại, cô đưa tai sát vào cửa cũng không nghe thấy tiếng động gì. Trong đầu BB bắt đầu xuất hiện những suy nghĩ đen tối (hỉu ==”). Không thể nào, không lẽ Song Tử lại là người như thế. Bảo Bình cố gắng đập cửa, đạp cửa với hi vọng có thể bắt được “quả tang tại trận” (==”). 1 lúc sau 22 con người, dẫn đầu là Tiểu Ngư đang hì hục chạy tới.

– Bảo Bình, sao cậu ở đây? Có thấy Tiểu Yết không?

Tiểu Ngư thì lo lắng hỏi còn Bảo Bình thì “bất ngờ” khi thấy Song Tử cùng mọi người đang đứng trước mặt mình. Sau khi được giải thích cặn kẽ từ 2 phía (BB và 22 người kia) thì tất cả đều biết là mình bị lừa. Các sao nam cùng hợp sức phá cửa, xông vào và Thiên Yết chạy lại mở trói cho em gái.

– Anh 2 àk, có người…..

– Được rồi, anh biết rồi, đi mau!

Nói rồi cả bọn cùng quay về phòng chờ vì còn 30p nữa là đến giờ thi bơi. Tiểu Bạch khui lon nước ngọt mới mua uống 1 hơi rồi chuyền sang mời Tiểu Ngư:

-Tiểu Ngư, uống đi nèk.

– Thank kiu.

Anh chàng Ngư đưa tay lấy lon nước ngọt nhưng vô ý làm rơi, nước ngọt đổ lên cánh tay anh và……..

– AAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!

Tiểu Ngư hét lên đau đớn, tay anh nhìn thật khủng khiếp. Tiểu Yết nghi ngờ liền lại lục túi mình thì thấy thứ thuốc đó đã vơi đi một nửa.

– Nhất định là lớp abc đã nghe lén chúng mình nói chuyện khi sáng. – Tiểu Bảo nói.

– Nếu không bị đổ nước ngọt trước, có lẽ chúng muốn khi Tiểu Ngư xuống hồ bơi thì…..- Tiểu Bình suy luận.

– Tất cả là tại mình, nếu mình không làm ra loại thuốc đó thì sẽ không như vậy.

Tiểu Yết vẫn tự trách móc bản thân mặc cho mọi người an ủi, những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống.

– Đừng khóc. Mình không muốn thấy cậu khóc đâu Yết àk.- Tiểu Ngư an ủi.

– Bây giờ làm sao trị cho Tiểu Ngư đây. Híc… híc… huhuhu.

Song Ngư bắt đầu khóc lóc (ngập lụt, help! ) vì lo lắng cho cậu em trai. Sau lời kể lại về loại thuốc đó của chị em BB, mọi người bắt đầu hiểu vì sao Yết lại đau lòng như vậy. Các sao nam đưa Tiểu Ngư vào nhà vệ sinh (để tắm đấy!!!). Những tiếng la của Ngư như từng mũi dao cắt vào lòng Yết. Mọi người cũng rất lo lắng, khi bước ra, nhìn Ngư thật đáng sợ, mất đi vẻ đẹp trai mộng mơ lúc nào. Anh kẽ lau những giọt nước mắt trên mi Tiểu Yết và nói với mọi người:

– Bây giờ ai thi đấu đây ?

– Em đã như vậy rồi mà còn lo lắng cho việc đó sao? Híc…híc… huhuhu. – Song Ngư khóc lóc.

– Đừng khóc mà, mình sẽ thay Tiểu Ngư thi đấu.

– “Không, mình không thể thua, mình phải cố lên, vì Song Ngư. “

Người Tiểu Kết như có năng lực thúc đẩy, anh tăng tốc 1 cách thần kì và cuối cùng….

