Top 10 # Blog Radio Xử Nữ Xem Nhiều Nhất, Mới Nhất 3/2023 # Top Trend | Duongveyeuthuong.com

Blog Radio 286: Tháng 5 Đến Từ Ngày Hôm Qua

Tác giả: Giọng đọc: Chit Xinh, Gà Quay

Blog Radio – Tháng 5 trong ký ức của những người trưởng thành luôn là tháng ghi dấu những kỷ niệm sáng trong của tuổi học trò yêu dấu, tháng khắc sâu những ký ức và kỷ niệm về những rung động đầu đời, những mối tình đầu, những mối tình học trò đôi khi sẽ giữ mãi trong tim. Mời bạn cùng lắng nghe những cảm xúc gọi nỗi nhớ tháng 5 học trò cùng Blog Radio Tháng 5 đến từ hôm qua…

Blog Radio 0h15′ thứ 7 hàng tuần tại chúng tôi – đồng phát trên sóng phát thanh vào 0h30′ đêm thứ 3 rạng sáng thứ 4 hàng tuần trên Hệ thông tin giải trí VOV3 – Đài tiếng nói Việt Nam

Bỗng một bình minh thức dậy, gạt qua những bận rộn của những ngày ngột ngạt, nhìn thấy vẻ mặt háo hức của cậu học trò đạp xe nhanh đến trường cái ngày tổng kết để đón mùa hè, tình cờ bắt gặp những áo dài ngày nào sẽ không còn gặp lại nhau.

Tự nhủ lòng mình đã gặp chúng ở đâu trong cuộc đời đi qua để rồi bất chợt nhận ra đang mùa…

Tháng 5 về dọc trên con đường Hoàng Diệu, và ẩn mình nhẹ nhẹ sau những tán lá xà cừ. Thảnh thơi và thật hồn nhiên như gió, điểm vào đó là những cánh hoa loa kèn trắng tinh khôi. Xanh đến tận cùng mà vàng khô cũng đến tận cùng…. những chiếc lá kia dù đã rụng xuống từ lâu vẫn còn vẹn nguyên bay đi theo gió. Với anh, em đã từng như hơi thở, chiếm lĩnh mọi thời gian và tâm trí của anh. Cả cái khoảng không để dành cho những ưu tư, phiền muộn cũng bị em lẳng lặng chiếm mất. Em chia sớt bớt cho anh những câu chuyện về màu xanh của lá; về màu vàng của nắng; về những giận hờn của gió, những dịu dàng của mưa và cả những gay gắt của nắng hạ đầu mùa.

Tháng 5 về anh nhớ những trò chơi trong mùa lá đổ cuối sân trường thuở ấu thơ.

Xếp những chiếc lá vào một cái cọng dài và cong vút. Xếp mải miết, mải miết để đến cuối cùng lại góp gom bỏ vảo đống lá đang đốt dở ở góc sân trường cuối mỗi buổi chiều. Anh chợt muốn nhớ cái mùi lá khi đó nhưng chẳng tài nào nhớ nổi.

Tháng năm cô bé vu vơKhắc tên người không quen lên tường lớp họcTháng năm cậu học trò cuối cấpVô tư khoác áo ra điLá xà cừ tháng năm không sao tìm được nữaKỉ niệm trong lòng rồi cũng đến vu vơ

Tháng 5 qua đi, xà cừ rụng lá, thời gian nhuốm màu theo từng vạt nắng. Những chiếc lá xà cừ cứ nhẹ nhàng xoay trong gió, gió vô tình cứ cuốn lá đi xa để rồi cây vô tình chợt hỏi lá xa cây hay gió cuốn lá đi. Tháng 5 anh vẫn đợi….

Nhặt hoa phượng, nhặt mùa hè bỏ quên!

Những cơn mưa hè đổ sầm bất chợt cuốn phăng đi bao suy nghĩ, bao mệt nhọc của những thắng ngày bôn ba học tập xứ người. Từng dòng nước chảy mạnh dọn sạch đám lá phượng bé nhỏ trên đường phố, một mùa hè nữa lại về, không sôi động ồn ào, không còn cái nao nức chờ đợi mùa của tự do, của những kế hoạch “ăn chơi” dài bất tận. Khi tuổi học trò qua đi, mùa hè nào trôi qua cũng giống nhau, chia tay với giảng đường ĐH, trở về không gian của bản thân với những vòng quay bất tận, không chút thi vị, đó đơn giản là sự nghỉ ngơi của một chiếc máy, một nhu cầu rất đỗi bình thường của con người, đôi khi giữa cái tấp nập của phố xá hay cái tĩnh lặng “quá đáng” của đồng quê, ta thấy nhớ thời áo trắng da diết và bất lực…

Tháng năm trôi đi, biết bao biến cố của thời cuộc, của bản thân và của cả tương lai nữa, không lúc nào trái tim tôi thôi nhớ về nới ấy, nới dấu ấn thời gian còn nằm lại trên từng dấu chân nhạt nhòa cát bụi, trên từng chiếc bàn, trên từng hàng ghế đá và trong mỗi giấc mơ nhộm đỏ màu hoa phượng. Gần ba năm sau mùa hè cuối cùng, mùa hè chia tay đầy lưu luyến bịn rịn, chưa một lần về thăm trường, chưa một lần có cơ hội hít thở lại bầu không khí trong sáng tinh khôi ấy, kỉ niệm về mái trường ngày xưa đâu đó chỉ còn lại trong những tấm ảnh, trên chiếc áo phủ đầy chữ hay trong mớ kỉ niệm gói vội lúc chia xa.

Đôi lúc thấy lòng trĩu nặng, một cảm giác bâng khuâng tiếc nuối pha lẫn vị cay nơi khoe mắt khi tình cờ bắt gặp bức ảnh nào đó về trường, về lớp hay đơn giản là nghe từng ca từ của những bài hát “bán nước mắt cho học trò”. Mái trường ngày xưa đâu đó là nụ cười, là thành công, là nước mắt thất bại và một khi đã thấm đẫm tình đời, tình người, ta lại chợt khao khát những cảm giác ngày xưa, những cảm giác tưởng như đã ngủ vùi trong quên lãng bỗng một ngày kia chợt tỉnh và cháy bỏng đến kì lạ.

