Top 7 # Xử Nữ Và Sự Phản Bội Xem Nhiều Nhất, Mới Nhất 3/2023 # Top Trend | Duongveyeuthuong.com

Tình Yêu Của Sự Phản Bội

Danh sách chương [12 Chòm Sao] Tình Yêu Của Sự Phản Bội

1 Lâm Bạch Dương: 20 tuổi, chàng lãng tử đào hoa.

Gia thế cường đại, có thế lực mạnh về chính trị trong nước và ngoài nước. Ngoài cái vẻ đẹp lãng tử đầy cuống hút đó chính là một con người tàn độc, kiêu ngạo.

2 Một ngày mưa, mưa rất lớn.

Đối với một thân thể yếu ớt của cô gái nhỏ bé phải bước chập chững hứng từng trận mưa đang ồ ạt giáng xuống thì đó như là một cực hình.

3 Dương Xử Nữ tránh xa Triệu Thiên Bình vài bước.

Cô lại chẳng dám nhìn anh nữa, bởi khi nhìn vào đôi mắt âm trầm, lặng lẽ đó thì cứ như là bị cuống vào trong đó vậy!

Triệu Thiên Bình thấy cô tự động tránh xa mình như vậy thì cứ ngỡ là cô sợ mình, trong lòng có chút không vui định xoay người bước đi thì bị cô gọi lại.

4 Căn biệt thự xa hoa, lộng lẫy đứng sừng sững nơi một ngọn đồi vắng vẻ, yên tĩnh.

Căn biệt thự lấy màu chủ đạo là màu trắng trang nhã mà bình dị.

Nội thất bên trong vô cùng cổ kính và diễm lệ theo phong cách Châu Âu.

5 -“Reng. . . reng. . . reng”

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Hạ Trung Kỳ đang ngây ngẩn thì bị nó làm cho giật mình.

Nhìn màn hình điện thoại, ông có chút ngần ngại không muốn bắt máy nhưng cuối cũng thì cũng phải bắt máy vì đây là trường hợp bắt buộc!

-“Thưa Tôn tổng! Là tôi đây.

6 (Do phần này mình làm hơi dài mà nếu đang đến lúc cao trào mà dừng lại thì sẽ không hay nên mình sẽ tiếp tục viết! Lần sau mình sẽ chia đất diễn cho các sư tỷ, sư huynh thật đều.

7 -“Các ngươi mau mau tìm cho ra tiểu thư đang ở đâu, còn nếu không tìm được thì các ngươi, từng người từng người một cuốn gói về quê luôn đi!”

Một chất giọng uy nghiêm cất lên làm cả đám người hầu,vệ sĩ hoảng sợ đổ mồ hôi hột vội vội vàng vàng chạy tán loạn tìm ‘vị tiểu thư’ bỏ trốn đã khiến cho lão bà bà tức người có quyền lực nhất gia tộc họ Ngọc – Tô Xuân Nguyệt nổi giận!

Bà vốn được xem là một người hiền đức, nhân hậu nhưng một khi đã nổi trận lôi đình thì.

8 Ngọc Bảo Bình cảm nhận được mùi hương nam tính thoang thoảng nơi chớp mũi.

Cái mùi hương này khiến cô cảm thấy thật dễ chịu, nó như cuốn hút cô không thể rời xa nó được!

Một thân âu phục sang trọng được nhập khẩu từ phương Tây, đường may tỉ mỉ vừa sang trọng lại vừa khẳng định được địa vị và gia thế của chủ nhân lớn đến nhường nào!

Ngước lên quan sát một chút, đập vào mắt cô là một chàng trai trẻ, à không, nếu nhìn kĩ vóc dáng và tường mạo trưởng thành như này thì chắc cũng hai mươi trở lên!

Hắn ta rất cao, ngũ quan sắc sảo, rõ nét đến mức hoàn mỹ không chê vào đâu được!

Đôi mắt hắn thăng trầm, lãnh đạm không như vẻ bề ngoài thư sinh, non nớt!

Sóng mũi cao thẳng, môi mỏng bạc tình, sóng mắt năm phần ôn nhu, phong tình, năm phần lãnh đạm, vô tình!

