Xem Nhiều 3/2023 #️ Truyện (12 Chòm Sao; Đam Mỹ) Chạy Đi Đâu Vậy, Bảo Bối ? # Top 3 Trend | Duongveyeuthuong.com

Xem Nhiều 3/2023 # Truyện (12 Chòm Sao; Đam Mỹ) Chạy Đi Đâu Vậy, Bảo Bối ? # Top 3 Trend

Cập nhật thông tin chi tiết về Truyện (12 Chòm Sao; Đam Mỹ) Chạy Đi Đâu Vậy, Bảo Bối ? mới nhất trên website Duongveyeuthuong.com. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.

Giới thiệu Seme và Uke

Seme.

1. Vũ Song Tử(lấy trong Tsukiuta hết)

Tính cách:Mạnh bạo và rất cực kì có máu dâm dê.Tuổi:20Là một trong những ca sĩ trong nhóm nhạc Zodiac ở Wonderland.Vị trí:Rapper.

2. Lâm Khuyết Cự Giải

Tính cách:Trẻ con nhưng yêu nhạc và chung tình.Tuổi:20.Là một trong những ca sĩ trong nhóm nhạc Zodiac ở Wonderland.Vị trí: Lead Vocal

3. Văn Sư Tử

Tính cách:Hùng hổ trong mọi tình huống và có máu dâm dê không hề “nhẹ”Tuổi:20.Là một trong những ca sĩ trong nhóm nhạc Zodiac ở Wonderland.Vị trí: Main Dancer+Rapper

4. Mạc Thiên Yết

Tính cách:Máu lạnh và vô cảm nhưng có máu dâm dê.Tuổi:21(Đàn anh của cả nhóm)Là một trong những ca sĩ trong nhóm nhạc Zodiac ở Wonderland.Vị trí:Main vocal

5. Linh Cao Nhân Mã

Tính cách:Ham chơi nhưng cực kì quan tâm đến “thụ” kia.Tuổi:21.Là một trong những ca sĩ trong nhóm nhạc Zodiac ở Wonderland.Vị trí:Main Vocal+Rapper.

6. Hàn Ma Kết

Tính cách:Lạnh lùng và làm biếng nói, có máu dâm dê đell “nhẹ”Tuổi:21.Là một trong những ca sĩ trong nhóm nhạc Zodiac ở Wonderland.Vị trí:Main Dancer+Vocal

Uke.

1. Hồ Thiên Bình

Tính cách:cẩn thận trong mọi tình huống.Tuổi:19.Là một trong những ca sĩ trong nhóm nhạc Zodiac ở Wonderland.Vị trí:Vocal.+Rapper

2. Hoàng Kim Ngưu

Tính cách:Biết nấu ăn và nấu cực ngon nên nếu thiếu anh này thì cả đám sẽ nhịn đói mất.Tuổi:19.Là một trong những ca sĩ trong nhóm nhạc Zodiac ở Wonderland Vị trí:Main Vocal+Rapper.

3. Quang Bảo Bình

Tính cách:Trẻ con, vui chơi.Tuổi:19Là một trong những ca sĩ trong nhóm nhạc Zodiac ở Wonderland.Vị trí:Main Rapper.+Main Dancer.

4. Bùi Thanh Xử Nữ

Tính cách:Nghiêm túc, có 2 tính cách, nghiêm túc và ham chơi.Tuổi:20Là một trong những ca sĩ trong nhóm nhạc Zodiac ở Wonderland.Vị trí:Main Vocal

5. Phạm Hậu Song Ngư

Tính cách:Gặp đâu chọc đó có ngày chơi ngu.Tuổi:20.Là một trong những ca sĩ trong nhóm nhạc Zodiac ở Wonderland.Vị trí:Dancer+Main Rapper

6. Hạng Khánh Bạch Dương

Tính cách:Có hai máu, một bên hiền, bên dữ nên hay bị gọi là hai mặt, có độ nấu ăn bằng Kim Ngưu.Tuổi:20.Là một trong những ca sĩ trong nhóm nhạc Zodiac ở Wonderland.Vị trí:Main Dancer + Vocal

