Top 11 # Y Nghia Cung Bach Duong Nam Xem Nhiều Nhất, Mới Nhất 3/2023 # Top Trend | Duongveyeuthuong.com

Bach Duong Hotel Mui Ne

Bach Duong Hotel Mui Ne cung cấp dịch vụ hoàn hảo và thiết bị tối tân tạo nên một kì nghỉ khó quên. Sự chọn lọc khắt khe những thiết bị hàng đầu như miễn phí wifi tất cả các phòng, quầy lễ tân 24 giờ, nhận/trả phòng nhanh, giữ hành lý, wifi công cộng để khách có thể tận hưởng thoải mái khi ở khách sạn. 

Tất cả nơi ăn chốn ở của khách đều có trang bị tiện nghi chu đáo để bảo đảm khách có cảm giác dễ chịu không nơi nào sánh được. Bãi biển riêng của khách sạn là nơi lý tưởng để thư giãn và đổi gió sau một ngày bận rộn. Khi bạn tìm kiếm chỗ tạm trú thoải mái và tiện nghi ở Phan Thiết, hãy bắt đầu cuộc hành trình đến Bach Duong Hotel Mui Ne.

Bach Duong Hotel Mui Ne cách bãi biển 1 phút đi bộ. Nằm trên một dải bãi biển riêng ở thành phố Phan Thiết, Bach Duong Hotel có hồ bơi ngoài trời, nhà hàng gọi món và truy cập Wi-Fi miễn phí.

Khách sạn cách Sân Gôn Sea Link 15,6 km và cách Sân Gôn Ocean Dunes 15,9 km. Quán Bar-A-Cuda nằm trong bán kính 16,4 km từ chỗ nghỉ này.

Chúng tôi sử dụng ngôn ngữ của bạn!

Khi bạn đã có kế hoạch cụ thể cho chuyến du lịch của mình thì hãy quyết định ngay. Giá phòng sẽ tăng và loại phòng bạn chọn sẽ không còn trống nếu quay lại đặt sau. Hãy kiểm tra giá phòng và đặt ngay hôm nay để giữ phòng. Đừng bỏ lỡ cơ hội được mức giá tốt!

Bach Duong Pham – Duane Morris Vietnam

Despite abundantly available biomass feedstock of agricultural origin, ranging from sugar bagasse, wood chip to rice husks and stalks, biomass as a source of renewable energy does not seem to have received the same amount of attention from the government of Vietnam as solar or wind power. It took the government more than six years to acknowledge the modest results of the current incentives package and adopt measures to give a new push to the development of biomass power plants. This was done on 5 March 2020 when the Prime Minister issued Decision No. 08/2020/QD-TTg (“Decision 08“) amending Decision No. 24/2014/QD-TTg dated 24 March 2014 (“Decision 24“) on support mechanisms for the development of biomass power projects in Vietnam. Decision 08 introduces a number of important changes which will take effect on 25 April 2020.

Increase of the Feed-in-Tariffs (“FiT”)

The FiT for electricity produced by combined heat and power (“CHP”) biomass power plants will increase from USD 5.8 cents per kWh to USD 7.03 cents (VND 1,634) per kWh.

The government has also abandoned the use of avoided cost schedules (calculated based on the cost of electricity produced by coal-fired power plants) published annually for determination of the electricity purchase price from non-CHP biomass electricity producers. The FiT for these projects is set at USD 8.47 cents (VND 1,968).

The FiTs are exclusive of value-added tax and are adjusted according to USD/VND exchange rate. The new FiTs will be also benefit the biomass power projects which have started operating before 5 March 2020 for the remaining terms of their power purchase agreements (“PPAs”).

Technical standards for electricity generation equipment

Decision 08 introduces a new requirement to comply with technical standards applicable to biomass electricity generation equipment and quality norms applicable to electricity produced by biomass power plants. Similar requirements already exist in recent regulations applicable to solar and wind power projects. The technical standards and norms will be elaborated by the Ministry of Industry and Trade (“MOIT”) which is also responsible for the issuance of a new model PPA for biomass projects.

Possibility of alternative off-takers

Under Decision 08 Electricity of Vietnam (“EVN”) (directly or through its authorised group entities) remains the sole off-taker of the electricity generated using biomass. However, the new decision also opens the door to “organisations assuming the rights and obligations” of EVN (or its relevant group entities) to become biomass electricity off-takers. This new development is in line with the government’s road-map for the liberalisation of Vietnam’s electricity markets (wholesale and then retail) by 2025. It is not clear whether this would improve the bankability of biomass PPAs, since EVN, as a State-owned enterprise, still enjoys strong government support while such backing may not be available to other off-takers in the future.

The possibility of selling electricity produced by biomass power plants directly to end users is not contemplated by the government at this stage. A recently published draft regulation on pilot Direct PPAs does not seem to include biomass power projects.

The hope is that above changes will make biomass power projects more attractive for investors. Whether the government’s target to increase the share of electricity produced from biomass to 2.1 percent of the total generated electricity by 2030 set out in the Revised Power Development Master Plan VII is achievable still depends a great deal on the new biomass PPA and technical requirements for biomass power projects to be issued by the MOIT in the coming months.