Đôi mắt hắn sâu thẳm tựa biển nhưng không chút gợn sóng.

-“Nếu cô muốn!”

Phát ngôn của Mặc Song Ngư vừa đùa cợt lại vừa bá đạo khiến cho gương mặt xinh đẹp vốn đã tái nhợt của Bảo Bình nay lại tái hơn.

10 -“Tôi cần cậu bảo vệ Kim Ngưu 24/24! Cậu phải chắc chắn với tôi là có thể đảm bảo được an toàn cho con bé!”

Chất giọng trầm trầm của người đàn ông cất lên.

11 Hàng mi tựa cánh quạt khẽ động rồi nhẹ nhàng mở ra, để lộ đôi con ngươi xanh biếc lấp lánh tựa sao, thâm trầm tựa biển.

Nơi này. . !

Đảo mắt nhìn xung quanh, hơi hơi nhíu mày, cái nơi này là nơi nào?

Tất cả như chìm trong bóng tối, ngoại trừ khung cửa sổ nhỏ được ánh trăng chiếu vào.

12 -“Cháu định đi đâu?”

Một chất giọng nghiêm nghị của một lão bà đã ngoài bảy mươi cất lên, đôi mắt mờ già nua nhìn chằm chằm cô gái đang có ý định muốn rời đi.

13 Hai tên bảo vệ xem xong cau mày, lại nhìn Lục Nhân Mã một hồi, đưa lại giấy chứng minh nhân dân cho cô rồi đồng loạt dạt ra cho cô bước vào.

Thật khó tin a, một cô gái dáng người nhỏ nhắn, gương mặt dù xinh đẹp mê người nhưng cái nét non nớt của một đứa trẻ vẫn còn đọng lại, bất quá cũng tầm 15, 16 thôi.

14 Dạo này hết ý tưởng cộng với lười nên ra chap chậm, sorry m. n nha!

-“Em có thai rồi!”

Một câu nói này khiến mọi người kinh hãi há hốc mồm nhìn chằm chằm An Thanh Tuyết cùng Lâm Bạch Dương.

15 Không hiểu sao mình là Ma Kết mà mình lại viết Ma Kết cuối cùng.

Tình tiết câu chuyện khá là hài và vô cùng. . . Cẩu huyết! Kết nhà ta bắt đầu cuộc gặp gỡ với Yết Yết thông qua một cậu bé.

16 -“Thiếu gia!! Cậu ở đâu??”

Một đám người vận vets đen từ đâu chạy đến, thấy thiếu gia của mình đang khăng khăng ôm chân của một thiếu nữ thì lại cảm thấy có phần hơi kì lạ.

17 Chiếc xe sang trọng dừng trước một căn biệt thự xa hoa, rộng lớn. Nếu từ trên cao nhìn xuống thì nó chẳng khác nào là một tòa lâu đài với phong cách cổ điển phương Tây.

18 -“Tôi đã nói là không phải mà. . . “

Vân Ma Kết nức nở nói, hai chân không ngừng đá loạn, giẫy giụa muốn thoát ra nhưng căn bản chỉ tốn sức mà không thoát ra được.

19 Dương Xử Nữ lạnh lùng nhếch môi, vẻ mặt vô cùng bình thản đứng đối mặt với Trương Mặc Đình không lấy một tia run sợ như lúc trước. Hắn đối với cô căn bản chỉ muốn đùa giỡn thì hà cớ gì cô phải quan tâm đến hắn? Mặc khác, cô hận hắn, càng muốn khiến cho hắn thân bại danh liệt!

Trương Mặc Đình tức đến nổi thở không ra hơi, trong mắt hiện lên sát ý nồng đượm.

20 Trái tim của Phan Kim Ngưu kịch liệt run rẫy. Lòng cô bỗng chốc dấy lên từng trận đau đớn, đối với câu nói của Triệu Song Tử thì cô cảm thấy rất sợ hãi cùng đi cùng là cái cảm giác vô dụng.

Truyện Tình Yêu Của Sự Phản Bội

-“Con dâu tương lai a.”