1. Vũ Song Tử & Hồ Thiên Bình.

2. Lâm Khuyết Cự Giải & Hoàng Kim Ngưu

3. Văn Sư Tử & Quang Bảo Bình.

4. Mạc Thiên Yết & Bùi Thanh Xử Nữ.

5. Linh Cao Nhân Mã & Phạm Hậu Song Ngư

6. Hàn Ma Kết & Hạng Khánh Bạch Dương.

1.  Bùi Thanh Xử Nữ- Hạng Khánh Bạch Dương.2. Mạc Thiên Yết- Hàn Ma Kết.3. Quang Bảo Bình- Hồ Thiên Bình.4.  Văn Sư Tử-  Vũ Song Tử.5. Hoàng Kim Ngưu- Phạm Hậu Song Ngư6. Lâm Khuyết Cự Giải- Linh Cao Nhân Mã.

1. Bạch Dương:Nhảy và nghe tai phone2. Kim Ngưu:Đọc sách3. Song Tử:Chơi game.4. Cự Giải: Ôn lại lời bài hát.5. Sư Tử: Tập nhảy lại.6. Xử Nữ: Đọc báo và uống trà.7. Thiên Bình:Xem tivi.8. Thiên Yết:Ngắm cảnh và nằm.9. Nhân Mã:Thích nơi yên ắng.10. Ma Kết:Ngủ và tai phone.11. Bảo Bình:Tập Rap cho bài hát mới.12. Song Ngư:Thích chọc người ta nhưng luôn bị Yết và Kết giáo dục.

Truyện (Đam Mỹ) 12 Chòm Sao Trong Thế Giới Đam Mỹ

Chap 20: Vở kịch hỗn loạn

“Sao Thiên Bình đi lâu thế nhỉ? Cậu ấy xin mình chỉ đi một chút thôi mà”- Lớp trưởng đứng ngẩn ra nhìn mông lung

Lúc này Bảo Bình đi ngang qua thấy lớp trưởng ngẩn người thì quan tâm hỏi: “Cậu sao vậy, có chuyện gì à?”

“Cũng chẳng có gì chỉ là Thiên Bình đi hơi lâu rồi”- Lớp trưởng gãi gãi đầu

“A, cậu ấy kìa. Vừa nhắc tào tháo tào tháo liền đến”- Bảo Bình chỉ tay về hướng của Thiên Bình

Nhưng có gì đó sai sai, Thiên Bình được bế như một nàng công chúa nằm gọn trong lòng của Song Tử. Quần áo thì xốc xếch như vừa xảy ra một trận ẩu đả, Bảo Bình cùng lớp trưởng lo lắng chạy vọt ra hỏi

“Cậu sao vậy, bị thương ở đâu à?”- Bảo Bình và lớp trưởng chạy vọt ra quan tâm hỏi han Thiên Bình

“Tớ…tớ…tớ không sao”- Thiên Bình lắp ba lắp bắp trả lời

“Cậu ấy không sao, chỉ là có chút sự cố nhỏ chẳng có gì đáng lo lắng đâu”- Song Tử giải vây cho Thiên Bình đang rối não không biết phải ứng phó ra làm sao

“Không sao là tốt rồi”- Lớp trưởng vỗ vai Thiên Bình rồi rời đi

Cứ thế thời gian trôi qua, tiệm cafe ngày càng đông khách, ai ai cũng bận rộn chạy đi chạy lại làm đủ mọi việc

“Cảm ơn quý khách đã đến”- Cự Giải cúi người chào khách

“Haizz, mệt mỏi quá đi. Còn đợt khách này nữa là xong rồi”- Kim Ngưu tiến đến nói với Cự Giải

Nhưng nhận lại chỉ là một tiếng “Ukm” lạnh nhạt của Cự Giải. Đến đúng 9:30 thì quán chính thức đóng cửa, Song Ngư và Nhân Mã vội vàng chạy đi

“Ủa hai người họ đi đâu vậy kìa?”- Sư Tử nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng của vợ mình, khó hiểu hỏi

“Nghe nói hai người họ có vai diễn gì đó bên câu lạc bộ kịch, nên chắc đang đến đó”- Bảo Bình cởi tạp dề xuống và nói