12 Chom Sao Cuoc Song Hoc Duong Chap 8 Ky Uc Bach Duong

Through The Night – IU

Cả hai đang nói chuyện vui vẻ thì bỗng dưng Bạch Dương dừng lại và đứng dậy bỏ về phòng. Sư Tử hơi giật mình trước phản ứng của Bạch Dương nên cô đã hỏi BD với cái volume rất to: – Nè, không dự tiệc hả?… Này…hơ… sao thế nhỉ? Ô chết mọe , chưa xin lỗi Bạch Dương!Aiz  __________________________________________________ Trở về phòng với một cái tâm trạng và cảm xúc lẫn lộn, Bạch Dương khẽ ngồi xuống chiếc ghế sofa rồi thở dài. Lại một lần nữa, toàn bộ cái ký ức của cậu lại trở về, cậu ghét nó… Cậu ghét chính cái ký ức tuổi thơ của mình vì nó chứa đựng toàn những ký ức đẹp với cô bạn thân hồi nhỏ nhưng tại sao cậu không thể nhớ rõ nó… Còn cái ký ức với cô Lena kia thì cậu lại nhớ rõ từng chi tiết một, cô ta đến như thế nào, cô ta xen vào tình bạn giữa cậu với cô bạn kia ra sao và cả chuyện nhà cô ta đùng một phát đính cho cô ta với cậu mà cậu còn không biết gia đình cô ta quyền thế như thế nào, gia đình cậu cũng đồng ý luôn…lý do…bây giờ cậu mới hiểu Chuyện xảy ra vào nhiều năm trước (lúc Bạch Dương 8 tuổi) Một cậu bé với mái tóc vàng nhạt đang chơi cùng một cô bé có mái tóc nâu , họ chơi đùa với nhau thật vui vẻ. Đoán xem, hai đứa bé ấy đang chơi trò gì mà có vẻ vui thế nhỉ đó là…nghịch cát. Cả hai đứa bé ấy đều đưa hết trí tưởng tượng của mình vào cái cục cát đang nghịch. Vì là từ trong trí tưởng tượng ra nên chúng đều có các hình dạng rất lạ và ngộ nên đứa này cười cái của đứa kia, cứ như vậy. Rồi cho đến khi cậu bé tóc vàng kia làm một bông hoa bằng cát ẩm và nói với cô bé bên cạnh: – Mình vừa nặn hoa nè, đẹp không? – Ồ, hoa gì vậy?  – Mình nghĩ đây là chúng tôi gì nhỉ, à hoa cát! – Ồ! – Mình làm tặng cậu đó! Nè! – vàng – Ồ, cảm ơn nha! Để mình làm một bông tặng lại cho cậu nha? – Thật hả, cảm ơn nha! Rồi cô bé tóc đen lại ngồi xuống và lúi húi nặn một bông hoa…cát bằng cát ẩm. Sau một khoảng thời gian thì cô bé đã hoàn thành tác phẩm của mình và đưa cho cậu bé tóc vàng. Sau khi cậu bé đó nhận bông hoa thì cô bé nở một nụ cười…một nụ cười thật tươi…một nụ cười ấm áp như ánh mặt trời vậy Mặt cậu bé kia phút chốc bỗng đỏ bừng lên: – Sao vậy, cậu ốm hay sao mà mặt đỏ lên kìa! Để mình xem nào!  Cô bé tóc đen lo lắng hỏi khi mà thấy mặt của cậu bé đỏ lên như thế, không những vậy cô còn áp trán mình vào trán của cậu bé. Mặt cậu bé đã đỏ nay còn đỏ hơn Mặt cậu ấy, gần quá…cậu ấy…đẹp thật, đôi mắt xanh nhạt…mái tóc nâu với vài sợi đen…/suy nghĩ của cậu bé/ – Hai em đang làm gì vậy? – Một cô gái tóc nâu nhạt cất tiếng làm giám đoạn suy nghĩ của cậu bé tóc vàng – A chị Bạch Hồng! – Nâu Cô bé tóc nâu nhìn thấy cô gái kia liền lập tức chạy tới ôm, cô gái kia nói: – Ô, xem ai tới chơi này, em gái đáng yêu của chị! Mau vào rửa chân tay rồi chị đưa đi ăn rồi chở về nha! Tối nay ba mẹ chị không có nhà! – Vâng! – nâu Ngay lập tức cô bé kia chạy vào trong nhà còn cô gái kia thì hướng về chỗ cậu bé hỏi: – Bạch Dương, em có định ăn không mà còn đứng đấy? – Có chứ, Bạch Hồng, chị chờ em! _________________________________________________________________ Ly nước trên tay Bạch Dương bỗng rơi xuống sàn nhà và vỡ choang, cậu cố tình, cậu không hiểu vì sao mỗi làn nhớ lại cứ đến lúc chị cậu sắp nói tên cô bạn ấy là ký ức của cậu lại vỡ vụn – Chết tiệt, rốt cuộc cô ấy là ai? Và tại sao cô ấy tự dưng biến mất? Bạch Dương. mày là đồ vô dụng, mày không thể nhớ tên của cô ấy thì biết đâu mà tìm! Mày không làm được gì kể cả việc bảo vệ người thân của mình. Tại sao hồi đó mày không thừa nhận luôn đi, mày yêu cô ấy cmnr, giờ mày hối hận chưa? Bạch Dương tự chửi chính bản thân của mình rồi lại