Thèm một lần lại được mặt bộ quần áo trắng giản dị, dắt chiếc xe đạp ra khỏi nhà và long nhong tới lớp lòng thanh thản, hồn nhiên vô tư lự.

Thèm cái quát mắng của thầy của cô, thèm cái bối rối cuối đầu xin lỗi vì không học bài,quên làm bài…Trường đời khó lắm thầy ơi! khi con sai chẳng ai la mắng, nhưng đổi lại là những cái giá, những cái giá còn đau đớn và tủi hổ hơn nhìu những lời trách móc của thầy ngày xưa…

Tiếng ve inh ỏi phá tan màn sương bao phủ thành phố,những tia nắng sớm gay gắt đắc trưng của ngày hè xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào phòng trọ của chàng trai nọ, cậu chợt tỉnh và nhận ra rằng mình sẽ muộn học trong vài ba phút nữa, lao đến trường nhanh nhất có thể, cậu nhận ra những điều thật lạ lẫm, cổng trường vẫn đóng, không một tiếng cười đùa của học sinh hay tiếng giảng bài, những cánh phượng vì trận mưa giông đêm qua rơi lã chã trong nắng. Tiếng tin nhắn điện thoại vang lên,chàng trai lại chợt tỉnh, lần này là tỉnh thật, là trở về thật với thực tại, đó lại là một giấc mơ, giấc mơ tà áo trắng vơi cậu, với tôi, bạn và cả ai kia nữa. Không tin nhắn điện thoại, email hay mạng xã hội, học trò ngày xưa yêu nhau bằng cái nhìn si dại pha lén lút của những trái tim non nớt chập chững những rung động đầu đời, là thu hết cản đảm viết lá thư “dạm hỏi,trình bày tình cảm”, là cảm giác lo lắng khi gữi thư đi, đợi chờ, thất vọng, buồn bã rồi chợt vỡ òa hạnh phúc khi được nàng “mở cửa”.

Nếu một ngày bạn cảm thấy thực sự lúng túng trước những lựa chọn, nếu một ngày bạn vấp ngã mà không biết sẽ đứng dậy từ đâu, những cánh phượng, một phút trải lòng bên những người bạn học cũ hay say sưa kể về những kỉ niệm ngày đi học,bạn sẽ thấy khá hơn, sẽ thấy lòng mình tươi mát và sự mạnh mẽ se lại đến trong từng suy nghĩ, bởi con người đa số ghét vin vào quá khứ nhưng thông thường quá khứ dù buồnn hay vui sẽ là động lực thực sự để ta càng quyết tâm chiến đấu.

Đã hơn một lần,tôi vô tâm tự hỏi,không biết giờ thầy thế nào, người đáng kính,đáng yêu và gần gũi hơn bất kì một ai khác mà tôi từng có cơ hội đối diện. Ở cuối của con đương học vấn, thầy đứng đó lặng lẽ nhìn những đứa con tinh thần ra đi, ra đi trên con đường ước mơ với hành trang là đủ đầy kiến thức, yêu thương và cả những bài học đối nhân xử thế căn bản. Tôi đã không chộp được một khoảnh khắc nào của thầy trong buỗi lễ bế giảng, đúng hơn là đã không có cơ hội làm điều đó, sau cái ôm vội mỗi đứa cùng những lời chúc, thầy lẫn đâu đó trong nhóm giảng viên, thầy chẳng trốn tránh điều gì cả, là thầy muốn che đi những giọt nước mắt của người lái đò, của người đàn ông nghiêm khắc một đời chở tri thức, lặng lẽ nhưng không thể lẫn lộn,đó là thầy tôi!

Đi ngang qua những ngôi trường phổ thông, thấy lòng ganh tị đầy ngốc nghếch, mùa hè đỏ hoa phượng, ngập yêu thương đang sống lại…

Vậy thì, gửi những ai đang may mắn còn là học trò, gữi những ai đang hạnh phúc “vô thức” trong những tháng ngày quý hơn vàng ấy, hãy sống, hãy học, hãy yêu, hãy vui chơi bằng tất cả trái tim. Bao nhiêu yêu thương để có thể trở thành một kỉ niệm, bao nhiêu kỉ niệm để trở thành một miền kí ức, và miền kí ức đó có giá trị đến đâu, câu trả lời sẽ có khi bánh xe thời gian đưa bạn đến nơi tôi đang đứng.

Những bước chân mơ hồ trên con đường nhỏ ngoại ô thành phố, từng loạt lá phượng, hoa phượng vẫn rơi. Nếu có một mong ước, tôi ước gì mùa hoa phượng năm ấy mãi không nở, để rồi những cánh hóa phượng đã không rơi, không bao giờ rơi để tôi tháng năm học trò như ngưng đọng. Nhặt cánh hoa phượng,hay tôi đang nhặt mùa hè bỏ quên của mình…

Có những mùa hè không hề trở lạiChỉ tiếng ve trĩu cánh phượng hồngTrang sách cũ xa rồi mãi mãiNgân khúc nhạc lòng trong nỗi bâng khuâng…

Gửi bạn thân vào một ngày hè tháng 5…

…Tháng 5 gõ cữa bằng những cơn mưa rào bất chợt và nó càng bợt chợt ùa về những kỉ niệm tình bạn của tụi mình…

…Vu vơ dọc nẻo đường, góc phố Hà Nội hoa bằng lăng đã nhuốm tím cả góc trời…màu tím thủy chung như tình bạn của bọn mình vậy…Hè về, phượng nở, ve kêu cuốn bao kí ức của thời học sinh chia tay ùa về…

Tớ không thể nào ngăn cho trái tim nhói lên khi đọc lại những dòng nhật ký viết trong miền thương nhớ…

Người ta bảo rằng không có tình bạn trong sáng giữa con trai và con gái? Cậu thừa nhận và tớ thừa nhận…có lẽ vì tình bạn của chúng mình trôi nhẹ trong thời gian đã hơn mức một tình bạn bình thường đúng không?