“Aizz làm sao bây giờ, tớ còn chưa có mua vé”- Sư Tử vò đầu bức tai căm phẫn bản thân

“Tớ đã mua vé hết rồi yên tâm”- Bạch Dương như một đấng cứu sinh được thượng đế ban xuống cứu rỗi linh hồn Sư Tử

“Đi thôi”- Ma Kết quay đầu rời đi

~~~~~~

Sau khi đến hội trường và ngồi vào đúng vị trí thì buổi diễn kịch cũng bắt đầu. Mấy tiếc mục đầu toàn hát với múa chán ngắt chả có gì thú vị cả, cho đến khi phần diễn của Nhân Mã và Song Ngư bắt đầu thì không khí bỗng sôi động hơn

“Các bạn thân mến đã để mọi người đợi lâu, tôi xin đại diện cho đội kịch ra đây giao lưu với các bạn một chút”- Nhóm trưởng của đội kịch đứng trên sân khấu giao lưu với mọi người

“Hôm nay trời thật đẹp a, không khí cũng thật trong lành. Không biết ta có thể gặp được chân mệnh thiên tử của mình ở đây hay không nhỉ?”- Ánh sáng dần được bật lên

Trong ánh sáng mập mờ, mọi người có thể nhìn thấy được một dáng người cao gầy mặc một chiếc váy hoàng tộc lỗng lẫy.

“Ai, là ai đang nói về chân mệnh thiên tử. Là ai?”- Tiếp đến lại có một người mặc vest đen đi ra

Khi ánh sáng hoàn toàn bật mở, ai ai cũng ngỡ ngàng. Người có dáng người cao gầy, mặc chiếc váy hoàng tộc lỗng lẫy không ai khác ngoài bé Mã của nhà Sư Tử. Còn người mặc vest đen chính là Song Ngư. Cả khán đài hét toáng lên, người ngã ngữa, người cười sặc sụa, còn có chụp ảnh liên tục.

“Là ta, ngươi là ai?”- Nhân Mã quan sát nhìn Song Ngư, từng bước từng bước lùi về sau

“Nàng yên tâm, ta cũng đang đi tìm chân mệnh thiên tử của đời ta. Vừa hay gặp nàng có khi nào chúng ta có duyên”- Song Ngư tiến lại nắm tay Nhân Mã nhìn cậu bằng ánh mắt thâm tình

“Thật sao?”- Nhân Mã vẫn nghi ngờ âm thầm dò hỏi

“Thật, ta là Trương Khiên. Còn nàng là….?”- Song Ngư nhìn Nhân Mã

“Ta là công chúa của nước A Lạp này đây. Ta tên Vương Hiên Thy”- Nhân Mã nhìn vào ánh mắt của Song Ngư trả lời

Vở kịch diễn biến tiếp với chuyện tình lãng mạn của hai người, nhưng tình cảm ấy lại bị ngăn cản bởi cha mẹ của công chúa. Với lý do hoàn cảnh của chàng trai không ngang bằng với cô, tuy bị ngăn cản nhưng hai người họ vẫn lén lén lút lút yêu nhau. Cuối cùng chuyện này cũng bị vua cha phát hiện, ông tức giận sai quân đi giết chết Trương Khiên

Nàng công chúa được nô tì thân cận báo tin, liền vội vàng chạy đi tìm người yêu. Trong khi đó, quân lính đã tìm được và phục kích Trương Khiên. Mũi tên vừa bắn ra liền nghe thấy tiếng hét lớn và một bóng đen vụt tới ôm chầm lấy Trương Khiên, đó là người yêu của anh.

Mũi tên đâm thẳng vào công chúa khiến cô quỵ xuống, quân lính rối rít hạ vũ khí xuống.

“Anh không sao chứ”- Nàng công chúa nhìn người mình yêu hỏi đầy ân cần

“Anh không sao, người có sao là em đó. Tại sao đỡ cho anh, em ngốc sao?”- Nước mắt của Trương Khiên rơi xuống lăn dài trên mặt công chúa

Cô cười cười rồi nói: “Từ khi em yêu anh thì em đã ngốc rồi…”