Ông biết cô gái trước mặt từng là con gái của kẻ đã khiến cho cả gia tộc mình từng một thời rơi vào cảnh khốn đốn, có thể đẫn đến diệt vong. Nhưng Phan Kim Ngưu lại chính là không phải con gái của lão già đó. Ông còn không quá mức vô tâm như con trai nên có thể suy xét một chút về cô.

Tướng mạo cùng vẻ bề ngoài thật xinh đẹp, câu hồn đoạt phách cùng với đôi mắt màu lam ánh lên tia thanh lãnh, khí chất cao quý quý tựa hồ như đã được giáo dưỡng rất tốt từ nhỏ. Cô gái này quả đúng là có tố chất để trở thành con dâu của Triệu gia.

Tuy rằng con trai của ông vẫn chưa hề có ý định là sẽ cưới vợ nhưng cũng đã đến lúc phải tìm người ngày đêm bầu bạn với nó rồi. Ông cũng không còn nhiều thời gian vì thế phải nhanh chóng tìm ra một người xứng đáng để trở thành con dâu Triệu gia và nhanh chóng sinh cho ông tiểu hoàng tử, và tiểu công chúa để cho ông bế nha.

Nhìn thấy Triệu Lôi đột nhiên nắm lấy tay mình, Phan Kim Ngưu trong lòng cũng cảm thấy rất phức tạp.

-“Hả?”

Cô căn bản là không hiểu ông chính xác là đang nói cái gì. Con dâu? Còn tương lai cái gì? Cô rốt cuộc là có chút khó hiểu, chỉ cảm thấy mấy lời kia thật sự có chút kỳ quái…

Triệu Lôi mỉm cười, buông tay cô ra. Cũng không quan tâm đến vẻ mặt khó hiểu của cô, ông bất quá cũng đã biết trước được là cô sẽ như vậy.

-“Người tới mang bữa sáng ra đây!”

Ông nhìn cô, vẻ mặt nhu hòa làm cho người ta không nhận ra, ông chính là kẻ được mệnh danh là bá chủ hắc đạo nay lại đang mỉm cười ôn hòa trước một cô gái.

-“Đừng sợ, ta không làm hại con. Chỉ là, ta có nghe Song Tử nói về con nhưng vẫn chưa có dịp gặp mặt. Quả thật là làm ta rất hài lòng, rất xứng đáng với danh là thiếu phu nhân Triệu gia!”

Phan Kim Ngưu nhíu mày, đáy mắt lóe lên tia sáng quái dị. Ông muốn cô trở thành con dâu tức là sẽ trở thành vợ của Triệu Song Tử? Điều này quả thực không thể được!

-“Ta biết là con sẽ khó chịu, ngay cả Song Tử khi nghe đến chuyện này chắc chắn cũng sẽ không chấp nhận, ta rất hiểu tính tình của nó, nhưng không muốn cũng phải muốn, có chết cũng nhất định phải lấy. Hai đứa còn phải mau mau sinh chắt cho ta, ha ha!”

Triệu Lôi hưng phấn cười lớn, Phan Kim Ngưu nhìn ông đầy quái dị, mày liễu càng thêm nhíu chặt.

Đây là cha của Triệu Song Tử, Triệu Lôi! Là một người đàn ông đã ngoài ngũ tuần, là Lôi lão chủ nhân của ngôi nhà này. Chức vị ở hắc bang giao toàn quyền lại cho con trai, ông chỉ việc ở đây sống hết nửa đời còn lại.

Từng tung hoành hắc đạo một thời, Lôi Duyệt là cái tên trong giới hắc đạo đều biết đến và ít ai có thể xem thường. Tuy nhiên Lôi Duyệt lại cùng với Ngự Thiên, Huyết Báo đối đầu nhau. Thế lực cả ba lại ngang nhau, lại bị Hắc Vũ ở đằng sau hãm hại, bọn chúng mưu kế khôn lường, luôn thích ở trong bóng đêm mà âm thầm ra tay. Vì thế nên vạn nhất đều phải tuyệt đối đề phòng.

Bao nhiêu sát thủ tinh nhuệ cũng trong chớp mắt đều chết dưới tay bọn chúng.