Mọi người reo hò vui sướng, lớp ĐB đã giựt hầu hết huy chương và chiến thắng. Sau đó mọi người bắt đầu trở về cuộc sống như thường ngày và ở bảng thông báo của trường luôn được đề cập tin tức mỗi ngày:

– Ngày a tháng b năm c: 1 học sinh lớp abc bị té lầu gãy chân không rõ nguyên nhân.

– Ngày b tháng b năm c: 1 học sinh lớp abc bị bò cạp độc cắn, phải nhập viện.

– Ngày c tháng b năm c: trong giờ trực nhật, 1 học sinh lớp abc bị quạt trần của lớp rơi trúng đầu, chấn thương sọ não.

…………………………………..

và mỗi ngày đều có những thông tin như vậy được đăng lên, lớp abc từng đứa, từng đứa một đều không được yên thân (có lẽ mình không cần nói chi cho thêm thừa, chắc mấy bạn cũng biết rõ hung thủ là ai rồi nhể).

~~~~4 tháng sau~~~~

Vết thương của Tiểu Ngư bây giờ đã khỏi hẳn, trở lại phong cách đẹp trai như xưa (

). Bây giờ đã bước vào tháng 2. Sắp tới 1 ngày lễ quan trọng, ngày lễ của những đôi yêu nhau. Có lẽ không cần nói cũng biết đó là ngày 14/2- Lễ tình nhân Valentine.

– Này mọi người còn 4 ngày nữa là Valentine rồi, hay ngày đó lớp chúng ta đi chơi theo cặp giống như lần trước nha.

– OK.

Vẫn là cái đài phát thanh mang tên Song Tử, anh đang đứng trên bụt giảng và “tuyên truyền” ,đương nhiên là cả lớp đều đồng ý. Và mọi người thắc mắc tại sao cả lớp lại đồng ý hết như vậy, 22 cặp mắt hướng về bàn Tiểu Sư – Tiểu Mã.

– Này, không phải bữa tiệc lần trước 2 người nhất quyết không đi cùng nhau sao? Sao hôm nay lại khác thế?

Kim Ngưu thắc mắc, sau khi suy đi nghĩ lại 1 hồi, Tiểu Sư liền nắm tay Tiểu Mã dẫn lên bụt giảng (nói lôi lên thì đúng hơn

), anh khoác tay ôm lấy Tiểu Mã rồi dõng dạc nói:

– Xin được tuyên bố với tất cả mọi người trong toàn thể lớp ĐB này ( t/g: cái này là đọc bảng tuyên ngôn độc lập kiểu T.Sư hả?. T.Sư: kệ ta, tỏ tình kiểu này nó ms shock, mi còn lâu ms nghĩ đc như ta. T/g: thì bởi vậy thiên hạ ms nói mi bá đạo từng hột gạo đó

. T.Sư: *đơ*) kể từ ngày hôm nay, cô gái này- Tiểu Nhân Mã sẽ là bạn gái của mình.

):

– Các em đang làm mất trật tự của lớp đấy, phía dưới là phòng hiệu trưởng, các em muốn gây rối àk. Đâu phải trống tiết rồi muốn làm gì thì làm,tất cả….MAU BƯỚC RA NGOÀI NÀY HẾT CHO TÔI.

Những lời nói đó phát ra từ cửa miệng của ông thầy giám thị. 24 con người, ai ai cũng xinh đẹp, bị quỳ xếp dài thành 1 hàng trước cửa lớp, tay dang ra 2 bên, mỗi tay là 2 cục gạch (2×2=4; 4×24= 96 ==” trường này tàng trữ gạch trái phép àk.)

– Mỏi tay quá. – Tiểu Mã than vãn.

– Em đứng đó mà phạt tiếp cho tôi. Ma Kết, Tiểu Kết, nể tình 2 em là học sinh giỏi nên tôi tha cho lần này, vào lớp đi.( t/g: chứ k phải vì họ là con hiệu trưởng àk. Thầy GT: ta vẫn còn phải nuôi mẹ già, vợ và 4 đứa con thơ nên k thể để mất việc, ngươi k đi lm, s có thể hỉu cho hoàn cảnh của ta TT TT. T/g: v để ta viết cho 6 người đó nhảy lầu tự tử hết là ngươi có thể an tâm nghỉ việc rồi nhỉ

2 chị em Kết được thầy cho vào lớp nhưng vẫn đứng trước cửa quan sát tình hình của mọi người. Ngay sau đó Tiểu Yết lên tiếng:

– Thầy àk, đâu thể vì là con hiệu trưởng mà thầy lại phân xử bất minh như vậy. Phạm nội quy đấy thầy ạ!