Chưa kịp nói hết thì máu từ trong miệng chảy ra, làm cho trái tim của Trương Khiên đau thắt lại

“Em đau lắm, em biết mình sắp đi rồi. Nhưng trước khi nhắm mắt em muốn anh làm một điều cho em, có được không?”- Nàng công chúa lấy tay xoa nhẹ lên mặt người yêu, hơi thở yếu dần đi

“Em nói đi”- Trương Khiên nắm chặt bàn tay người yêu

“Anh hôn em có được không?”- Nàng nhìn anh khẩn cầu tha thiết

Cả khán đài lại lần nữa ồ lên, đám hủ nữ hú hét nhức cả tai. Còn Sư Tử thì đứng hình, mắt trợn tròn miệng há to.

“Được”- Trương Khiên gật đầu đồng ý

Sư Tử thật muốn đập nát vở kịch này mà, đây là bảo bối của hắn mà con cá kia dám hôn sao? Ông đây sẽ đánh mi dập mỏ mi, ngươi có gan thì cứ thử đi. Cầu cho vở kịch gặp trục trặc ngay lúc này

Không ngờ lời khẩn cầu của Sư Tử hiệu nghiệm, ngay lập tức khán đài liền tối om. Mọi người ngỡ ngàng không biết chuyện gì xảy ra, các diễn viên thì bất động

Đột nhiên Song Ngư cảm thấy có một bàn tay hữu lực kéo cậu đi khỏi sân khấu. Chỉ vài phút sau ánh sáng được bật lên, nhưng nam chính đâu mất rồi, chỉ còn lại nữ chính và đám lính. Tình cảnh gì kì vậy, rồi ứng phó làm sao.

Sư Tử thấy vậy liền rời ghế ngồi tiến lên phía sân khấu, ngồi xuống cạnh nàng công chúa.

“Công chúa cô sẽ không chết đâu, tôi sẽ chữa cho cô”- Nói rồi Sư Tử bế nàng công chúa lên và quay vào sau hậu đài

Người xem không hiểu và đội kịch cũng không hiểu. Tình huống gì vậy, nam chính biến mất, công chúa bị Sư Tử mang đi. Thật là …

Au lặn lâu quá nhỉ, nhớ Au không? Vote cái đi nà, follow cái luôn nha

Truyện: 12 Chòm Sao (Đam Mỹ): Tao Yêu Mày Lắm

Bên đường,hai cậu bé tóc đen đang chơi với nhau.Một người tóc dài và một cậu tóc ngắn ngủn.

-Ngư ngư!Tớ bắt được con kiến!

-Tuyệt lắm cua của tớ!-Cậu kia tươi cười đáp lại

-Sao cứ gọi là cua?Tớ là cự giải mà

-À,đấy là đánh dấu chủ quyền đó!

Rồi hai cậu bé nhìn nhau cười.(một thằng ko hiểu gì đâu).Thế nhưng….chẳng bao lâu sau đó….

Trong gian phòng

-Bố vừa nói gì?-Song ngư hỏi lại

-Bố nói là bố đã sắp đặt cho con một cuộc hôn nhân khi con lớn.

-Nhưng con ko thích cô bé đó!!

-….Vâng,thưa bố

Ông ta hài lòng nhìn song ngư,đối với ông ta,anh chỉ là con rối để ông ta kiếm tiền thôi.Mẹ anh bị ông ta giết,ông ta đã ly dị bà nhưng lại muốn giữ lại anh,thật đê tiện.

Tại cánh cổng trước sân bay ngày hôm sau,song ngư đôi mắt đẫm buồn,cầm va li nhìn cự giải

-Bye nha Cự giải..

Song ngư ôm chặt cậu,chặt đến nỗi cậu như nghẹn thở

-Song ngư?Sao cậu khóc?Sao cậu bye tớ vậy?

-À..Tớ không thể gặp lại cua à không giải được nữa,tớ sẽ sang Pháp gặp Elisa.

-Không,có lẽ tớ sẽ không về đ..!?

Cự giải hôn nhẹ lên môi của song ngư,thực ra,đó chỉ là một nụ hôn mà cự giải cho là rất trong sáng với hai người bạn,nhưng biết nào nụ hôn đó đã tạo động lực cho anh ngư làm công sau này(vãi cả).