Không phải vì Hắc Vũ có sát thủ nguy hiểm tài giỏi hay là về độ tàn bạo và tốc độ nhanh chậm như thế nào. Tất cả là vì bọn chúng rất tinh ranh, mưu kế và cách ra tay quỷ dị khiến cho người ta không lường trước được việc gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Nhưng gần đây Hắc Vũ không có ý định muốn giao chiến, thậm chí còn không có tin tức nào về bọn chúng. Im hơi lặng tiếng như thế không biết là đang tính kế gì, nhưng tuyệt đối không được lơ là, mất cảnh giác. Thứ chúng đang nhắm tới đó chính là giết những thế lực lớn không vì lý do hay mục đích nào cả.

Lúc này, Triệu Song Tử trở về biệt thự trước đó, nhìn thấy một chiếc xe khác đã đến trước từ lúc nào, trên gương mặt tuấn mỹ hiện lên một chút ý cười lạnh lẽo. Triệu Song Tử bước xuống xe, vẻ mặt không chút biến hóa, sải bước bước vào trong nhà.

Vừa đến trước cửa đã cảm nhận được nhàn nhạt khí thế, trong không khí còn ảm đạm mùi vị của sự nguy hiểm cùng chết chóc.

Tầm mắt đặt trên người nam nhân ngồi ở sô pha, dáng vẻ dù có chút hờ hững nhưng vẫn uy thế bức người.

Triệu Song Tử mặt không chút biểu cảm bước đến ngổi xuống đối diện với nhân kia. Đôi con ngươi nhàn nhạt hàn ý.

-“Không biết hôm nay một người cao quý như Hàn Tổng đây lại đến tìm tôi, có phải hay không là có việc gì đó hệ trọng?”

Hàn Thiên Yết vắt chéo chân, khóe môi khẽ cong, đôi mắt sắc bén hơi híp lại. Hắn không vòng vo ngay lập tức liền vào thẳng vấn đề.

-“Tôi không biết là cậu sẽ nghĩ như thế nào nếu như chúng ta hợp tác?”

Đọc Truyện Tình Yêu Của Sự Phản Bội

Hàng mi tựa cánh quạt khẽ động rồi nhẹ nhàng mở ra, để lộ đôi con ngươi xanh biếc lấp lánh tựa sao, thâm trầm tựa biển.

Nơi này..!

Đảo mắt nhìn xung quanh, hơi hơi nhíu mày, cái nơi này là nơi nào?

Tất cả như chìm trong bóng tối, ngoại trừ khung cửa sổ nhỏ được ánh trăng chiếu vào.

Phan Kim Ngưu khẽ cựa mình, đôi mày lại càng thêm nhíu chặt, làm thế nào mà cả tay chân cô đều bị trói chặt không thể nào nhúc nhích được!

Trong tâm trí cô mơ hồ cảm nhận được, lúc cô đang không chú ý thì ai đó từ đằng sau đánh ngất cô, sau đó…Sau đó…Tất cả đều trở nên mờ ảo, cô chẳng nhớ gì cả.

Khi tĩnh lại thì lại thấy mình ở cái nơi này, tay chân còn bị trói, sau ót còn cảm giác đau đớn. Mà…

Khả năng cao nhất là tên vệ sĩ mà cha cô thêu tới, chính hắn ta đã bắt cô giam giữ ở cái nơi này!

Triệu Song Tử…

Phan Kim Ngưu còn đang ‘dạo chơi’ trong mớ suy nghĩ hổn độn thì từ phía ngoài cửa đã truyền đến những âm thanh ‘cộp, cộp’ của giày da nện xuống sàn nhà tiến về phía căn phòng mà cô đang bị giam giữ. Trong đêm thanh tĩnh, từng tiếng bước chân ngày cần đến gần, Phan Kim Ngưu ngồi bên trong, cả thân người run lên, ai đó đang đến, trái tim của cô kịch liệt đập nhanh, hận không thể nhảy luôn ra khỏi lòng ngực.

Trong lúc Phan Kim Ngưu còn đang thấp thỏm, cánh cửa bật mở, hai mắt Phan Kim Ngưu hung hăng nhắm chặt.

