Đọc Chap 134: Chị Chị Em Em
--- Bài mới hơn ---
– Làm gì mà uống say đến như vậy? Các cậu…
– Ô, Bạch Sư Tử kìa, tớ có nhìn nhầm không đấy, mấy cậu, là Bạch Sư Tử thật đấy hả?
Sư Tử còn chưa nói hết câu thì giọng điệu lớ ngớ của Cự Giải vang lên, gương mặt đỏ bừng trông vô cùng mê mị:
– Haha… cậu không ngờ chứ gì, cậu đã thích tớ rồi đúng không! Có phải cậu không ngờ rằng sẽ có ngày này phải không? Giờ cậu đã biết uy lực của tớ chưa? Được tớ thích là niềm vinh hạnh của cậu đấy nhá, sáng nay cậu cũng thấy có rất nhiều người thích tớ đúng không!
– Aisss… đúng là phiền phức mà! Là cậu bày ra trò này phải không, Thiên Bình!
Sư Tử không đáp lại Cự Giải, mà vừa đeo giày vào chân cho cô, vừa quay sang tra khảo Thiên Bình, đáp lại, chỉ có Thiên Bình là nhún vai tỏ vẻ vô tội.
– Yah! Cậu dám lơ tớ đi à Sư Tử! Tớ bảo cậu là tớ có rất nhiều người thích đấy, nên cậu liệu mà giữ tớ thật chặt đi!
– Aisss!! Biết rồi, cậu nói nhiều quá đấy!
Cuối cùng, Sư Tử cũng không chịu nổi mà chỉnh lại áo khoác và giữ ấm cho Cự Giải, rồi cõng cô ra về. Trước khi rời đi, anh có hỏi Thiên Bình:
– Muộn thế này rồi, để tớ đưa Cự Giải về rồi đưa cậu về!
– Không cần, tớ có gọi cho bác tài rồi, đang đến! _Thiên Bình nghiễm nhiên từ chối, rồi nhìn cô gái đang nằm trên lưng thằng bạn, miệng tựa tiếu phi tiếu mà lên tiếng:
– Cậu lo mà chăm cho công chúa nhỏ của cậu đi!
– Gì… gì chứ, nói xàm!
Sư Tử chẳng biết vì sao, mặt lại ửng đỏ lên rồi bỏ về. Nằm trên lưng Sư Tử, Cự Giải vẫn thao thao bất tuyệt:
– Hôm qua dì Hoa có khen tớ nấu ăn giỏi đấy, tớ đã được mẹ cậu công nhận rồi, cậu có biết không?
– Ờ!
– Ờ là ờ thế nào! Cậu cũng phải công nhận tớ chứ! Tớ sẽ là cô dâu của cậu, và tớ sẽ không cho phép bất cứ đứa con gái nào làm cô dâu của cậu đâu!
– Rồi rồi, tùy ý cậu đi!
– Hihi!
…
– Hai người đấy… dễ thương thật!
Nhìn bóng lưng của Sư Tử cõng Cự Giải ra về, Bảo Bình bất giác bật cười hư ảo. Tất nhiên, Thiên Bình có thể nhận ra được đằng sau sự ngưỡng mộ thuần túy ấy là gì. Cô chỉ có thể giả vờ tiếp câu:
– Cự Giải xứng đáng có được kết quả như thế này, cậu ấy thật sự rất kiên trì theo đuổi Sư Tử!
– Phải nhỉ, chỉ cần đúng đối tượng, thời gian không là vấn đề! _Bảo Bình nói bâng quơ, mà không biết cũng đang lên án chính mình, khi kịp nhận ra, thì Thiên Bình đã phát biểu một câu vô cùng hàm ý:
– Không có cái gì gọi là đúng hay sai, chỉ là bản thân có khiến điều ấy trở nên đúng đắn với chính mình hay không! _Nói đến đây, đột nhiên Thiên Bình khẽ đặt tay lên vai Bảo Bình, vỗ một cái:
– Cậu hiểu ý tớ mà!