-Vợ?ỪM!Tớ hứa!(Mizu:mày dại trai rồi con ơi/Leo:*chấm nước dãi*Ừm)

Hai đứa trẻ quấn quýt nhau thật lâu,tới lúc bố song ngư gào lên,cậu mới buông cự giải ra.

Cự giải vẫn cố chạy theo khi chiếc máy bay đã cất cánh,song ngư ngồi trên đó…

Song ngư trên máy bay dường như hiểu được điều đo nên cũng vẫy lại

‘Tạm biệt,cự giải,tớ sẽ về sớm thôi…’

Pháp,2 ngày sau.

-Tớ sẽ không cưới cậu đâu,Elisa…Tớ xin lỗi…

-Là vì cự giải ư?Tớ hiểu,tớ sẽ nói với bố rằng tớ yêu người khác,nhưng hãy chăm sóc người cậu yêu cho tốt vào!

-Ukm,cám ơn Elisa.

Sau đó,đám cưới nhỏ trong tương lai bị hủy,người bố đã rất tức giận thành ra đột quỵ rồi chết(Mizu:Đnga đời/Leo:Hu hu*cười thầm*).Song ngư trở về nước 2 năm sau đó,anh sống với em gái nuôi và dượng,anh trở thánh người thừa kế tập đoàn già nhất thế giới.Anh trở nên lạnh lùng,đầu gấu vì thiếu đi bóng hính ấy,nhưng giờ đây,anh đã tìm được cậu…..

Mizu:Ôi mỏi vãi

Leo:Nước đây

Thiên bình:Êu hai con tró,đất diễn của bố đâu

Bảo bình:Đúng đúng

Mizu:Đéo biết,ta chưa nghĩ ra!

Bảo bình:Đúng đúng

Leo:Thôi nào,chap sau các cậu sẽ được lên sàn hết!

9 chòm sao(trừ thiên yết và song ngư):Yê!!!

Bảo bình:Đúng đúng

Kim ngưu:Mày sửa đúng đúng lắm thế?

Bảo bình:Đúng đ…

‘Bốp!Binh’

-Chúng tôi xin đưa tin,một thanh niên bị đánh bầm dập sml mặt mũi vì phát biểu ngu,tình trạng đang nguy kịch!-Phát thanh viên said

Truyện (12 Chòm Sao)Nguyệt Lão Hồ Đồ, Chạy Đâu Cho Thoát

chương 41

Sự kiện Trang Nhã công chúa xuống tóc đi tu dần dần trở thành chuyện cũ của dân chúng, hiện tại sự kiện “hót hòn họt” chính là Tôn thừa tướng theo đuổi Vỹ tướng quân. Một số dân chúng trỉ trích Tôn Khôi Hạo không chung thủy, không còn Trang Nhã công chúa thì quay sang Vỹ tướng quân. Còn một số dân chúng thì nói rằng tiên đế khi xưa chia rẻ uyên ương, vốn dĩ Tôn thừa tướng và Vỹ tướng quân là một đôi nhưng tiên đế lại tứ hôn. Tấm lòng nữ nhi nguội lạnh quyết chí lập công để chứng tỏ mình chẳng thua kém công chúa xíu nào. Thời gian trôi qua nhìn người mình thương bên cạnh người khác, Vỹ tướng quân nhanh chóng đau lòng bỏ cuộc bởi hoàng mệnh khó cãi, nàng cố gắng quên đi, nhưng khi quên được người xưa lại quay đầu… thành ra bố cục hiện tại á.

Trong thư phòng Bạch Dương lần thứ ba nhìn ngắm lại đơn từ chức của mình, nàng đã quá chán với cái trò chơi tướng quân rồi. Nói chính xác là bây giờ đã hòa bình làm một tướng quân rất nhàm chán a, đã không có chút thú vị rồi mà ngày nào cũng phải vâng vâng dạ dạ trước người khác… đó không phải là phong cách của nàng. Nhưng tất cả những điều trên chỉ chiếm một phần chút xíu mà thôi, cái quan trọng là nàng muốn đi tìm Thiên Yết… tỷ ấy đã mất tích khá lâu rồi.

– Mộc Ly.

– Ta ở đây. – Mộc Ly nghe nàng gọi thì mở cửa bước vào.

Bạch Dương gấp đơn từ chức cho thật vuông rồi bỏ vào phong bì.