Một lát sau…

Vẫn không cảm thấy có hiện tượng kì lạ gì xảy ra, khẽ mở lên đôi hàng mi cong vút để lộ hai viên ngọc sáng màu xanh biển lấp lánh tuyệt diễm.

Đưa mắt đảo qua cánh cửa đang bật mở, ngoài nó ra thì không hề có ai! Rõ ràng lúc nãy là cô nghe thấy tiếng bước chân cơ mà..!

Đang còn miên man, một giọng nói trầm lạnh mang theo một phần sát khí, lạnh nhạt cất lên:

-“Đừng ngây ngốc nữa, vẻ mặt của cô hiện giờ thật không giống như một vị tiểu thư lạnh lùng, cao quý khi còn ở Phan gia! Cô…Là đang sợ cái gì sao!?”

Câu nói này như một mũi tên đâm thẳng vào lòng cô, đúng hơn là đang chế giễu cô! Mà…Giọng nói này, thật quen..!

Hai mắt mở lớn, nhìn về phía giọng nói phát ra, đập vào mắt cô là một thân người cao ráo của một người con trai đang đứng trước khung cửa, ánh trăng rọi vào dung mạo tuấn mỹ, tuyệt luân khiến cho gương mặt hắn càng thêm sinh động, tuyệt mỹ động lòng người.

Đọc Chương 37: Phản Bội

Manhattan càng rút ngắn khoảng cách giữa Song Tử và ả ta hơn. Qua từng bước chân như mèo, yểu điểu như nàng thơ. Khẩu súng trên tay như chiếc quạt lông vũ kiều diễm. Song Tử buông lời vô cảm: – Đối với thế giới này tôi đã chết rồi. – Chừng nào cô còn chảy trong mình dòng máu hoàng gia, cái chết trên giấy tờ chưa đủ để cô thoát khỏi diện mục tiêu. Khẩu súng bây giờ đã ở yên đằng sau đầu cô, nòng súng nổi bật trên mái tóc trắng, không bao lâu sau, màu trắng sẽ thành màu đỏ. Song Tử hít một hơi thật sâu, cười như không cười: – Cô muốn giết tôi đến thế sao? Manhattan cười lớn, câu hỏi này đương nhiên Song Tử đã biết câu trả lời, thời khắc này, lời trăn trối này không nên nhàm chán như thế chứ. – Tôi đợi ngày này lâu rồi. Mất đi cô, tôi sẽ trèo cao thêm một bậc. Cứ nói là cô yếu ớt đến mức bị tên hoàng tử ngu xuẩn kia thổi bay óc là được. Manhattan bỗng nhiên không cười nữa, ả ta lạnh lùng nói: – Tôi ghét sự nhàm chán, và cô thì luôn nhàm chán. Không lấy một chút thú vị.Bằng Viên đạn bay găm thẳng vào tường, Song Tử đã kịp cúi xuống, quay đầu lại, một tay nắm lấy báng súng kéo thấp, chân phối hợp đá vào bụng đẩy ả ra xa để giữa khoảng cách, sau đó hất bay khẩu súng bằng chân. – Ồ xem ra cũng biết cách chống cự nhỉ? Manhattan không phải dạng thường, Song Tử biết điều đó. 2 người họ tham gia khoá huấn luyện cùng nhau đâu phải ngày 1 ngày 2. Khả năng của nhau đến đâu có lẽ chỉ có đối phương hiểu rõ nhất. Song Tử không rút súng, nhưng từ trong túi lấy ra một con dao găm quân đội, lưỡi sắc bén. Cô không nhượng bộ, nói lời khiêu khích: – Giết tôi thử đi nào. Manhattan như con thú săn mồi bị chính con mồi mình chọc tức, ả ta lao đến, nhanh như cắt, đánh bằng tay không. Song Tử rất bình tĩnh đối đầu, cô vừa phối hợp với cánh tay, cơ thể dẻo dải, để điều khiển dao găm. Manhattan liên tục không để lộ sơ hở, toàn bộ đều được bảo vệ, cô lấn tới, ả ta tự vệ, cô lùi lại, ả tấn công. Mỗi đòn tấn công đều có chủ ý. Khác với Song Tử, Manhattan tấn công vào 36 huyệt trên cơ thể cô, chỉ cần trúng một đòn giáng xuống, đủ khiến cô mất mạng hoặc bất tỉnh. Song Tử thà mình rơi vào khả năng thứ 1 còn hơn. Song Tử xoay ngược cán dao, chỉ trong tức khắc, sượt qua cổ Manhattan không thương tiếc, vết cắt chưa đủ sâu, nhưng đủ để tạo ra sợi chỉ mảnh máu theo đó bám lên lưỡi dao, một màu đỏ đậm như hoa hồng. – Không tồi. Manhattan nhảy ra xa, áo màu đen bọc lấy cổ bị lưỡi dao kìa cứa qua, vết cắt là 1 đường thẳng đẹp mắt. Ả ta nới lỏng cổ áo, để lộ chiếc cổ trắng nõn. Ả thấy Song Tử nhìn mình, nở một nụ cười quỷ dị, chỉ vào cổ. Ý nói là hãy nhắm vào đó. Song Tử tốn không ít sức lực để đối đầu với con quái vật Manhattan, cả thị lực đều tập trung trên ngườiả ta, chỉ cần lơ đễnh cũng có thể mất mạng. Manhattan lao đến, nhưng lần này, chuyển động hoàn toàn khác, nhanh hơn, sắc bén hơn và dứt khoác hơn. – A Song Tử bị đá vào cánh tay trái, cô có thể nghe thấy tiếng rạn nứt, cũng có thể chỉ là tưởng tượng thái quá. Nhân lúc đó Manhattan liền đấm vào bụng cô thật mạnh. Song Tử không tránh kịp, cảm thấy lục phủ ngũ tạng như muốn vỡ nát, cô khuỵ xuống. Manhattan nắm lấy tóc cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình. – Mày đúng là con công chúa khiếm nhã, không biết cúi đầu trước tao sao? Sau đó cuộn tay thành nắm đấm, một cơn đau chưa qua đi, những cơn đau khác nối tiếp không ngừng nghỉ. Manhattan nắm lấy bả vai Song Tử, rồi dùng đầu gối huých vào bụng cô không thương tiếc. khi Song Tử co người ôm bụng mình nằm trên sàn nhà một cách thảm thương. Gương mặt biểu lộ nỗi đau theo cách nguyên thuỷ nhất, hít thở khó khăn. Con dao găm thay vì nằm trong tay cô, giờ đây Manhattan xoay xoay nó trên tay như một vật đồ chơi vô hại, cười tươi:

– Này, tao có nên cắt xác mày khi trở về không? Cô ta ngồi xổm xuống. Ánh trăng đã không còn bị che phủ, ánh sáng êm dịu như một tấm lụa mỏng phủ lên gương mặt và mái tóc trắng xinh đẹp, như một con búp bê được gia công bởi những người thợ lành nghề, xinh đẹp đến mức khiến người khác muốn chiếm lấy làm của riêng. – Không, không, như vậy lâu quá, tao nên tiến hành ngay bây giờ thì tốt hơn. Manhattan giơ cao con dao trên tay, vị trí, động mạch ở cổ.Rầm – MÀY_ Song Tử dùng hai tay bóp chặt lấy cổ cô ta không buông. Nhân lúc sơ hở, cô đã tránh đường dao đâm xuống để nắm lấy cổ Manhattan dồn vào bức tường ngay bên cạnh. Song Tử gằn từng tiếng: – TÔI CHƯA THỂ CHẾT. Manhattan không ngừng vùng vẫy, mặt nhăn nhó, đỏ phồng, cổ ả bị một lực không hề nhỏ đè mạnh lên khí quản. Như một con thú trong đường cùng, ả bất chấp tấn công Song Tử, nhưng cổ ả vẫn không được nới lỏng chút nào. Nhận ra không còn cách nào, Manhattan dùng tay mò mẫm túi tìm con dao găm. – Hơ Ả ta trừng mắt, nhìn xuống ngực mình đang thấm dần một mảng màu đỏ, đỏ trên đen, không nổi bật máu ả ta chút nào. Máu cứ thế tuôn trào, tim, ngừng đập. Dao găm đâm rất sâu vào tim, Song Tử rút ra. Máu như một dòng suối bị khuấy đảo. Cơ thể Manhattan buông lỏng dần đến khi chạm đất. Máu đã thấm vào cả giấy gián tường, mắt ả tả vẫn không hề khép lại, biểu cảm cuối cùng còn xót lại trên gương mặt, là sự bàng hoàng, bởi vì bị đánh bại. Song Tử thở hắt ra mấy tiếng, bụng cô vẫn rất đau nhức. Cánh tay cũng thế, Song Tử sau khi liếc mắt nhìn xác của Manhattan, chợt nhận ra, bản thân mình đã làm gì. Đây là tự vệ, nhưng đây cũng đã là rước hoạ vào thân. Song Tử lau nước trên khoé miệng, cô cảm thấy kiệt sức, nhưng vẫn chưa thể ngã xuống lúc này được. Cô tiến đến ngăn bàn lúc nãy, ở ngăn cuối cùng, nếu tinh ý, mới biết được rằng, phần đáy được thiết kế để mở ra cơ quan.Cách Một viên gạch lót sàn, di chuyển, rất ít, chưa đến 1cm. Song Tử dùng hết sức, lật viên gạch ấy lên. Một két sắt dưới sàn nhà, khoá điện tử. Đầu tiên cô lấy thiết bị trong túi ra, đặt sẵn thời gian, rồi đến điện thoại. Khi ngắt điện lâu đài, hệ thống điều hoà cứ thế ngưng hoạt động, bên trong căn phòng khoá kín, cơn lạnh vẫn không ngừng khiến Song Tử cảm thấy không thoải mái, vì cô đang đổ mồ hôi lạnh, nói: – Phá khoá. Bắt đầu kế hoạch B.Ok AI trong máy trả lời. Kế hoạch B là kế hoạch dự phòng, một kế hoạch không nên dùng tới thay cho hoà bình như kế hoạch A. Song Tử đặt điện thoại vào mã khoá.Bíp AI thông báo: Còn 37 giây Cách