Chơi thân với nhau ngay từ cấp 1 rồi lên cấp 2, cậu nhìn đẹp trai và có ánh mắt cuốn hút nhiều cô nàng dễ thương… vậy mà cậu lại chọn chơi thân với tớ đứa con gái mét mốt bẻ đôi và thiếu nét dịu dàng…

Ngày cuối cùng chung kỉ niệm lớp học có lẽ là ngày ra trường kết thúc cấp trung học…tình bạn vẫn nhẹ nhàng và chân thành như thế…

Cuộc đời thật may mắn… cậu và tớ như bị ràng buộc bởi mối nhân duyên có trước, ngày nhập học là ngày cùng chung bước chân vào cổng trường cấp III… cùng có nhiều ước mơ, hoài bão để thực hiện…

Mặc dù cậu chọn chuyên Hóa còn tớ chọn chuyên Văn nhưng khoảng cách giữa hai lớp chỉ là dãy hành lang thôi… Sáng đi học, chiều đi học đều ngồi vắt vẻo sau xe cậu, hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là thế…Và những buổi trưa hè nắng miền trung như thiêu như đốt nhưng cậu vẫn chở tớ không chút than phiền, tớ chỉ biết ngồi và nói đủ thứ chuyện cho cậu nghe… thỉnh thoảng lưng cậu thấm mồ hôi, cậu còn hỏi tớ có thấy khó chịu không chứ? Thực ra tớ quen dần ngay cả mùi cơ thể cậu rồi! Ngày đó, hồn nhiên và vô tư lạ…Tớ có khi cảm giác như mỗi ngày không gặp cậu là tớ phát điên lên được, tớ phải làm cậu bực mình hoặc là phải sai vặt cậu như một con rối mới chịu thôi….

Bây giờ, đang ngồi nghĩ về những kỉ niệm đẹp, vui, và có cả buồn giữa tình bạn tụi mình. Vẫn đó, cậu và tớ… nhưng không gian đã xa rồi… càng xa hơn những quan tâm, lo lắng tủn mụn cho nhau… Bởi giờ đây cậu phải dành nhiều thời gian cho yêu thương của cậu mà…

Vào đại học, cả hai đều thực hiện được ước mơ ấp ủ bấy lâu …

Nhưng kẻ Bắc người Nam âu cũng là vì quyết định của mỗi người cho con đường tương lai mà thôi. Tớ vẫn nhớ buổi chiều tan học ngày hôm đó, cậu hỏi tớ “cậu quyết định thi trường gì? ở đâu vậy?” Tớ trả lời không chút đắn đo: Hà Nội cậu à, tớ muốn thi vào Học viện Hành Chính… Lúc đó tớ nhìn vội nét mặt cậu, tớ thấy thoáng chút gì đó không vui lắm! Sau đó tớ mới hiểu, cậu đi vào Sài Gòn, ước mơ của cậu là học Cầu Đường và chỉ có Sài Thành mới là nơi cậu hướng tới…

Vậy là, tương lai đã chia hai ngã chúng ta, kẻ Bắc người Nam cậu nhỉ? Những ngày chung mái trường còn lại quá ngắn ngủi, nó ngắn đến nỗi tớ chưa kịp nói với cậu rằng thực ra trái tim tớ luôn loạn nhịp khi nhìn cậu, đi với cậu, nói chuyện với cậu và cả những lúc một mình ngĩ tới cậu rồi tủm tỉm cười một mình như thế…Thực ra, với tớ tình bạn đã hơn mức tình bạn thân rồi cậu à, đôi khi tớ không biết mình có bị nhầm lẫn giữa hai thái cực này không nữa… nhưng trái tim tớ đã nhói đau khi biết rằng cậu có bạn gái – là tớ biết trong tớ tồn tại tình yêu dành cho cậu mất rồi…Tối hôm nay Hà Nội có vẻ buồn cậu à, trời mưa và còn kéo theo cả sấm vang nữa, chiếc điện thoại rung lên và tin nhắn của cậu: “tao đang yêu con pé hàng xóm mày à, mày thấy được không? Duyệt hộ tao đi?hi”

Bây giờ thì muộn rồi đúng không cậu, tình cảm ấy đã dành cho người con gái khác không phải là tớ rồi,….tớ buồn…vì trái tim tớ dường như quá tràn ngập hình ảnh cậu trong tim…

Xin lỗi cậu!

Hình như nhiều lần tớ muốn nói thế… nhưng chúng ta là bạn thân cơ mà. Vậy mà sao tớ lại buồn, sao tớ lại ghen với hạnh phúc của cậu cơ chứ… sao tớ lại rơi nước mắt khi những dòng nhật kí mưa mùa hạ đang viết dở để gửi cậu? Tại sao? Tại sao? Trong tớ đang giằng xé và tớ chọn cách im lặng để không làm mất đi một tình bạn tốt đẹp…

Ừ thì chúng ta chỉ là bạn thân mà… ừ thì ngày đó tớ đã chọn mối quan hệ chỉ là bạn thân thôi…

Blog Radio chuyển thể từ những lá thư trong tuần của thính giả – Blog Radio được thực hiện bởi Chit Xinh – Gà Quay và nhóm sản xuất Dalink Studio

Hamlet Trương Radio 47: Cung Xử Nữ

Giữa những người hiểu, ta cần một người tin. Tin và được tin. Như thế, yêu chưa phải là “kết cục có hậu” của một đời người. Yêu, chỉ mới là một nửa chặng đường dài mà thôi.

Xử Nữ em biết cách im lặng, lắng nghe và chia sẻ những lời khuyên của mình với mọi người. Em còn được ban tặng khả năng quan sát nữa, nên nếu có bất kỳ thay đổi cảm xúc với bạn bè, em rất dễ dàng nhận ra. Họ buồn, em biết, em lắng nghe, chia sẻ, hỏi thăm. Họ vui, em thấy, em đến bên chúc mừng thật to. Em có biết không, nhờ những cử chỉ bé nhỏ, những để ý tinh tế ấy, mà mọi người đều yêu quý em, đều mong em là người có thể tâm sự?

Vậy mà em ơi, khi em buồn có ai nhớ? Có ai biết? Có ai đủ kiên nhẫn để lắng nghe em không? Là em cứ mải sợ hãi lo lắng trong mớ câu hỏi mình đặt ra, hay là sự thật nó là như thế? Có buồn không em, khi em có thể lắng nghe nỗi phiền muộn của người khác, nhưng không ai đủ hiểu để có thể chia sẻ nỗi muộn phiền của em?