– Em dám nói vậy với tôi hả?

– Nếu không phải thì thôi, thầy làm gì ghê thế? Có tật giật mình àk?

Tiểu Yết gương đôi mắt lạnh như băng lườm ông thầy giám thị làm ông ta đổ mồ hôi hột, nổi cả gai óc.

– Thầy à, dù gì em cũng là lớp phó của lớp, lớp đâu thể thiếu em (lớp bị phạt tập thể rồi, có ai ở trỏng đâu ==”) thầy cho em vào lớp đi, lớp phó cần phải làm đúng nhiệm vụ….blap…blap…

Đã đến lúc Xử Nữ “xuất chiêu” và vì để bảo vệ cái màng nhĩ thân yêu của mình thầy liền cho XN vào lớp, nhưng chị đi rồi thì em nối nghiệp (

) Tiểu Xử nói:

– Thầy à, em học cũng giỏi mà, sức học của em với Ma Kết đâu thua gì nhau, thầy làm vậy em sẽ thấy bất công, mà thấy bất công thì em sẽ bức xúc, mà khi bức xúc với thầy cô thì em sẽ không muốn đến trường, mà không đến trường sẽ không có kiến thức…blap… blap….

Và đương nhiên ông thầy cũng bị “hàng phục” và cho TX vào lớp. Sau đó Tiểu Kết lên tiếng:

– Thưa thầy, bạn Song Ngư sức khoẻ rất yếu, không thể chịu phạt lâu. Nếu bạn ấy có việc gì em e là thầy không gánh nổi trách nhiệm đâu.

– Thôi được rồi, Song Ngư vào lớp đi.

Sau khi Song Ngư đứng dậy thì bắt gặp cặp mắt ngây thơ vô (số) tội của em trai, cô lên tiếng:

(Còn tiếp, đón xem chap 25)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

p/s: sorry vì chap này nó hơi bị nhảm.

Truyện Ngắn: 12 Chòm Sao Song Sinh ( Chap 9 )

– ” Bụp “

– Có điện lại rồi, nhưng…a…a…a… Tiểu Yết àk, cậu cầm dao làm gì thế.

Cự Giải hoảng sợ thất thanh khi thấy Tiểu Yết đang cầm một con dao trên tay, trên lưỡi dao vẫn còn nhỏ vài giọt máu màu đen.

– Bình tĩnh đã, các cậu hãy xem ở đây có ai bị thương không và ở đây thiếu mất ai.

– Không thấy Song Ngư đâu cả, mọi người ở đây đều ổn. – Xử Nữ nói.

– Đúng như mình dự đoán.

– Nèk, cậu nói rõ hơn được không Tiểu Yết.

– Song Ngư bị bắt cóc.

– HẢ~???

Mọi người cùng đồng thanh, còn Tiểu Kết thì ngây đơ ra đó khi nghe tên của Song Ngư bị sướng lên.

– Mình phải đi cứu Song Ngư.

Tiểu Kết lập tức bước ra, đôi mắt anh hiện lên vẻ lo lắng và sốt ruột.

– ĐẾN NƯỚC NÀY MÀ CẬU CÒN MUỐN CẢN MÌNH SAO, TIỂU YẾT.

– Đừng gầm lên như thế, cậu luôn là người bình tĩnh nhất trong mọi vấn đề mà. Cứ ở yên đây, mình đảm bảo hắn sẽ không đòi tiền chuộc Song Ngư đâu, mà là trả lại cánh tay cho hắn.

– Cậu nói thế nghĩa là sao.

– Mình đã rạch một nhát sâu vào cánh tay hắn, trên lưỡi dao có độc, nếu không được cứu chữa kịp thời trong vòng 4h sau thì cánh tay của hắn không giữ được đâu. Độc này do ba mình chế tạo, vẫn chưa công bố cho giới y học, nên hắn có vào bệnh viện cũng vô ích, ngoài ba mình người duy nhất trị được là mình. Hắn sẽ mau chóng trả Song Ngư về thôi.

– Nhưng, mình sợ hắn sẽ trả thù bằng cách giết Song Ngư.

– Hi sinh cánh tay của mình để trả thù sao, mình không tin hắn có đủ nhu ngốc để làm vậy, hơn nữa cậu biết hắn ở đâu mà tìm.

– Trên sàn có vết máu màu đen, trải dài theo hướng kia, mình đi theo sẽ tìm được hắn thôi.

Nói rồi Tiểu Kết liền bước đi, những lời nói nãy giờ của Tiểu Yết cũng vô hiệu với anh, các sao nam đành phải dùng vũ lực lôi Tiểu Kết vào và trấn tĩnh lại.