– Kim Ngưu!
Ngay lúc Bảo Bình người như hóa đá thì một giọng nam vang lên, nhất thời gây sự chú ý của cô. Khóe môi Bảo Bình tự dưng cong lên:
– Đến rồi, cuối cùng cũng có kẻ hốt của nợ này về!
– Lại nữa à?
Song Ngư sau khi nghe điện thoại của Bảo Bình, lập tức chạy đến cái quán này một lần nữa. Mặc dù không thể hiện rõ mồn một như Sư Tử khi nãy, nhưng nét mặt của Song Ngư đen kịt lại trông vô cùng đáng sợ. Kim Ngưu nhìn thấy Song Ngư, chỉ biết cười hề hề rồi nói mấy câu con bò, điều đó lại khiến Song Ngư càng điên tiết hơn nữa.
– Cậu cũng đừng trách Kim Ngưu, là tụi này gọi nó đi uống đấy, có chuyện chị chị em em cần giải quyết nên mới lỡ… như thế này thôi!
Bảo Bình vừa lên tiếng nói đỡ cho Kim Ngưu, vừa giúp Song Ngư dìu Kim Ngưu dậy. Song Ngư không đáp lại, nhưng cũng kịp nhìn ra còn có một cái bóng dài đang đổ trên mặt bàn, anh không khỏi thắc mắc:
– Là Nhân Mã à?
– Ừ, cậu ta chính là lý do cho buổi tiệc chị em ngày hôm nay đấy! _Bảo Bình quay sang nhìn Nhân Mã bằng ánh mắt dịu hiền, rồi nói:
– Có lẽ cũng sắp có người đến đón cậu ta về rồi!
– Đến rồi kìa!
Ngay sau lời nói của Thiên Bình, là hình dáng băng lãnh của cậu trai tóc đen vừa xuất hiện. Nhìn thấy bộ dạng sâu rượu của Kim Ngưu trên người Song Ngư, Thiên Yết liền nheo mày lại. Nhận ra ánh nhìn của Thiên Yết, Song Ngư cất giọng nhàn nhạt:
– Của cậu cũng không khác gì đâu!
– Bác hai đang cầm roi chờ sẵn ở nhà đấy, cậu liệu mạng!
– !!!
Chỉ với một câu nói không cao không thấp của Thiên Yết mà đã khiến Song Ngư lạnh nhạt phải im miệng, là đủ biết tình hình nó tệ đến mức nào. Bảo Bình cũng đoán được quá phần tình hình nó nguy hiểm đến mức nào, ai chứ mẹ Kim Ngưu mà cầm roi lên thì xác định hôm sau mông khỏi chạm vào ghế rồi.
– Hmnn…
Sau khi Song Ngư cùng Kim Ngưu rời quán, Thiên Yết mới quay sang nhìn cái người đang hôn mê bất tỉnh trên bàn tiệc với gương mặt âm trầm. Biểu cảm này càng khác hơn so với Sư Tử và Song Ngư. Sư Tử là tức giận ra mặt, Song Ngư tức giận theo kiểu kiềm chế, còn Thiên Yết lại thuộc loại tức giận khác, chỉ thể hiện qua ánh mắt và tỏa sát khí.
– Tưởng cậu sẽ không đến!
Thiên Bình bất chợt lên tiếng, giọng điệu vẫn chưa bao giờ là vừa tai người nghe. Mặc cho Thiên Yết đang bất động, Thiên Bình lại tiếp:
– Nếu thích cậu ấy thì thể hiện cho cậu ấy biết đi, cậu biết Nhân Mã ngốc đến mức nào mà!
– Cậu…
– Dù tớ có nói thẳng lý do cậu giận cậu ta, cậu ta cũng không tin, thì phải nói cậu phải chịu khổ một phen rồi, cậu ấy ngốc hết thuốc chữa luôn!