Vì em là Xử Nữ nên em luôn đặt ra những tiêu chuẩn cho người yêu mình. Em thận trọng trong việc chọn người yêu. Vì em luôn đuổi theo sự hoàn hảo, nên những hình mẫu lý tưởng em vẽ ra sẽ là tuyệt đối ở mọi mặt. Em có thể nhắc nhở và tìm ra những lỗi nhỏ ở người yêu mình, nhưng rồi lại quên mất rằng, trên đời này không có ai hoàn hảo cả.

Vì em là Xử Nữ nên trái tim em sẽ khắc ghi hình ảnh của người cũ rất lâu. Em vừa đau đáu nhớ về người đã qua, lại vừa có cảm giác sợ hãi liệu mình có bị bỏ rơi lần nữa. Em vừa buồn, vừa lo và rồi sẽ đóng chặt cánh cửa trái tim mình. Em quên mất rồi, rằng trái tim em hẹp lắm, một người chưa ra sao người khác có thể bước vào? Hình ảnh người đó cứ mãi khắc ghi không thể xóa đi. Và như thế, em mới chần chừ để yêu thêm lần nữa.

Vì em là Xử Nữ, nên tình cảm của em sẽ giấu mãi trong lòng. Em thích ai thì sẽ rất khó để nói ra. Dù tình cảm ấy cứ cồn cào trong tim, em vẫn ngang bướng không cho người ấy biết. Để rồi em cứ hồi hộp chờ mong liệu có ai chú ý đến mình, liệu người đó có quay nhìn về phía bên này hay không. Em ơi, cứ mãi chôn chặt tình cảm như thế, có đau lắm không? Yêu là để dũng cảm, yêu là để được đáp lại, nếu em không bày tỏ, thì có ai hiểu mà đáp lại được em đây?

Có người từng viết thế này: “Giữa những người lạ, ta cần một người quen. Giữa những người quen, ta cần một người yêu. Giữa những người yêu, ta cần một người hiểu. Giữa những người hiểu, ta cần một người tin. Tin và được tin. Như thế, yêu chưa phải là “kết cục có hậu” của một đời người. Yêu, chỉ mới là một nữa chặng đường dài mà thôi”.

Vì Xử Nữ suốt đời băn khoăn về người hiểu mình. Vì Xử Nữ luôn luôn đi tìm một đôi tai lắng nghe mọi điều muốn bày tỏ. Vì chặng đường hiểu luôn dài hơn chặng đường yêu. Mà chặng đường đến trái tim Xử Nữ em, còn một chướng ngại là niềm tin nữa.

Yêu, chỉ là hành trình một nửa đời người.

Và em ơi, đừng tự hỏi sao mình còn cô đơn khi chúng bạn đang tay trong tay với người khác. Tôi mong em đủ kiên nhẫn, chờ đợi người mà mình có thể tin yêu, chọn đúng người xứng đáng với mình, và luôn mạnh mẽ kiên cường, bất kể là khi tỏ tình, khi yêu, hay khi tan vỡ. Vì em là Xử Nữ mà, phải không?

Blog Radio 154: Anh Đã Nhận Ra Mình Yêu Em Nhiều Thế Nào!

Tác giả: Giọng đọc: Chit Xinh, Gà Quay

“Ấm áp không phải khi ngồi bên đống lửa, mà là bên cạnh người bạn thương yêu. Ấm áp không phải khi bạn mặc một lúc hai, ba áo, mà là khi bạn đứng trước gió lạnh, từ phía sau đến có ai đó khoác lên bạn một tấm áo. Ấm áp không phải khi bạn nói “ấm quá”, mà là khi có người thì thầm với bạn: “Có lạnh không?”. Ấm áp không phải khi bạn dùng hai tay xuýt xoa, mà là khi tay ai kia khẽ nắm lấy bàn tay bạn. Ấm áp không phải khi bạn đội chiếc mũ len, mà là khi đầu bạn dựa vào một bờ vai tin cậy.”

Nếu bạn đang chờ một bờ vai tin cậy đến với mình, nếu bạn đang thầm giấu một tình yêu đơn phương, có bao giờ bạn thôi hy vọng một ngày tình yêu của mình sẽ được đáp trả, một ngày mình sẽ nhận được những ấm áp như thế này?

Mời bạn cùng nghe Blog Radio “Anh đã nhận ra mình yêu em nhiều thế nào!”được chuyển thể từ truyện ngắn Sự đợi chờ mong manh, một câu chuyện nhận được nhiều phản hồi và yêu cầu của bạn đọc trong tuần mong muốn chuyển thể thành Blog Radio.

Blog Radio – Cô – một cô gái nhỏ nhắn, tâm hồn trong sáng mong manh như pha lê nhưng sâu sắc và mạnh mẽ.

Anh một tràng trai tài năng, mạnh mẽ, chu đáo và bản lĩnh, luôn gọi cô là: “trẻ con”.

Cô ấy một cô gái xinh đẹp, hiện đại, giỏi giang.

Một ngày mùa thu nắng đẹp tại một lớp học của một trường THPT danh tiếng họ gặp nhau. Anh và cô ấy luôn là những học sinh đứng đầu lớp, cô tuy không kém nhất lớp nhưng cũng chỉ là một học sinh bình thường không mấy nổi trội. Cô chỉ luôn âm thầm quan sát anh từ xa, cô vui theo anh, buồn theo anh, có khi chỉ một tin nhắn hỏi thời khóa biểu của anh cũng làm cô vui cả tuần, cô thích cả cách anh gọi cô là trẻ con, cô vui vẻ ngồi cả giờ ra chơi nghe anh kể chuyện linh tinh, cô chăm chú lắng nghe mỗi khi tụi con gái trong lớp bàn luận về anh,có khi còn nghe cả những cô gái thích anh nói về anh nói tốt có, nói xấu cũng có. Cô lặng lẽ giấu kĩ tình cảm của mình dành cho anh, hạn chế tiếp xúc với anh vì lo sợ bị anh phát hiện ra cô thích anh.