tự dưng nhớ đến việc của Lena 4 o’clock – R&V (BTS) Chuyện xảy ra 8 năm trước (năm Bạch Dương 10 tuổi) Khi đó, cậu đã không còn chơi cùng cô bé tóc nâu kia nữa, không phải vì cậu không muốn chơi mà cô bé ấy đã chuyển sang Mĩ cùng gia đình. Trước khi đi cô chỉ để lại một bức thư ngắn: Bạch Dương nè! Thời gian mình và cậu chơi với nhau rất vui nhưng vì công việc của papa và cũng vì người thân mình cũng đang ở bên đấy nũa nên mình phải sang Mĩ cùng gia đình. Mình đã nói với chị Bạch Hồng và chị ấy cũng rất buồn, mình cũng rất buồn nữa. Không biết cậu thì như thế nào nhỉ? Tò mò quá đi! Nhưng nếu có buồn thì cũng đừng buồn quá nha, 8 năm nữa mình sẽ lại quay về và sẽ lại cùng chơi với cậu thật vui như trước. Và khi về mình cũng sẽ mua thật nhiều quà cho cậu, chị Bạch Hồng, cho cả papa và mama của cậu nữa. Đừng buồn nha, nhất định năm 18 tuổi chúng ta sẽ gặp lại nhau. Nhớ dỗ chị Bạch Hồng nha, chị ấy buồn lắm đấy!                                                                                                                                Bạn thân của cậu    Bạch Dương đọc thư mà nước mắt tuôn như suối, bỗng nhiên Bạch Dương nghe tiếng gõ cửa. Hóa ra là chị Bạch Hồng, đúng là chị buồn thật. Bạch Dương cầm tay chị dẫn chị ngồi xuống ghế, Bạch Hồng buồn bã nói: – Đó là một cô bé dễ thương, lạc quan và ấm áp. Hôm qua khi đến nhà mình nói cho chị tin này, cô bé đã ôm lấy hai chân chị nói: Em phải sang Mĩ cùng gia đình, chị có buồn không vậy? và chị thật sự đã bật khóc. Cô bé đã kể cho chị lý do, chị khóc nhưng cô bé không khóc. Cô bé đã cười và nói chị đừng buồn, 8 năm sau cô bé sẽ về và mua quà cho cả nhà mình. Khi nhìn nụ cười của cô bé, chị thấy lòng ấm áp và yên ổn hơn rất nhiều! Cô bé khẳng định chắc nịch là Bạch Dương sẽ an ủi chị nhưng với cái tình hình nước mắt nước mũi đầm đìa thế kia thì không biết là ai an ủi ai nhỉ? – Chị còn đùa được nữa! – Thôi, đừng buồn nữa, cô bé đó sẽ trở về đúng không, chỉ cần kiên nhẫn thôi! Nào, đi ăn! Bạch Hồng bế Bạch Dương đang thối mặt ra đến phòng bếp. Đúng 10 ngày sau khi cô bé đõ đi sang Mĩ thì Bạch Hồng bị bắt cóc. Bạch Dương lại bị sốc, papa và mama cậu đã huy động hết lực lượng trong nhà đi tìm kiếm. Còn báo công an và đăng tin lên báo và thời sự nữa. Đúng lúc đó thì có một gia đình đến nói rằng họ đã bắt cóc Bạch Hồng và nếu muốn Bạch Hồng trở về an toàn thì phải đính hôn cho Bạch Dương với con gái của họ là Lena và hằng năm chu cấp cho họ một khoản tiền lớn Bạch Dương nghe từ đính hôn thì không phải lạ lẫm gì. Cậu là con của chủ tịch tập đoàn vô cùng lớn nên chuyện hứa hôn, đính hôn đã được pama, hay thậm chí là ông bà nói cho nghe từ nhỏ. Cậu đã đồng ý trong do dự để đảm bảo sự an toàn của Bạch Hồng vì cậu muốn đính hôn với cô bé kia cơ Nhưng mọi chuyện đâu có dễ dàng như vậy, sau khi đính hôn pama cậu có hỏi pama của Lena về việc thả Bạch Hồng vì mọi chuyện đều đã làm theo yêu cầu của họ. Họ cười và nói: “Xin lỗi, đúng là lúc đầu nễu chỉ là hai việc kia thì chúng tôi có thể thả con gái của ông bà nhưng mà chúng tôi cũng đã suy nghĩ lại là sẽ giữ Bạch Hồng thêm vài năm nữa vì những lúc cấp bách chúng tôi có thể dùng nó để tống tiền ông bà. Thế nào, một kế hoạch quá thông minh đúng không?” Vì sự an toàn của Bạch Hồng nên pama đã đồng ý. Những năm đó, vì vừa phải lo cho gia đình, vừa lo cho việc tìm kiếm ngầm Bạch Hồng và cả số tiền lớn cho nhà Lena mỗi năm nên ngôi vị Tập đoàn đồ dùng thể thao lớn mạnh nhất thế giới đã không còn, công ty papa lâm vào suy thoái nghiêm trọng.  