~~~~~~~~~~~****~~~~~~~~~~~

– Lũ ăn hại, tao nhờ bắt con Tiểu Giải mà, đây là Song Ngư, có thế cũng làm không xong.

– Xà Phu đại ca, tụi em xin lỗi, tại tối quá….

– Bây giờ chỉ còn có một cách….

~~~~Tại hội trường~~~~

– Này, 30 phút rồi đấy, sao vẫn chưa thấy hắn có động tĩnh gì vậy Tiểu Yết?

Ma Kết bực bội nói vì cô sợ em trai mình sẽ vì lo cho Song Ngư mà mất kiên nhẫn dại dột vào nơi nguy hiểm.

– Nèk, Tiểu Yết đã làm hết khả năng rồi, cậu đừng có trách cứ gì cô ấy chứ, hơn nữa chỉ mới 30 phút thôi mà. Có thể trên đường về sào huyệt hắn đã bị một bà tiên trừng trị rồi ( ặc @@), khi nào chị mình hết thuốc mê chắc sẽ tự về.- Tiểu Ngư lên tiếng bênh vực.

– Nèk, cậu thực tế dùm mình một chút đi chứ. – Xử Nữ cằn nhằn.

– “Xoảng “

Một tiếng “xoảng ” vang lên, một cục đá bay tới làm vỡ đĩa đồ ăn Kim Ngưu đang cầm trên tay ( giờ phút này mà còn ăn được àk @@).

– Trời ơi, lãng phí quá, đồ ăn của ta….cục đá chết tiệt, tao sẽ đập nát mày.

– Đừng!

Tiểu Yết nói như ra lệnh và lại giật cục đá trên tay Kim Ngưu, trong cục đá có khoét một cái lỗ, trong cái lỗ có một tờ giấy, cô liền lấy ra đọc.

– ” Song Ngư hiện đang trong tay ta, nếu muốn cứu nó hãy đưa một người tới đổi tại căn nhà hoang đường yoy, bằng không ta sẽ giết nó, người đó là……”

Đọc đến đây mặt Tiểu Yết bỗng dưng lo lắng, và theo tiếng hối thúc của mọi người cô tiếp tục đọc cái tên đó….

– Gì chứ, không được.

Thiên Yết lập tức phản đối, còn Tiểu Giải khi nghe tên mình bị sướng lên mặt mũi cô đột nhiên tái xanh.

– Mình sẽ đi thay, gương mặt mình có rất nhiều nét giống Tiểu Giải, trong bóng tối hắn sẽ khó mà nhận ra, mình tự tin rằng với bản lĩnh của mình, hắn sẽ xuống mồ sớm thôi.

Tiểu Yết nở nụ cười nham hiểm và nói với mọi người.

– TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC.

Tiểu Ngư và Thiên Yết cùng đồng thanh, Tiểu Yết đối với họ giữ một vị trí rất quan trọng, họ không thể để cô gặp nguy.

– Hắn muốn mình đến, thì mình sẽ đến vậy, không cần ai thay thế.

– Cậu đi thì làm được gì chứ?

Tiểu Yết nói với vẻ rất lo lắng cho cô bạn mình, rồi Xử Nữ, Tiểu Mã và các sao nữ khác ai cũng giành nhau thay Tiểu Giải để đi…

Mọi người đều hết hồn sau tiếng la của Tiểu Kết, có lẽ anh đã đánh mất đi sự bình tĩnh thường ngày của mình.

– Mình sẽ tự đi cứu Song Ngư, không cần Tiểu Giải phải đi đâu.

Nói vậy Tiểu Kết liền bước đi nhưng lại bị các sao lôi lại.

– Bây giờ, các cậu sang nhà mình ngủ đi, sáng mai sẽ tìm cách cứu Song Ngư sau, nhà mình cũng gần địa điểm mà tên bắt cóc ấy đã nói. – Tiểu Bảo nói.

– Nhưng còn ba mẹ cậu. – Cự Giải lo lắng hỏi.

– Yên tâm, họ đi công tác hết rồi, trong nhà chỉ còn có 2 chị em mình thôi.

– Đành vậy, tối nay chúng ta ngủ ở nhà chị em Bảo Bình vậy, phải để Tiểu Kết bình tĩnh lại.

Ma Kết nói rồi cả bọn cùng kéo sang nhà Bảo Bình.