Ngày chia tay cũng tới, hôm ấy cô mặc một chiếc áo dài trắng tự ngắm mình trong gương cô mỉm cười: “Trông mình cũng không tệ lắm, hôm nay mình sẽ làm một việc trọng đại nhất đời mình.Cố lên!”. Sau lễ bế giảng cô lấy hết can đảm đi về cuối hành lang khu lớp học tìm anh nhưng trước mắt cô là anh đang vuốt tóc cô ấy và ánh mắt anh nhìn cô ấy thật lạ ánh mắt ấy cô chưa thấy bao giờ. Trong khoảnh khắc ấy dường như cả bầu trời mùa hạ trong xanh như đổ sụp xuống, ánh nắng chói chang như thiêu đốt trái tim cô biến nó thành tro bụi, không cần tới sự chói chang, gay gắt của nắng trái tim cô giờ cũng đang vỡ vụn. Cô loạng choạng bỏ chạy…

Cô kiếm thật nhiều việc để làm, cô cố gắng làm mình bận rộn, bận rộn để không còn thời gian nghĩ tới anh, bận rộn để không còn thời gian buồn thương đau khổ. Hình như cô ấy cũng nhận ra cô thích anh, cô ấy không thân thiết với cô như trước nữa. Đã có lần mấy đứa bạn thân của cô ấy nói bóng gió cô nhưng mặc kệ, đúng là cô thích anh đấy con tim cô bảo vậy đấy, giờ có bắt nó ngừng đập trong nó vẫn chứa đầy hình ảnh của anh, nhưng tình yêu thầm lặng của cô có gây tổn hại cho ai đâu nó chỉ có thể làm một mình cô đau khổ thôi.

Một ngày, cô nhận được điện thoại của anh: “Đi chơi không?Tớ qua đón.” Anh không thể biết được rằng cô đã hạnh phúc thế nào khi được ngồi sau lưng anh, cô với anh nói đủ thứ chuyện. Anh nói: “Với trẻ con chỉ cần chiều theo nó là nó sẽ không khóc.”. Lúc ấy cô rất muốn nói với anh: “Cậu sai rồi. Cậu luôn coi tớ là trẻ con, luôn chiều theo những đòi hỏi của tớ nhưng tớ vẫn phải khóc vì cậu đấy thôi”. Giờ phút ấy đối với cô thật đúng là hạnh phúc nhỏ bé trong sự khổ đau vô hạn, hạnh phúc vì được ngồi sau xe anh, được cảm nhận hơi ấm của anh, được nghe anh nói nhưng khổ đau vì biết anh không thể thuộc về cô. Cô cùng anh tới nhà cô ấy chơi. Nhìn hai người thân mật với nhau mà trái tim vốn lâu nay được cô băng bó cẩn thận đã vỡ thành từng mảnh mà cô không có cách nào ngăn lại được. Cô ấy còn khoe với cô bức ảnh chụp hôm cô ấy đi chơi về muộn phải ngủ lại nhà anh. Lòng cô đau khổ tới quoằn quoại nhưng vẫn phải cười cười nói nói thật tự nhiên cô tự nhủ: “Không thể để lộ ra nếu không mọi thứ sẽ mất hết, tình bạn bấy lâu sẽ tan theo mây khói”.

Cô lại quay về với cuộc sống bận rộn để khỏa lấp nỗi buồn, cô đơn, đau khổ của một trái tim tan vỡ. Cô ít nói hơn, đôi mắt trong sáng giờ đã phảng phất nét buồn. Cũng khá lâu rồi cô không liên lạc với anh dù rất muốn. Cô chỉ nghe thông tin về anh qua những người bạn cũ dù cho trong những tin tức về anh giờ gắn với cô ấy nhưng không sao chỉ cần cô biết anh vẫn đang hạnh phúc vậy là đủ rồi. Có những lúc cô chợt nghĩ giá mà họ chia tay có thể cô sẽ có cơ hội những lúc ấy cô thấy bản thân mình thật xấu xa. Rồi thời gian cũng qua đi không đủ lâu để cô quên anh nhưng cũng đủ để lòng cô bớt đau.

Cô chuyển chỗ ở, anh tới chuyển nhà giúp cô. Trời mưa ngâu, thấy người ta bảo đây là mưa được tạo thành bởi những giọt nước mắt của Ngưu Lang-Chức Nữ khi họ được gặp nhau,cô lại được ngồi sau xe anh, lại được cảm nhận hơi ấm của anh.Trái tim đang phải chữa trị của cô lại một lần nữa bị vỡ tan. Cô cố gắng không nhìn vào mắt anh vì cô biết nếu nhìn vào đó cô sẽ không thể kìm chế được cảm xúc của mình có thể sẽ làm gì đó khiến cô phải hối hận.Tối đó anh nhắn tin cho cô, cô với anh đã nói nhiều chuyện với nhau, cô thấy hạnh phúc, hạnh phúc vì biết anh vẫn còn quan tâm tới cô, bất ngờ khi anh cho cô biết rằng từ trước tới giờ anh vẫn luôn thích những nét trong sáng của cô, anh thích cả sự vụng về đáng yêu của cô.

Cô ra trường, xin được việc ở một công ty kiểm toán danh tiếng. Công việc cuốn cô đi, những lúc nhớ anh cô lại ra Hồ Gươm, ăn kem ốc quế chocolate. Cũng có nhiều người đến với cô nhưng cô đều từ chối. Cô không sao hiểu nổi vì sao cô có thể yêu anh nhiều tới vậy một tình yêu biết chắc sẽ chả có kết quả gì, một tình yêu có thể nói là vô vọng. Cô chờ đợi mà không biết mình đang chờ đợi điều gì. Hai năm nay anh không một lần gọi điện, nhắn tin cho cô, có lẽ anh đã quên cô mà cô có là gì của anh đâu mà anh phải nhớ. Cô lại lao vào làm việc cho quên đi nỗi nhớ anh.