Trong lúc đó thì mama ngày nào cũng ra vườn hoa sau nhà rồi nảy ra ý tưởng làm tinh dầu thơm từ các loại hoa. Mama bắt đầu liên kết với các công ty nhỏ sản xuất tinh dầu thơm để xin sự đầu tư. Rồi mama bắt đầu thành lập một công ty nhỏ, chỉ sau 2 năm, công ty nhỏ đã phát triển trở thành một tập đoàn tinh dầu thơm lớn nhất thế giới dưới sự lãnh đạo xuất sắc và sự sáng tạo của mama. Nhưng nỗ lực tìm kiếm Bạch Hồng vẫn toàn là những chuỗi dài thất bại! ________________________________________________________ Những giọt nước mắt lăn nhẹ trên mặt Bạch Dương, trong một năm mười tuổi cậu đã phải chứng kiến bạn thân mình rời xa, phải chứng kiến cảnh mất đi người chị, phải nhìn pama đau đầu hay ốm, bệnh thất thường. Nhưng rồi tập đoàn của papa cũng khôi phục và tập đoàn của mama thì thành công rực rỡ …nhưng Bạch Hồng chưa được tìm thấy Without You – NCT U Cậu tự đầu vào ghế sofa, đưa tay lau nhẹ những giọt nước mắt trên má. Bỗng cậu nghe tiếng gõ cửa và rồi nắm đấm cửa xoay nhẹ. Cậu quay ra nhìn về phía cửa …Sư Tử đang đứng đó, cô nói với Bạch Dương: – Mình đưa cho cậu cái này và cũng có chuyện muốn nói với cậu? – Ờ ừm, cậu ra đây ngồi đi Sư Tử ngồi xuống đưa cho Bạch Dương một kẹp giấy nhỏ rồi nói: – Đây là lịch học trong chuyến đi lần này, lúc mình đi qua gian caffe thì mình gặp lớp trưởng đang ngồi uống nên mình đã vào nói chuyện và uống cùng cậu ấy thì cậu ấy đưa cho mình cái lịch học của lớp rồi nhờ mình mang lên cho cậu vì phòng mình tiện đường qua phòng cậu!  – Lớp trưởng, ý cậu là bà chằn đó hả? – Ừ, Xử Nữ ý! Nhưng cậu ấy đâu có bà chằn lắm đâu, cậu ấy đã trả tiền cho cốc smoothies của mình rồi gọi cho mình một sữa nóng mang lên tận phòng mình nữa vì cậu ấy bảo là uống smoothies khó ngủ lắm! – Cậu uống cái gì cơ? – Mình uống smoothies, smoothies matcha! Có chuyện gì à? – Không, chỉ là mình cũng thích uống smoothies matcha! – Ồ, vậy là chung sở thích rồi! Mà thôi, mình về phòng đây, muộn rồi, cậu còn phải nghỉ ngơi nữa. À mà ngày mai 8 giờ tập trung ra mạn thuyền nha! – Ừ, ngủ ngon nha! – Ừ Một lúc sau khi Sư Tử về thì có một phục vụ đến đưa cho cậu một smoothies matcha và một cốc sữa nóng. Bạch Dương nói với người phục vụ: – Hình như anh nhầm phòng rồi, em đâu có gọi mấy thứ này! – Nhưng mà có một cô gái đã bảo tôi mang lên cho phòng 145 mà! – Một cô gái ạ? Cô gái ấy như thế nào ạ? – Cô ấy rất đẹp, có mái tóc đen và đôi mắt xanh! Lúc trước đấy cô ấy còn ngồi uống cùng một cô gái rất đẹp khác! Là Sư Tử!/suy nghĩ của BD/ – À, cái cô gái ngồi cùng cô gái gọi cái này mang lên đây có tóc màu nâu sữa với mắt màu tím đúng không ạ? – Ừ, là người quen của cậu à? – Vâng, bạn mắt xanh là Sư Tử, bạn mắt tím là Xử Nữ. Chắc là Sư Tử gọi cho em đây! – Ồ, vậy chúc em ngọn miệng. Sư Tử còn đưa cho em cái này nữa! Anh phục vụ rút từ trong túi áo ra một mảnh giấy nhỏ rồi đưa cho Bạch Dương. Bạch Dương nhận lấy mảnh giấy cùng với khay đồ uống. Cậu đặt khay xuống bàn rồi mở tờ giấy ra đọc: Smoothies matcha đấy, uống xong nhớ uống sữa nóng cho đỡ mất ngủ nha! Chỗ này mình mời. Cho mình xin lỗi vì chiều nay đã làm mất hình tượng của cậu. Ngủ ngon nha!                                                                                                                                                 Sư Tử Mình biết ngay mà!/suy nghĩ của BD/ Cậu cầm cốc smoothies đến bên cạnh cửa sổ rồi đứng uống, mặc dù vừa nhớ lại những kí ức buồn nhưng bây giờ cậu lại thấy vui đến lạ. Cả tâm hồn cậu nhẹ nhõm hơn hẳn! – Cảm ơn nha Sư Tử! ____________________________________________ Chap này và những chap trước có hơi thiên vị Sư Tử và Bạch Dương nên cho mình xin lỗi. Các chap sau mình sẽ chia đều cho từng người và từng couple một! Một lần nữa xin lỗi mọi người! CHÚC MỌI NGƯỜI CÓ MỘT KỲ NGHỈ HÈ VUI VẺ!