~~~~Tại căn nhà hoang~~~~

– Nó dậy rồi kìa đại ca.

– Kệ nó, tao cần con Tiểu Giải, cứ chờ đi rồi nó sẽ tới đổi mình để cứu bạn thôi.

~~~~Tại nhà chị em Bảo Bình~~~~

Mọi người đều trải nệm ra ngủ ở phòng khách vì phòng chị em BB không đủ rộng.

– Chưa ngủ sao Tiểu Ngư?

– Mình đang lo cho chị mình, mà sao cậu cũng chưa ngủ đi Tiểu Yết.

– Mình cũng giống cậu thôi, Song Ngư vốn yếu đuối, liệu cậu ấy sẽ đối phó thế nào được. Hơn nữa mình cũng lo cho Tiểu Kết, sợ nửa đêm cậu ấy lén đi làm điều dại dột.

– Lo cho Tiểu Kết ghê ha.

– Ơ…Tiểu Ngư àk, không phải vậy…

– Đùa thôi mà.

– Cậu thật là… Nếu người bị bắt không phải Song Ngư mà là mình thì sao.

– Mình sẽ làm mọi cách để cứu cậu, dù có phải hi sinh chính mình, tin mình đi.

– Cậu nói suông vậy làm sao mình tin được.

– Vậy làm sao cậu mới tin.

– Không biết (ặc @@)

– Vậy mình sẽ làm cho cậu tin.

Nói rồi Tiểu Ngư quay sang từ từ đưa môi mình lại sát gần môi Tiểu Yết, nhưng….

– Ơ…M…a….Ma Kết cậu ở đây từ khi nào.

Tiểu Yết hốt hoảng ngồi dậy khi thấy Ma Kết đang ngồi gần cô và chứng kiến mọi chuyện.

– Ơ…uk…. ” Ma Kết, sao cậu nỡ lòng nào phá đám mình “

– Chuyện gì vậy Ma Kết.

– Mình lo cho em trai mình, với tính cách của nó thì khi đợi mọi người ngủ hết nó sẽ trốn đi cứu Song Ngư, cậu có cách nào cho nó chịu nằm yên ngoan ngoãn trong tối nay không.

– Mình sao…

– Ukm, bình thường cậu đáo để lắm mà.

– Ma Kết àk cậu đừng ép Tiểu Yết chứ. – Tiểu Ngư nói.

– Đây, cậu định làm gì vậy.

Tiểu Yết không nói gì liền đi sang chỗ Tiểu Kết đang nằm.

– Chưa ngủ sao, Tiểu Kết.

– Cậu sang đây làm gì?

– Chị mình nhờ mình sang coi chừng cậu.

– Gì chứ?

– Vì biết thế nào tối nay cậu cũng sẽ bỏ trốn đi cứu Song Ngư mà.

– Mình… thôi được rồi, mình sẽ không đi, cậu đi đi, ngồi đây thì làm sao mình ngủ được.

– Thông cảm nha, mình đa nghi lắm, làm sao mình biết cậu có bỏ trốn hay không?

– Cậu… vậy giờ cậu muốn gì?

– Chỉ cần cậu uống viên thuốc này, mình sẽ lập tức đi, mình là bạn thân mà, mình không đầu độc cậu đâu mà sợ.

– Nhưng, đây là gì???