Cô xoay tay cầm, rồi chợt như nhận ra điều gì đó. Song Tử nhanh chóng buộc một sợi dây mảnh nhưng rất sắc bén, bền bỉ vào tay cầm đó, cô lùi lại mấy bước. BẰNG

Quả nhiên dưới két sắt là một bẫy dành cho những kẻ đột nhập đáng yêu. Nếu không để ý mở lên, súng sẽ được kích hoạt, giết chết kẻ xâm nhập. Đó cũng là lí do Liên Minh dù có dùng bao nhiêu người vẫn không thể lấy được vật cô cầm trên tay, một chiếc đĩa tròn, màu trắng, bên trên ghi chữ W.I.N.E AI: Còn 11 giây. Bắt đầu đếm ngược Hành lang không một tiếng động giờ đây có âm thanh bước chân nhè nhẹ, phải rất chú ý mới nghe được. Song Tử mở tung cánh cửa ban công, gió lũ lượt tốc bay bức màn bằng vải nhung. Cô vén tóc mình, chiếc đĩa ngậm trong miệng, một tay móc khoá lên họa tiết thanh sắt ban công, tay còn lại chạm vào túi kiểm tra đồ đã được mang đi chưa.AI: 0 GIÂY Bang Cánh cửa bị bật tung ra, một tên sát thủ tiến vào, mặt che kín, từ đầu đến cuối được trang bị, trên tay là khẩu súng có ống giảm thanh. Hắn đảo mắt một vòng quanh căn phòng hỗn độn, dừng lại ở thi thể giữa vũng nước đậm đặc không rõ màu sắc. – Cô Manhattan! Hắn từ từ tiến gần đến cửa thuỷ tinh được mở tung, luồng khí lạnh như cắt qua da thịt, hắn vô tình chạm mắt với Song Tử đang ở trong tư thế chuẩn bị nhảy xuống. Song Tử bặm môi, sau đó bỏ chân ra đổ người ra phía sau. Tên sát thủ hướng súng ra chỗ cô bắn liên hồi.Bằng bằng – Dừng tay, cô ta là quản lý, thuộc cấp cao, mày đang làm gì vậy hả?