Fanfiction 12 Chom Sao Bi An Rung Beelzebub Chuong 4 Phan 2 Duong Toi Thanh Duong

Thiên Yết nhắm mắt tay cầm thật chắc vào vô lăng cho tới khi có cảm giác chiếc xe đã ngừng hẳn mọi chuyển động. Một vật gì đó đã va vào thân xe khiến chiếc xe bật ra khỏi đường. Vỏ ngoài làm bằng vật liệu siêu bền giữ cho người trong xe an toàn. Thiên Yết va vào cửa xe, vẫn kịp nhìn thứ vô tình va vào xe. Một cây búa khổng lồ có cán treo trên cao giống với bẫy trong các lăng mộ. Chiếc búa vẫn còn đung đưa, đầu búa giường như bị móp lại sau cú va chạm.

– Song Ngư, em không sao chứ, thấy trên đó không? Ánh sáng lạ mập mờ chiếu lên cao, cán búa lộ ra là được treo trên một cành cây lớn. Song Ngư rút từ trong túi một khẩu súng khá dài, hình như là súng ngắm, cô nói với giọng chắc nịch: – Anh cứ đi, mấy cái bẫy tầm thường này cứ giao cho em! Thiên Yết xoay mạnh tay lái, động cơ xe gầm lên như một con mãnh thú, chiếc xe lao trở lại con đường. Song Ngư mở cửa sổ, một tiếng vút rất rõ thoáng qua, thật nhanh, một tay cô nạp đạn, tay còn lại sẵn sàng bóp cò…

– Song Ngư, em không sao chứ, thấy trên đó không? Ánh sáng lạ mập mờ chiếu lên cao, cán búa lộ ra là được treo trên một cành cây lớn. Song Ngư rút từ trong túi một khẩu súng khá dài, hình như là súng ngắm, cô nói với giọng chắc nịch: – Anh cứ đi, mấy cái bẫy tầm thường này cứ giao cho em! Thiên Yết xoay mạnh tay lái, động cơ xe gầm lên như một con mãnh thú, chiếc xe lao trở lại con đường. Song Ngư mở cửa sổ, một tiếng vút rất rõ thoáng qua, thật nhanh, một tay cô nạp đạn, tay còn lại sẵn sàng bóp cò…