Một ngày mùa thu đầy nắng, một tin nhắn từ số điện thoại mà từ lâu cô đã thuộc lòng: ” 5h chiều nay tớ đợi cậu ở quán kem ở Hồ Gươm.Tớ sẽ đợi đến khi nào cậu xuất hiện”. Cô sung sướng tới trào nước mắt,những tưởng người con trai ấy đã quên cô và cô cũng đã cho hình ảnh người ấy vào kho kỉ niệm. Nhưng một ý nghĩ thoáng qua có thể người đó về để làm đám cưới với cô ấy và hôm nay gặp cô để đưa thiệp mời. Cô lang thang khắp các con đường Hà Nội suy nghĩ xem có nên đến hay không? 2 năm nay cuộc sống của cô yên bình phẳng lặng, người đó tưởng chừng đã biến mất khỏi cuộc sống của cô, trái tim mong manh của cô gần như đã bình phục vậy mà giờ đây người đó lại xuất hiện làm tâm hồn cô xao động, có thể trái tim mà cô cố gắng chữa trị sẽ lại một lần nữa bị vỡ tan. Cô nhìn đồng hồ đã 22h, chắc người đó không còn chờ cô nữa nhưng cô vẫn muốn đến để cho mình một cơ hội thấy người đó dù chỉ là một bóng dáng quen thuộc.

Cô tới quán kem, như mọi lần khác cô mua một chiếc ốc quế chocolate, bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên:

– Có định mời tớ một chiếc không? Chờ cậu từ chiều đến giờ mệt quá đấy.

Cô và anh lại sánh bước trên con đường quen thuộc. Anh lấy từ trong túi áo ra một cành hoa anh đào đã ép khô trao cho cô nói:

Cô bất ngờ và sung sướng chỉ lắp bắp nói:

– Vậy còn cô ấy? Em không muốn làm tổn thương bất kì ai.

– Anh và cô ấy đã chia tay từ rất lâu rồi, khi ở Nhật anh đã nhận ra anh yêu em nhiều thế nào.

– Vậy tại sao anh không liên lạc với em dù chỉ là gửi cho em một tin nhắn?

– Bởi anh sợ nếu phải nghe em thông báo đã có người yêu hay em lấy chồng.

Thời gian với họ lúc này như ngừng trôi và ngập trong hạnh phúc. Lúc này đây trái tim vỡ vụn của cô dường như đang được hồi sinh.

Nếu đã yêu ai xin hãy yêu bằng cả con tim có thể sự chờ đợi của trái tim yêu chân thành rất mong manh nhưng ít nhất nó cũng đã khiến tình yêu của bạn không trở nên vô nghĩa.

Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của Lê Trang – boconganhthang2@

Blog Radio 671: Ngày Đi, Tháng Chạy, Năm Bay, Hoa Trôi Nước Chảy Chẳng Quay Trở Về

Tác giả: Giọng đọc: Hà Diễm, Sand

Lúc đó, sếp anh đi ngang qua nghe được, phán ngay một câu tàn nhẫn: “Đó cũng là cách hay đấy em!”

Bây giờ đang là mùa hè, nắng vàng gay gắt chiếu xuống đường phố. Ngang qua những đoạn có công trình đang xây dang dở, bụi bốc mù mịt, mơ hồ xộc vào cả trong khoang mũi dù Tùng bịt một lớp khẩu trang dày. Anh chợt nhớ da diết những mùa đông đã xa, khi mà cái lạnh run luôn dai dẳng bám riết lấy da thịt. Có một người con gái từng nói với anh rằng: “Em cảm giác mùa đông bây giờ sẽ không bao giờ lạnh được như những năm cũ. Em không thích mùa hè, dù mặc loại trang phục nào thoải mái đến đâu vẫn thấy nắng rát da.”

Cô gái đó không thích mùa hè, nhưng trong tên có một chữ “Hạ”: Hạ Mi. Hạ Mi nghĩa là chim họa mi mùa hạ nhỉ? Tùng chẳng biết có đúng không nữa, nhưng anh thích nghĩ vậy. Bởi vì cô giống như chú chim nhỏ hót líu lo xua tan cái nắng hè nóng ran, đông về thì nép mình bên anh ngơ ngác nhìn những cơn mưa. Anh đã từng nghĩ rằng, mình sẽ không bao giờ có thể sống thiếu cô.

Hồi ấy anh vẫn trẻ con và vụng về lắm, câu nói ra có hơi sai sai. Nhưng Hạ Mi lại vui vẻ cười. Nụ cười của con gái mười bảy bao giờ cũng đẹp, dù đôi mắt cô tít cả lại chẳng thấy gì và đôi môi cô không buồn phết son. Cô đáp bằng giọng lanh lảnh và tinh nghịch:

“Em đâu có đọc sách, em lười lắm! Em chỉ thích sưu tầm báo cũ thôi! Mà anh Tùng đang xem sách gì vậy?”

“À, sách Toán.” Tùng đáp đơn giản vì đang bận ngó những tiêu đề lạ lẫm bằng tiếng Anh trên chồng báo Hạ Mi gom về.

“Ôi, em và Toán có thù không đội trời chung! Em ghét những môn phải tìm ra lời giải chính xác, mà lại phải đúng các bước nữa chứ!”

Dường như ở Hạ Mi luôn có một sự yêu ghét rạch ròi và có lý lẽ hẳn hoi. Tùng phát hiện ra điều đó sau những lần hai đứa gặp lại nhau ở hàng sách cũ, mà dần dần sau đó là những buổi đạp xe lòng vòng thành phố, đi dạo ở công viên hay nhà văn hóa. Môn học cô thích nhất là tiếng Anh. Cô thường hay bắt chuyện với những người nước ngoài mỗi khi tình cờ gặp để trau dồi kỹ năng giao tiếp. Ngay cả khi vốn tiếng Anh còn chưa đủ rộng, Hạ Mi vẫn hồn nhiên và nhiệt tình chỉ đường cho du khách phương Tây.

Tùng vẫn còn nhớ lời chỉ dẫn đầy buồn cười của cô cho một bác nọ như thế này: “Quán bún nào ngon ấy ạ? Cháu có biết một quán rất ngon của hai cô chú, nằm ở trong ngõ, mà ngõ đó ở sâu trong một con đường, nhưng đường tên gì thì cháu quên mất rồi!”

Lần đó Tùng đã phải cố hết sức để nín cười, hỏi lại cô: “Thế em có nhớ tên của cô chú chủ quán là gì không?”

Hạ Mi lắc lắc đầu, mặt mày hình như hơi đỏ lên vì quê độ, nhưng vẫn hùng hồn tuyên bố: “Thôi được rồi, sẵn đây cũng đang đói bụng, em sẽ dẫn bác và anh đi đến quán đó luôn!”