– Sát vẫn không chịu bán sao?

Mộc Ly thở dài lắc đầu, không hiểu làm sao mà tổ chức Sát lại không chịu hé một chút tin tức nào của Luyến Hoàng quý phi (Thiên Yết), hắn đã cố ra giá gập chục lần họ cũng chẳng có chút phản ứng.

Nàng nhíu mày, xem ra nàng phải đích thân đến đó một lần rồi.

Hôm nay cũng như hôm khác trước cửa phủ Ngự Lĩnh tướng quân có một chiếc xe ngựa đang đứng, phía trước là hình ảnh quen thuộc một nam tử mặc triều phục cầm ô đứng giữa trời tuyết mỉm cười nhìn nữ tử trong trang phục tướng quân oai phong bước ra khỏi phủ.

– Tôn thừa tướng thật sớm a. – Bạch Dương vẫy tay chào với hắn.

– Cát nhi.

Nhân Mã mỉm cười bước tới muốn che ô cho nàng nhưng bước được một bước thì hắn dừng chân khó chịu nhìn Mộc Ly đã nhanh tay hơn hăn.

“Lộc cộc, lộc côc” lại một chiếc xe ngựa dừng trước cửa tướng quân, xem ra hôm nay khá đông vui a.

– Bạch Dương bổn vương đưa nàng vào triều. – Doãn Thiên Hựu từ trong xe ló đầu ra nói với nàng.

Bạch Dương nghiêng đầu nhìn hắn, hôm nay tên này thần kinh mà tới đón nàng đi làm thế này. Hắn không phải nên nhỡn nhơ làm khách hay sao. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, suy nghĩ suy nghĩ a. Toàn mỹ nam nàng biết chọn ai đây. Mộc Ly – mỹ nam trầm tính, Doãn Thiên Hựu – mỹ nam nóng nảy, Nhân Mã – mỹ nam nhẹ nhàng.

– Thật đau đầu mà. – Nàng thở dài. Đào hoa thật là khổ!

– Bạch Dương/ Cát nhi nàng bị làm sao? – Ba giọng nói lo lắng cùng lúc vang lên. (chú thích: Doãn Thiên Hựu và Mộc Ly gọi nàng là Bạch Dương, Nhân Mã gọi nàng là Cát nhi)

Bạch Dương mỉm cười đắc chí nhìn ba khuôn mặt tuấn tú đang lo lắng nhìn mình, nàng cảm thấy vô cùng thành tựu nga, ba mỹ nam đồng loạt đổ dưới chân nàng a. Ôi chao! Lựa chọn thật là khó mà, nàng không muốn phải đưa ra quyết định đâu.

– Hiếm khi đông vui thế này chúng ta cùng đi bộ vào triều đi. – Nàng hớn hở bước lên phía trước. Sau lưng Mộc Ly cũng bước theo che dù cho nàng.

Doãn Thiên Hựu cau mày khó chịu định lên tiếng mắng nàng nhưng Mộc Ly, Tôn Khôi Hạo và Bạch Dương đã bắt đầu “tập thể dục buổi sáng” hắn đành vác cái xác ngọc ngà của mình xuống xe ngựa.

Thế là trên đường từ phủ tướng quân đến hoàng cung vô cùng đặc sắc. Một thừa tướng, một nữ tướng quân, một vương gia, một hậu vệ trong trời giá rét tào nhã mà dạo phố. Đặc sắc trên đường đi là một chuyện, còn lúc thượng triều là một chuyện động trời. Một thừa tướng danh cao đức trọng, một nữ tướng quân oanh liệt nơi sa trường cư nhiên đến trễ, long nhan nổi giận chỉ có trời mới cứu được.

– Tôn thừa tướng, Vỹ tướng quân mau cho trẫm một lời giải thích. – Độc Cô Bá Kỳ mặt âm trầm nhìn hai thân ảnh một cao một thấp phía dưới. Đường đường là thừa tướng, tướng quân mà không ra thể thống gì.