_”Bùm”_

Tiếng súng nổ, viên đạn lao đi tưởng như vận tốc âm thanh không thể so bì…

Tiếng súng nổ, viên đạn lao đi tưởng như vận tốc âm thanh không thể so bì…

_”Rầm”_

Một chiếc búa khổng lồ nữa xuất hiện, nhưng không phải lao vào chiếc xe mà lao thẳng xuống đất kéo theo một cành cây bị gãy. Tiếng động vang vọng không gian tưởng như có thể đánh thức những sinh vật ẩn núp trong bóng tối. Xe đi tới đâu, những chiếc búa khổng lồ đều rơi xuống bởi những nhát bắn chuẩn xác từ cây súng trên tay Song Ngư. Tốn mười viên đạn, họ đã thoát ra khỏi rừng cây cổ thụ u ám. Trước mắt họ giờ đây, một khoảng không, một bãi đất trống hiện ra tuy không phải rộng những để có thể đi hết chiều rộng với đôi chân trân cũng phải tiêu tốn một phần sức lực. Họ đã có thể nhìn thấy bầu trời, hình như là buổi bình mình khi mặt trời hẵng còn khuất sau những dãy núi. Ánh sáng mờ ảo càng khiến nơi đây trở nên huyền bí. Thiên Yết lấy chiếc đồng hồ trong túi ra xem. Những kim giờ, kim phút rồi kim giây, bọn chúng đều quay cuồng như đầu óc anh lúc này vậy. – Tuyệt, ta không có chút nhận thức nào về thời gian. Mà nơi này có an toàn không chứ? – Thiên Yết hỏi đùa trong tiếng cười gượng gạo – Những nơi tưởng như an toàn nhất lại là nơi nguy hiểm nhất, coi chừng có bẫy Thiên Yết đạp phanh để xe đi chậm lại, anh chú ý quan sát xung quanh. Bỗng hai chấm sáng từ lùm cây phía sau lọt vào tầm mắt. “Nhìn kìa Song Ngư, kia có phải mắt quái vật?” Anh kéo tay áo Song Ngư. Cô ngoái lại nhìn, chấm sáng vụt tắt, thay vào đó là một luồng khí màu vàng lấp lóe từ phía sau xe vụt lên phía trước, tạo thành một bức tường chắn ngang lối đi. Tiếp đó, thứ ánh sáng lạ trở nên chói lóa hơn, dẫn lối cho họ, một lối đi dường như là duy nhất: xuyên qua bước tường kia. – Anh sẽ thử lao vào nó, có lẽ sẽ có ích – Nếu đó là một thứ ma thuật chết người thì khác nào tự sát, để em xuống xe – Đừng xuống xe, nguy hiểm lắm đấy – Thì đã sao? Song Ngư cầm sẵn trên tay khẩu súng lục, mở cửa bước ra. Ngay lập tức, một mũi tên lao về phía cô, hăm hở lập công với kẻ ác mà lấy đi tính mạng cô. Mũi tên lao chưa đến người thì đã bị chém gãy làm đôi. Một nhát kiếm gọn cứu lấy một mạng người. Nhận được lời cảm ơn, Thiên Yết cười đùa: – Kiếm nhanh hơn đạn, những mũi tên có là gì! – Rồi lại tiếp tục cẩn thận để ý tới mọi động tĩnh xung quanh Có vẻ như khi nãy mũi tên lao tới, anh đã nghe được tiếng vút rất sắc trong gió để rồi nhanh hơn mũi tên một nước. Song Ngư bước đến gần “bức tường”, cô quan sát một hồi vẻ đẹp của thứ ánh sáng làm nên nó. Nó trông như được làm hoàn toàn bằng vàng, một thứ vàng trong suốt quý hiếm chẳng thể tìm thấy ở bất cứ đâu. Sẵn khẩu súng trong tay, cô giơ lên bắn thử. Viên đạn đầy sức mạnh được bắn ra từ một khẩu súng chất lượng tưởng như chẳng thể có vật cản. Ấy vậy mà viên đạn hùng mạnh đã phải chịu thua bức tường vàng trong suốt tưởng như đến mỏng manh! – Thiên Yết, đưa em khẩu súng tỉa và cả thanh kiếm anh dùng nữa – Cô ngoảnh lại nói to Cầm hai đồ vật trên tay, Song Ngư thử từng vật với bức tường. Một ánh sáng lóe lên, chói lóa, rồi ánh sáng tắt, viên đạn bảy li bị ép chặt, bật lại nằm yên trước mũi giày. Ngay giờ phút múi kiếm chạm mặt bức tường, nó bật khỏi tay Song Ngư với