Chẳng kịp để Thiên Yết phản ứng, Thiên Bình lại một lần nữa cất giọng, chỉ có điều nội dung câu nói hơi rõ ràng, khiến trong phút chốc, Thiên Yết còn phải ngây người ra.
Rốt cuộc thì, làm sao mà Thiên Bình lại biết?
– Vẻ mặt gì thế này? Cậu nghĩ mắt bọn này đều có vấn đề sao? _Bảo Bình cuối cùng cũng không im miệng được, mà buộc phải lên tiếng. Thiên Yết còn chưa hết sốc bởi Thiên Bình, nay lại đến lượt Bảo Bình làm cho hoang mang:
– Lý nào bọn này lại không nhìn ra những hành động của cậu chứ, đặc biệt cậu lại là một chàng trai lạnh lùng! Như thế thì càng dễ phát hiện hơn! Chỉ có điều… _Nói đến đây, Bảo Bình với Thiên Bình cùng đồng thanh và nhìn vào Nhân Mã:
– Cậu ấy quá ngốc!
– Phiền hai cậu rồi!
Thiên Yết sau khi bị hai bạn Bình vờn qua vờn lại, mang tai không biết vì lạnh hay do ngượng mà đỏ ửng lên, lặng lẽ cõng Nhân Mã ra về. Trước khi đi còn quan tâm đến bạn bè:
– Tớ gọi taxi cho hai cậu rồi, trời không còn sớm đâu!
– Thôi khỏi, cậu cứ đưa Nhân Mã mỹ nhân của bọn tớ về đi, bọn tớ tự về được mà!
– Tớ gọi xe rồi!
Bảo Bình và Thiên Bình lần lượt từ chối việc làm tốt của Thiên Yết. Sau khi Thiên Yết và Nhân Mã lên taxi ra về, lúc này, dưới tán cây bàng rụng lá và bầu trời lạnh lẽo, chỉ còn hình bóng của hai người con gái.
– Nghe nói cuối tuần này thầy sẽ xuất viện… _Thiên Bình chợt lên tiếng, khiến Bảo Bình hết sức bất ngờ. Bởi hiếm khi nào mới có dịp để nữ hoàng băng giá mở lời nói chuyện trước. Nhưng cái hàm ý này, Bảo Bình cũng nhận ra được. Cô bâng khuâng đáp:
– Ờ, vậy thì bớt phiền với đống giấy tờ kia rồi!
– Có thật là bớt phiền?
– Hả?
Câu hỏi bất ngờ của Thiên Bình không những khiến Bảo Bình xoay sở không kịp, mà còn không biết trả lời như thế nào. Thật đáng sợ, Thiên Bình quả nhiên là một con người nhạy cảm và tinh ý. Bầu không khí bỗng rơi vào im lặng lúc nào không hay…
– Ủa??? Chị!
Bỗng, một giọng nói quen thuộc cất lên, vô tình phá vỡ bầu không khí im lặng đang bao trùm hai người con gái này. Bảo Bình nhìn thấy người vừa xuất hiện, liền ngạc nhiên:
– Tiêu Vỹ?
Thiên Bình cũng nhận ra người này, đây là người bạn của Tử Hàn đã bị lừa trên ứng dụng hẹn hò. Tiêu Vỹ nhận ra Bảo Bình đang đi cùng bạn, lại là người mà Tử Hàn thích, nên cũng có chút khó xử, cười cười lên tiếng:
– Không nghĩ đến sẽ gặp hai chị ở đây, hai chị làm gì ở đây vào giờ này thế?
– Tụi này mới đi ăn cùng nhau…
– Khịt… khịt… _Bảo Bình chưa kịp nói hết câu thì Tiêu Vỹ choài người đến, ngửi ngửi mùi trên người Bảo Bình rồi chau mày:
– Chị lại uống rượu nữa hả?!
– Hả? À thì… _Bảo Bình không biết trả lời thế nào, thì quay sang cầu cứu Thiên Bình. Nhưng Thiên Bình lại không có ý hợp tác, chỉ nhàn nhạt cất giọng:
--- Bài cũ hơn ---