Bạch Dương thở dài vì phút ngẫu hứng của mình, biết vậy nàng nhảy đại lên cái xe ngựa to nhất, đẹp nhất của Doãn Thiên Hựu cho rồi. Nàng ngậm ngùi quỳ xuống.

– Vi thần tự thấy mình không còn mặt mũi mà nhìn hoàng thượng nữa, vi thần muốn từ chức để ngao du thiên hạ. – Hôm nay đến trễ càng thuận lợi cho nàng từ chức a. Lời nàng nói ra lập tức tạo ra hiệu ứng vô cùng mạnh, Độc Cô Bá Kỳ thoáng ngạc nhiên, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng. Hắn là vua một nước, hắn biết ai là người có tài, ai là người vô dụng. Vỹ Nguyệt Cát chính là một nữ tử tài năng, nhất thời hắn có chút phân vân.

Bên cạnh Nhân Mã nhìn nàng, chắc chắn nàng không vì cái lí do đến trễ mà muốn từ chức, nếu không phải vì cái lí do củ chuối ấy chỉ có thể là nàng đã ngán chơi rồi. Hắn tự hỏi chính mình, nếu như nàng từ chức hắn sẽ như thế nào đây? Hắn lâm vào rối bời.

– Là một tướng quân nhưng vi thần lại đến trễ, chuyện này nếu truyền đến tai các binh sĩ họ chắc chắn sẽ rất thất vọng. Để ngăn chặn điều này vi thần muốn từ chức làm ví dụ minh họa cho các binh sĩ, để họ chấp hành đúng kỷ cương, làm cho quân ta sẽ ngày càng thêm mạnh mẽ, vững vàng. – Bạch Dương bình tĩnh thêu dệt.

Lời nàng nói ra vô cùng thuyết phục, chúng quan cảm động nhìn tấm lòng trượng nghĩa của nàng. Nhất thời hình tượng của nàng thật to thật cao nha.

Nhìn chúng quan không hết lời thuyết phục mình Độc Cô Bá Kỳ không thể không làm theo.

– Chuẩn. – Hắn không nóng không lạnh nói.

– Vi thần cũng cảm thấy vô cùng hổ thẹn, cầu mong hoàng thượng ân chuẩn cho vi thần từ quan. – Nhân Mã cũng quỳ xuống, khi nghe những lời đầy thuyết của của Bạch Dương hắn cảm thấy mình cũng nên làm một tấm gương sáng cho chúng quan văn.

Lần này Độc Cô Bá Kỳ hoàn toàn nổi giận, bất quá cũng chẳng làm được gì. Y ân chuẩn được cho Vỹ Nguyệt Cát thì cũng có thể đồng ý cho Tôn Khôi Hạo. Trong một buổi sáng lại có đến một thừa tướng, một tướng quân muốn từ quan làm y không khỏi tức giận.

– Được lắm. – Độc Cô Bá Kỳ giận quá hóa cười. – Tôn Khôi Hạo không làm trọn bổn phận của một thừa tướng, tịch thu lại phủ thừa tướng biến thành dân thường. – Dứt lời y phất tay bỏ đi.Tên thái giám thấy chủ tử rời đi cũng hấp tấp chạy theo.

Bước ra khỏi điện Kim Loan nguy nga tráng lệ Bạch Dương chợt cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, tự do muôn năm a.

Nụ cười như hoa của nàng tỏa sáng trong ánh mặt trời làm Mộc Ly ngẩn ngơ, hắn vô thức gật đầu với nàng. Hắn nguyện là người phía sau bảo vệ, che chắn cho nàng hết cuộc đời này.

Bạch Dương cũng nhìn Mộc Ly, nàng bối rối trước ánh mắt thâm tình của hắn, nàng không phải kẻ ngốc mà không phát hiện ra tình cảm của hắn, bất quá nàng không hiểu chính mình cần gì? Trong thân thể này có Thê cổ, nàng làm sao đáp lại tình cảm của Mộc Ly? Nàng cũng từng nghĩ tới sẽ xây dựng một mối tình lãng mạn với Doãn Thiên Hựu nhưng đứng trước y nàng không có một chút rung động. Nàng dời ánh mắt về thân ảnh đang đến gần của Nhân Mã, hắn là người đầu tiên trong thế giới này cứu giúp nàng, nàng thừa nhận nàng thích hắn nhưng đó chỉ là quá khứ. Hiện tại đối với hắn nàng chẳng yêu cũng chẳng hận.