một lực rất mạnh. Thanh kiếm bay ra xa, găm chặt vào một thân cây xa phía sau xe. – Thứ này, đao kiếm, đạn dược không thể xuyên qua. Song Ngư bước tới gần bức tường, khẽ đạt tay lên. Thiên Yết nhảy khỏi xe định ngan cản những đã muộn, Song Ngư đã chạm tay vào bức tường bằng ánh sáng đó… Lạ thay, tay Song Ngư có thể xuyên qua một cách dễ dàng mà chẳng gặp phải thương tích gì. Thiên Yết sững sờ, Song Ngư đã đi qua bức tường, anh chạy với theo, bỏ chiếc xe ở lại, anh cũng xuyên qua dễ như cô, cả hai chạy một quãng theo con đường ánh sáng đã chỉ. Ngoảnh lại, bức tường ánh sáng vẫn còn đó, nhưng dường như màu ánh sáng trở nên đậm hơn. Chính xác là chẳng còn thể nhìn thấu nữa, chẳng thể thấy được chiếc xe đâu, có nên quay lại không đây? Thiên Yết toan chạy trở lại thì Song Ngư giữ lấy tay ngăn cản: – Kiếm đạn không thể xuyên qua, vậy có lí gì để một chiếc xe chở đầy những thứ như vậy đi được qua cơ chứ? Đi thôi, kể cả khi phải tin vào những thứ khó thể tin chỉ lối! Hai người lại tiếp tục chạy, cho tới khi đến một “cánh cổng” với hai cây lớn sừng sững hai bên với một bụi cây lớn ở giữa. Đứng bên cạnh là một cậu bé cầm một quyển sách, hai chân run cầm cập. Hai người tiến đến gần cậu bé, cậu ta tỏ vẻ sợ hãi giơ quyển sách lên cao, miệng lắp bắp hỏi: – Các người… các người là ai? Tại sao… vào được đến đây? – Chúng tôi được thiên thần chỉ lối tới được đây – Song Ngư đáp – Thiên… thiên thần sao? Hay là… ác quỷ? – Ý là sao? – Thiên Yết thắc mắc – Hãy kể tôi nghe, các người từ đâu tới và tại sao đến được đây? Song Ngư kể lại cuộc hành trình từ lúc xuất phát tại Zodiac City cho tới khi đến được nơi sâu trong cánh rừng bí hiểm này. Nghe xong, cậu bé đã bớt run, biết rằng hai người là những người tốt, cậu ngồi xuống, đặt quyển sách lên đùi, mím môi xé toạc đi một trang giấy đưa cho Song Ngư: – Đây… đây là câu thần chú tạo nên một tấm bản đồ sẽ giúp hai người không bị lạc trong mê cung này. Tất cả những thứ hai người nhìn thấy, chưa chắc đã là thật đâu… – Ý cậu là sao? – Lại câu hỏi đến từ Thiên Yết – Khu rừng, không phải tự nhiên mà có, bóng tối chỉ là không còn có ánh sáng mà thôi. Hai tuần trước, nơi này vẫn còn là một bãi đất trống, một phần được dùng để trồng rau, trồng củ, nuôi dưỡng nhưng loài thú đi lạc, những động vật không có nơi để đi. Nhưng bây giờ đây, cây cao tự nhiên chẳng gieo mà mọc, tán rộng che khuất ánh sáng mặt trời… – Cậu bé nói, giọng bỗng lưu loát đến khó tin – Tôi canh giữ ở đây mục đích là đợi các người, mời bước qua cánh cổng phía sau tán cây, tấm bản đồ sẽ đưa hai người đến nơi cần đến! – Vậy sao cậu không đi cùng chỉ đường cho chúng tôi – Thiên Yết chưa kịp nói hết thì bị Song Ngư bịt miệng – Suỵt, đừng được một đòi hai như vậy chứ Cậu bé cười nói: – Việc của tôi đâu chỉ có vậy, tôi cũng muốn theo hai người, muốn biết hai người sẽ hành xử thế nào vì xem ra hai người có vẻ từ rất rất xa đến “Từ rất rất xa đến sao?” Song Ngư nghĩ thầm “Ý cậu ta là chúng ta đã đi chặng đường dài để tới đây?”. Song Ngư cầm tay Thiên Yết ngắm nhìn chiếc đồng hồ đang quay bất định, đây có phải nơi mà thời gian chẳng còn có giá trị? Không thể chần trừ hơn, họ nói lời cảm ơn rồi từ biệt cậu bé, bước qua cánh cổng phía sau tán lá xum xuê…