– Thì cậu cứ uống đi đã, bằng không mình sẽ ngồi hoài ở đây (ăn vạ àk @@)

– Được.

Tiểu Kết nói rồi lấy chai nước trên tay Tiểu Yết uống viên thuốc đó. Ngay lập tức anh thấy choáng váng và lăn ra ngủ như một con heo.

– Này, cậu vừa cho em mình uống gì thế. – Ma Kết lo lắng hỏi.

– Thuốc ngủ, bảo đảm từ bây giờ đến sáng, dù có cháy nhà hay động đất, cậu ấy cũng không dậy đâu.

– Này, cậu làm thế có ảnh hưởng gì đến em mình không đấy.

– Nhìn đi, còn thở là ok rồi (@@), thôi ngủ.

Tiểu Yết nói rồi, nằm xuống và mọi người cùng ngủ nhưng cô đâu ngờ người trốn đi không phải là Tiểu Kết. Cánh cửa nhà Bảo Bình khẽ mở nhẹ, một cô gái tóc đỏ bước ra lần theo địa chỉ trên tờ giấy khi nãy mà đi, nhưng cô gái ấy đâu biết, theo sau cô là một ánh mắt bạc lạnh lùng đi theo, để bảo vệ cô…

– Tôi đến rồi, mau thả Song Ngư ra.

– Tiểu Giải, sao cậu đến đây.

– Song Ngư cậu không sao chứ, mau về nhà Bảo Bình….um…um

– Tiểu Giải.

– Mày về được rồi đấy.

Hai tên từ đằng sau tiến đến bịt miệng và trói Tiểu Giải lại đưa vào trong, còn tên cầm đầu thì đuổi Song Ngư về.

– ” Khi nãy Tiểu Giải nói là về nhà Bảo Bình, chắc mọi người ở đó, phải về báo tin “

Nghĩ rồi Song Ngư chạy thật nhanh về nhà Bảo Bình.

– Bảo Bình ơi, Tiểu Yết ơi, có ai không.

– ” Ai gọi mình vậy, mà giọng này, của Song Ngư “

– Tiểu Ngư àk, cậu dậy đi, nghe gì không giọng của Song Ngư.

– Đúng rồi.

Mọi người đều thức dậy và Ma Kết chạy ra mở cửa cho Song Ngư. Nhưng ngoài Tiểu Yết ra, không ai để ý thấy cửa sau nhà Bảo Bình đang mở và thiếu mất 2 người…..

– Cậu có sao không Song Ngư, em mình lo cho cậu lắm, suýt nữa là lao vào nguy hiểm để cứu cậu đấy.

– Tiểu Kết không sao chứ?

– May mà Tiểu Yết cho uống thuốc ngủ để nữa đêm khỏi trốn đi, ơ… nhưng mà Tiểu Yết đâu rồi???

Lúc này mọi người mới chợt phát hiện ra Tiểu Yết đã biến mất từ khi nào.

– Sao lại thế? Lúc nãy cô ấy vẫn còn gọi mình dậy mà, sao lại…..- Tiểu Ngư nói.

– Thiên Yết và em mình cũng mất tích rồi. – Cự Giải nói.

– Tiểu Giải đã đến đổi mình với tên bắt cóc. – Song Ngư nói.