Thời gian thấm thoát trôi đi. Học xong đại học ngành ngôn ngữ Anh, Hạ Mi vào dạy tiếng Anh ở một trung tâm khá có tiếng. Còn Tùng, anh đi theo nghề nhà hàng – khách sạn. Thời gian đầu, Hạ Mi rất háo hức nghe Tùng kể về những món ăn ngoại quốc và cách pha chế các loại rượu. Mỗi khi nghe đến món ăn hoặc đồ uống quen thuộc, cô liền kêu lên:

“Món ấy em có đọc ở trên báo! Như thế này này…”

rồi say sưa nói về nó như một chú chim họa mi ríu rít hót.

Nhắc đến báo, Tùng lại chở Hạ Mi – vẫn trên chiếc xe máy từ thời sinh viên – ra con đường có hàng bán sách báo cũ ngày xưa hai đứa hay ghé mua. Đó là những kỷ niệm đẹp đẽ và trong sáng. Tùng nhớ nhất những ngày mùa đông lạnh giá gió mưa, Hạ Mi thường ngồi phía sau vòng tay ôm chặt lấy anh giữa phố đông người, chiếc áo mưa che chắn nên chẳng ngại người ta nhìn thấy. Hạ Mi hay bảo rằng:

“Bây giờ em có một mơ ước điên rồ, là mùa đông kéo dài mãi và anh cứ chở em đi trên phố như thế này, thật ấm áp và bình yên.”

Sau này, khi có việc phải chạy xe qua con đường cũ, Tùng thường nghĩ, anh mất Hạ Mi như trời mất mùa đông.

Trời mất mùa đông tự khi nào? Chắc là khi trái đất dần nóng lên nhưng người ta không hề để ý. Hoặc giả, đó chỉ là tưởng tượng của hai kẻ dại khờ mà thôi. Còn Tùng mất Hạ Mi ư? Ngẫm lại thì hình như anh chưa từng có cô.

Ngày anh phỏng vấn thành công chức quản lý sau bốn năm phấn đấu, Tùng và Hạ Mi tổ chức một bữa tiệc nhỏ hai người trong nhà hàng. Dưới ánh nến lung linh và trong hương rượu vang nồng ấm, đột nhiên giọng Hạ Mi khẽ khàng vang lên bên tai anh:

“Anh à, chúng ta chia tay đi!”

Tùng nhớ lúc đó anh ngơ ngác hỏi “Tại sao?” và Hạ Mi đáp rằng:

“Em thấy chúng ta không thực sự hợp nhau. Em ở bên anh một đoạn đường, nhìn thấy anh bước đầu có được thành công em vui lắm. Em mong là sau này anh sẽ gặp được một cô gái tốt hơn em.”

Sau đó Hạ Mi không cho Tùng cơ hội níu kéo. Cô rời khỏi thành phố và tắt cả điện thoại. Bạn bè nói cô đang đi du lịch. Tùng về quê qua thăm nhà Hạ Mi thì bố mẹ cô có vẻ lảng tránh, bảo rằng không biết gì nhiều về chuyện của cô. Bốn tháng sau, anh nghe tin Hạ Mi sang Mỹ để chuẩn bị kết hôn với một người đàn ông là Việt kiều.

Ngày nghe tin dữ ấy, Tùng cảm thấy như mình vừa tỉnh lại sau một giấc mơ dài rất dài. Cánh chim họa mi mùa hạ của anh đã theo gió bay đi, không báo trước và chẳng rõ lý do.

Nhưng người đàn ông đó giàu lắm, mấy bà hàng xóm gần nhà anh nói vậy. Tùng không biết phải phản ứng thế nào ngoài cười nhạt. Hạ Mi là người như vậy sao, sau tất cả?

Tuy nhiên, đó chưa phải điều tệ nhất. Hai năm sau nữa, trong một lần về thăm quê, anh nghe mẹ kể rằng, Hạ Mi đã li hôn và đang nuôi con một mình.

“Con gái thời nay ấy, gặp nhau mới giới thiệu ‘anh tuy không giàu’, chưa kịp nói vế sau là các cô đã bỏ chạy không lời từ biệt rồi!”

Tùng nói. Mấy chú bảo vệ và cậu nhân viên nhà hàng phá lên cười. Anh rít một hơi thuốc lá và quay mặt về phía cổng thở mạnh ra. Lại một buổi chiều mùa hè nóng nực, từ tầng hầm giữ xe của khách sạn nhìn ra thấy những chiếc xe du lịch đang chạy ngang như bị rung lắc vì cái nắng bỏng rát. Quay vào, Tùng chợt thấy một cốc nước mía trước mặt, trông mát lạnh vì đá. Nhi – cô bé nhỏ tuổi nhất phòng kế toán của khách sạn – đang giơ nó cho anh và cười hỏi:

“Vế sau là gì?”

Tùng khá dễ tính với đồng nghiệp, nhỏ tuổi hơn vẫn có thể nói chuyện ngang hàng như những người bạn. Có lẽ vì thế mà khi đi làm anh không bao giờ thiếu đồ ăn, thức uống. Công việc do đó mà vui vẻ hơn rất nhiều.

“… nhưng anh cũng không yêu em.” Câu này của giám đốc khách sạn. Lại là một pha hóng hớt và kết luận đầy tàn nhẫn về chuyện của cấp dưới.

Mọi người cùng cười phá lên. Tùng đính chính: “Không phải sếp ơi! ‘Anh tuy không giàu, nhưng được cái anh rất chảnh’ mới đúng!”

“Thôi, chảnh vừa để còn lấy vợ!” Nhi phản đối và làm ra một bộ mặt giả vờ ngán ngẩm, thấy Tùng lườm bèn trừng mắt ngó lại. “Không đúng sao?”

Quả nhiên là chỉ cần anh tỏ ra dễ gần và suồng sã, kiểu gì cũng có mấy đứa nhỏ trèo lên đầu ngồi!