Một chiếc búa khổng lồ nữa xuất hiện, nhưng không phải lao vào chiếc xe mà lao thẳng xuống đất kéo theo một cành cây bị gãy. Tiếng động vang vọng không gian tưởng như có thể đánh thức những sinh vật ẩn núp trong bóng tối. Xe đi tới đâu, những chiếc búa khổng lồ đều rơi xuống bởi những nhát bắn chuẩn xác từ cây súng trên tay Song Ngư. Tốn mười viên đạn, họ đã thoát ra khỏi rừng cây cổ thụ u ám. Trước mắt họ giờ đây, một khoảng không, một bãi đất trống hiện ra tuy không phải rộng những để có thể đi hết chiều rộng với đôi chân trân cũng phải tiêu tốn một phần sức lực. Họ đã có thể nhìn thấy bầu trời, hình như là buổi bình mình khi mặt trời hẵng còn khuất sau những dãy núi. Ánh sáng mờ ảo càng khiến nơi đây trở nên huyền bí. Thiên Yết lấy chiếc đồng hồ trong túi ra xem. Những kim giờ, kim phút rồi kim giây, bọn chúng đều quay cuồng như đầu óc anh lúc này vậy. – Tuyệt, ta không có chút nhận thức nào về thời gian. Mà nơi này có an toàn không chứ? – Thiên Yết hỏi đùa trong tiếng cười gượng gạo – Những nơi tưởng như an toàn nhất lại là nơi nguy hiểm nhất, coi chừng có bẫy Thiên Yết đạp phanh để xe đi chậm lại, anh chú ý quan sát xung quanh. Bỗng hai chấm sáng từ lùm cây phía sau lọt vào tầm mắt. “Nhìn kìa Song Ngư, kia có phải mắt quái vật?” Anh kéo tay áo Song Ngư. Cô ngoái lại nhìn, chấm sáng vụt tắt, thay vào đó là một luồng khí màu vàng lấp lóe từ phía sau xe vụt lên phía trước, tạo thành một bức tường chắn ngang lối đi. Tiếp đó, thứ ánh sáng lạ trở nên chói lóa hơn, dẫn lối cho họ, một lối đi dường như là duy nhất: xuyên qua bước tường kia. – Anh sẽ thử lao vào nó, có lẽ sẽ có ích – Nếu đó là một thứ ma thuật chết người thì khác nào tự sát, để em xuống xe – Đừng xuống xe, nguy hiểm lắm đấy – Thì đã sao? Song Ngư cầm sẵn trên tay khẩu súng lục, mở cửa bước ra. Ngay lập tức, một mũi tên lao về phía cô, hăm hở lập công với kẻ ác mà lấy đi tính mạng cô. Mũi tên lao chưa đến người thì đã bị chém gãy làm đôi. Một nhát kiếm gọn cứu lấy một mạng người. Nhận được lời cảm ơn, Thiên Yết cười đùa: – Kiếm nhanh hơn đạn, những mũi tên có là gì! – Rồi lại tiếp tục cẩn thận để ý tới mọi động tĩnh xung quanh Có vẻ như khi nãy mũi tên lao tới, anh đã nghe được tiếng vút rất sắc trong gió để rồi nhanh hơn mũi tên một nước. Song Ngư bước đến gần “bức tường”, cô quan sát một hồi vẻ đẹp của thứ ánh sáng làm nên nó. Nó trông như được làm hoàn toàn bằng vàng, một thứ vàng trong suốt quý hiếm chẳng thể tìm thấy ở bất cứ đâu. Sẵn khẩu súng trong tay, cô giơ lên bắn thử. Viên đạn đầy sức mạnh được bắn ra từ một khẩu súng chất lượng tưởng như chẳng thể có vật cản. Ấy vậy mà viên đạn hùng mạnh đã phải chịu thua bức tường vàng trong suốt tưởng như đến mỏng manh! – Thiên Yết, đưa em khẩu súng tỉa và cả thanh kiếm anh dùng nữa – Cô ngoảnh lại nói to Cầm hai đồ vật trên tay, Song Ngư thử từng vật với bức tường. Một ánh sáng lóe lên, chói lóa, rồi ánh sáng tắt, viên đạn bảy li bị ép chặt, bật lại nằm yên trước mũi giày. Ngay giờ phút múi kiếm chạm mặt bức tường, nó bật khỏi tay Song Ngư với một lực rất mạnh. Thanh kiếm bay ra xa, găm chặt vào một thân cây xa phía sau xe. – Thứ này, đao kiếm, đạn dược không thể xuyên qua. Song Ngư bước tới gần bức tường, khẽ đạt tay lên. Thiên Yết nhảy khỏi xe định ngan cản những đã muộn, Song Ngư đã chạm tay vào bức tường bằng ánh sáng đó… Lạ thay, tay Song Ngư có thể xuyên qua một cách dễ dàng mà chẳng gặp phải thương tích gì. Thiên Yết sững sờ, Song Ngư đã đi qua bức tường, anh chạy với theo, bỏ chiếc xe ở lại, anh cũng xuyên qua dễ như cô, cả hai chạy một quãng theo con đường ánh sáng đã chỉ. Ngoảnh lại, bức tường ánh sáng vẫn còn đó, nhưng dường như màu ánh sáng trở nên đậm hơn. Chính xác là chẳng còn thể nhìn thấu nữa, chẳng thể thấy được chiếc xe đâu, có nên quay lại không đây? Thiên Yết toan chạy trở lại thì Song Ngư giữ lấy tay ngăn cản: – Kiếm đạn không thể xuyên qua, vậy có lí gì để một chiếc xe chở đầy những thứ như vậy đi được qua cơ chứ? Đi thôi, kể cả khi phải tin vào những thứ khó thể tin chỉ lối! Hai người lại tiếp tục chạy, cho tới khi đến một “cánh cổng” với hai cây lớn sừng sững hai bên với một bụi cây lớn ở giữa. Đứng bên cạnh là một cậu bé cầm một quyển sách, hai chân run cầm cập. Hai người tiến đến gần cậu bé, cậu ta tỏ vẻ sợ hãi giơ quyển sách lên cao, miệng lắp bắp hỏi: – Các người… các người là ai? Tại sao… vào được đến đây? – Chúng tôi được thiên thần chỉ lối tới được đây – Song Ngư đáp – Thiên… thiên thần sao? Hay là… ác quỷ? – Ý là sao? – Thiên Yết thắc mắc – Hãy kể tôi nghe, các người từ đâu tới và tại sao đến được đây? Song Ngư kể lại cuộc hành trình từ lúc xuất phát tại Zodiac City cho tới khi đến được nơi sâu trong cánh rừng bí hiểm này. Nghe xong, cậu bé đã bớt run, biết rằng hai người là những người tốt, cậu ngồi xuống, đặt quyển sách lên đùi, mím môi xé toạc đi một trang giấy đưa cho Song Ngư: – Đây… đây là câu thần chú tạo nên một tấm bản đồ sẽ giúp hai người không bị lạc trong mê cung này. Tất cả những thứ hai người nhìn thấy, chưa chắc đã là thật đâu… – Ý cậu là sao? – Lại câu hỏi đến từ Thiên Yết – Khu rừng, không phải tự nhiên mà có, bóng tối chỉ là không còn có ánh sáng mà thôi. Hai tuần trước, nơi này vẫn còn là một bãi đất trống, một phần được dùng để trồng rau, trồng củ, nuôi dưỡng nhưng loài thú đi lạc, những động vật không có nơi để đi. Nhưng bây giờ đây, cây cao tự nhiên chẳng gieo mà mọc, tán rộng che khuất ánh sáng mặt trời… – Cậu bé nói, giọng bỗng lưu loát đến khó tin – Tôi canh giữ ở đây mục đích là đợi các người, mời bước qua cánh cổng phía sau tán cây, tấm bản đồ sẽ đưa hai người đến nơi cần đến! – Vậy sao cậu không đi cùng chỉ đường cho chúng tôi – Thiên Yết chưa kịp nói hết thì bị Song Ngư bịt miệng – Suỵt, đừng được một đòi hai như vậy chứ Cậu bé cười nói: – Việc của tôi đâu chỉ có vậy, tôi cũng muốn theo hai người, muốn biết hai người sẽ hành xử thế nào vì xem ra hai người có vẻ từ rất rất xa đến “Từ rất rất xa đến sao?” Song Ngư nghĩ thầm “Ý cậu ta là chúng ta đã đi chặng đường dài để tới đây?”. Song Ngư cầm tay Thiên Yết ngắm nhìn chiếc đồng hồ đang quay bất định, đây có phải nơi mà thời gian chẳng còn có giá trị? Không thể chần trừ hơn, họ nói lời cảm ơn rồi từ biệt cậu bé, bước qua cánh cổng phía sau tán lá xum xuê…