– Thôi rồi, vậy là Thiên Yết đã đi theo cô ấy, còn Tiểu Yết ngủ dậy không thấy anh mình nên cũng chạy đi luôn rồi.

Xử Nữ lắc đầu nói và cả bọn chuẩn bị đi cứu Tiểu Giải thì…..

– Này, Tiểu Kết, dậy đi.

Tiểu Mã kêu Tiểu Kết dậy thậm chí dùng cả vũ lực nhưng vẫn trơ trơ (@@).

– Nó uống thuốc ngủ của Tiểu Yết rồi, cháy nhà cũng không dậy đâu, mình cứ đi đi, để Tiểu Kết lại vậy.

Ma Kết nói rồi cả bọn cùng tìm đường đi….

– ” Anh hai, Tiểu Giải, sau 2 người ngốc thế, mong sao đừng có chuyện gì… “

******~******

– Anh là ai???

– Còn nhớ tôi chứ?

– Không lẽ là, Xà Phu.

– Nhớ tốt đó cô bé.

Tiểu Giải đang rất sợ hãi và cố vùng vẫy nhưng phát hiện ra tay chân đã bị trói chặt.

– Thiên Yết , sao cậu….

– ” Bốp “

Từ đằng sau, một tên lâu la của Xà Phu đập một gậy vào đầu làm Thiên Yết bất tỉnh.

– Lôi hắn vào, tao sẽ xử sau, Thiên Yết đã đến lúc tôi trả thù anh rồi.

– Sao anh lại làm thế chứ? -Tiểu Giải hỏi.

– Cô thì biết gì, tôi đã cố gắng quên đi người đó nhưng hắn cứ mãi dày vò tôi, còn cô sao cô lại giống người tôi yêu đến thế, nhưng tính cách thì khác hẳn, dù thể nào cô cũng không thay thế được cô ấy, không thể, nhưng chơi qua đường thì cũng được đấy.

Nói rồi tên ấy liền tiến lại gần định giở ý đồ xấu với Tiểu Giải, cô đã cố vùng vẫy hết sức nhưng tay chân đã bị trói chặt, bỗng nhiên….

– A~, đại ca….cứu em…

– Um…um…

Xà Phu chạy ra ngoài và thấy hai tên lâu la của mình nằm lăn dưới đất, một tên thì bị một con dao ghim vào vai, tên còn lại thì bị ngất dưới thuốc mê, cạnh đó là một cô gái mái tóc màu xanh lá, nhưng trời quá tối để Xà Phu có thể nhìn rõ mặt, hắn lấy dao chém liền 2 nhát vào tay và chân cô gái ấy.

– Chạy đi, Tiểu Giải.

– ” Giọng nói này… “

– Mình bị trói rồi, ở đây nguy hiểm lắm, cậu chạy đi Tiểu Yết đừng lo cho mình.

– ” Tiểu Yết, không lẽ… “

Ánh trăng chợt chiếu qua, soi sáng 2 gương mặt đó, như muốn họ nhận ra nhau…

– ” Xà Phu”

( Còn tiếp, đón xem chap 10 )

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

P/s: sr, vì chap này hơi dài nha.