Nghĩ vậy nhưng Tùng không thấy khó chịu chút nào, trái lại, anh thấy thoải mái vì cái tính vô tư, có phần hơi “bà cụ non” của Nhi. Cô kém anh bốn tuổi, nhưng đôi khi anh cảm giác cô sắc sảo như một bà chị, và hay quan tâm đến mọi người nữa, có lẽ đó là đặc điểm chung của dân kế toán. Công việc của quản lý nhà hàng rất áp lực, đôi khi anh phải bỏ cả bữa trưa để giám sát tiệc cưới và chỉ dẫn cấp dưới, nhưng thấy Nhi vén rèm đi vào, vừa cầm sổ ghi chép vừa toét miệng cười chào là anh thấy lòng đột nhiên nhẹ nhõm. Cái cảm giác gần giống như khi trông thấy Hạ Mi ngày xưa.

Tùng không rõ Nhi có tình cảm với mình không, đúng hơn là anh không muốn biết. Anh đã quay về làm con người mơ mơ hồ hồ về thế giới xung quanh như vậy, từ khi Hạ Mi ra đi.

Tan tầm hôm đó, Nhi nói có quán cà phê mới mở nên rủ Tùng đi, hai người vẫn thường hay đánh lẻ như vậy mỗi khi không lôi kéo được thêm ai trong công ty, lâu dần thành thói quen. Vì quán cách đó không xa nên Tùng và Nhi quyết định đi bộ. Vừa đi, họ vừa nói chuyện bâng quơ. Đã hơn 5 giờ nhưng trời vẫn nóng, nắng chiếu xiên xuống hai hàng cây ven đường. Tùng đưa áo vest của mình cho Nhi che đầu. Cũng may, thỉnh thoảng có vài đợt gió thổi tới đủ để hai con người sống sót trên đoạn đường mùa hè. Tùng chợt châm một điếu thuốc, đưa lên miệng hút. Đoạn, anh hỏi Nhi:

“Nhi này, em thích mùa hè hay mùa đông?”

“Em thích mùa thu.” Cô đáp và phì cười.

Tùng cũng bật cười theo, không rõ vì câu trả lời vượt ra khỏi hai lựa chọn của anh hay vì gương mặt cô khi trùm chiếc áo vest trông rất ngộ nghĩnh.

“Mùa đông lạnh, mùa hè thì quá nóng. Mùa xuân bố mẹ lại giục em lấy chồng, chán lắm! Nên mùa thu mát dịu là lựa chọn hoàn hảo, dù em không thật sự thích nó. Mùa thu là mùa của hoa sữa, mà em thì ghét những mùi nồng quá.”

Tùng lại phì cười: “Em lý sự quá, Hạ…”

Sau đó chợt im bặt, chút xíu nữa thì anh đã gọi Nhi là Hạ Mi!

Cô gái tóc ngắn gọn gàng, đôi mắt to tròn trước mặt đâu có phải là người con gái anh đã từng thương sâu đậm? Anh đang làm gì thế này? Mượn hình ảnh Nhi để cố níu lấy cánh chim quá khứ sao? Thật hèn hạ!

Tùng rảo bước trên vỉa hè nhá nhem tối, dọc con đường cũ có hàng sách cũ ngày xưa anh và Hạ Mi ghé mua. Nhưng bây giờ bác bán sách không còn ở đây nữa, cũng chẳng thấy hàng sách báo cũ nào, có lẽ vì tối rồi nên họ đã về nghỉ. Anh dừng lại, tựa lưng vào hàng rào gần đó và nhìn mông lung. Quá lâu rồi anh không đến đây, vậy mà cảnh vật xung quanh vẫn vậy. Hai bên đường là những quán cà phê nhỏ vắng khách. Những lùm cây xanh trở nên đen ngòm vì bóng tối, vài tán nhuộm vàng ánh đèn đường hiu hắt. Ở trên dốc cao kia là nhà thờ lớn nhất thành phố, hình như đang giờ lễ. Tùng lại châm thuốc hút và khẽ thở ra làn khói trắng dài.

Tùng nhớ lại cuộc nói chuyện ban chiều trong quán cà phê với Nhi. Anh đã kể cho cô nghe câu chuyện về Hạ Mi, lần đầu tiên sau hàng năm trời giữ cho riêng mình. Anh không muốn Nhi hy vọng vào mình nếu lỡ trong cô có nảy sinh tình cảm, càng không muốn anh lấy cô làm người thay thế cho Hạ Mi. Giống như khi cô nói mùa thu là lựa chọn hoàn hảo mặc dù cô không thật sự thích nó.

Nhi ngồi chăm chú lắng nghe, sau đó suy nghĩ một hồi rồi bảo anh thế này: “Em nghĩ anh nên gặp lại chị ấy, hỏi lý do vì sao ngày xưa lại làm thế và cả xác định lại tình cảm của anh dành cho chị ấy nữa. Tình cảm của hai người sâu đậm như vậy, em tin là chị có nỗi khổ riêng anh à!”

Lý do ư? Nỗi khổ riêng ư? Tùng ngửa mặt lên trời và cười một mình. Chẳng phải đã rõ ràng quá rồi sao? Hạ Mi luôn sính ngoại ngay từ những ngày đầu quen anh. Cô vốn luôn mong muốn lấy chồng nước ngoài và đi khỏi đây, anh chẳng qua là một sân ga bên đường mà cô ghé lại trú tạm. Tất cả những kỷ niệm đẹp đẽ bỗng hóa ra nực cười và mỉa mai. Nhưng trên hết, sâu thẳm trong tim Tùng hiểu mình không thật sự muốn biết lý do Hạ Mi làm thế, sợ rằng biết rồi anh sẽ đau khổ hơn vạn lần. Bởi vì, chuyện cũ đã qua lâu rồi, anh còn có thể làm được gì và Hạ Mi cũng đâu quay về bên anh nữa? Và giả sử cô có quay về, liệu anh có chấp nhận không?

Điếu thuốc đã tàn, Tùng ném mẩu đầu lọc vào thùng rác bên đường. Anh bước những bước vội về phía chiếc xe đậu trên vỉa hè, gấp gáp như sợ rằng nếu chậm trễ, anh sẽ lại cảm thấy mùa đông lạnh lẽo những năm cũ đang ùa về rét căm da thịt và kèm theo là lanh lảnh bên tai tiếng nói tiếng cười của một cô bé mười bảy tuổi, hồn nhiên và chân thành lắm: “Bây giờ em có một mơ ước điên rồ, là mùa đông kéo dài mãi và anh cứ chở em đi trên phố như thế này, thật ấm áp và bình yên.”