– Cát nhi ta sẽ cùng nàng ngao du thiên hạ. – Nhân Mã mỉm cười nói với nàng.

– Ta thật sự không thể nào hiểu được ngươi lại thay đổi thái độ với ta. – Từ khi nào hắn biến chán ghét nàng thành yêu thương nàng. Lòng người thật khó hiểu, nay ghét mai thích.

Nhân Mã sửng sốt nhìn nàng, câu hỏi này hắn cũng từng hỏi chính mình.

– Ta cũng không biết nữa… nàng cho ta một cơ hội được không? – Hắn mong đợi nhìn nàng.

Dưới ánh mắt nóng bỏng còn hơn nắng mặt trời ấy không biết tại sao Bạch Dương gật đầu.

Bạch Dương đưa nãi nãi đến một nơi thanh tịnh để dưỡng lão, còn nàng thì đem hết gia tài cùng mỹ nam bắt đầu lên đường ngao du thiên hạ.

Phần 2: Một vòng tròn.

Ta mở mắt, đầu óc trống rỗng làm ta thoáng hoảng hốt, ta sao lại ở đây? Ta mở to đôi mắt cố gắng nhìn xung quanh, bất quá ngoài một màu đen thì chỉ là một màu đen. A, ta nhớ ra rồi… ta vì chàng mà mất đi đôi mắt. Trong phút chốc ta có chút mủi lòng, sự hi sinh này của ta chàng nào có biết, chàng bây giờ có lẽ đang vui vẻ bên nữ nhân kia. Ta và chàng đã cách biệt âm dương, dù luyến tiếc cũng chẳng làm được gì. Ta mỉm cười lấy lại tinh thần đứng dậy bước đi, ta cũng chẳng biết ta đi đâu nữa, chân cứ thế mà bước thôi. Ta cứ đi và chợt nhận ra xung quanh hình như trống không, chân ta không gặp bất cứ chướng ngại vật nào. Và ta tự hỏi, ta đang ở đâu? Âm phủ? Sao không có một quỷ hồn nào? Chậc ta bị mù mà, sao thấy được họ chứ.

– Có ai không? – Ta cất tiếng gọi.

– Có ai không… có ai không… có ai không… – Ta nghe thấy tiếng mình vọng ra xa.

Ta thở dài…

“Bụp”, một nhân ảnh xuất hiện làm ta ngạc nhiên, ta nhìn thấy người kia, ta không bị mù a. Người nọ một thân bào cao quý, đôi mắt đen của hắn từ từ đảo qua ta, ta nghi hoặc nhìn thấy ánh mắt hài lòng của người nọ.

– Dung mạo tạm được, mang về. – Hắn cao quý nói.

Lập tức ta bị mấy tên lính không biết ở đâu xuất hiện khiêng lên. Ta tức giận đấm một phát vào một tên lính. Hắn dùng ánh mắt vui vẻ nhìn ta, ta chợt không hiểu tại sao bị đánh mà hắn có thể vui vẻ đến vậy. Chợt hắn nói.

– Đa tạ cô nương, tại hạ đang ngứa chỗ ấy, vì khiêng cô nương nên chưa thể gãi.

Ta ngất lâm sàn, nơi này thật đúng là quái dị a…

Lần thứ hai ta tỉnh dậy lại thấy mình đang ngồi rất đoan trang trên một cái ghế, xung quanh có bảy tám cô nương cũng như ta đồng dạng. Có điều họ đang cố gắng phô trương hết vẻ đẹp của mình… còn ta thì đang đơ như một khúc gỗ. Nhận thấy ánh mắt tò mò của ta họ đồng loạt quăng cho ta ánh mắt khinh thường. Ta lần thứ n thở dài…

– Diêm vương giá lâm.

Ta ngoái tay hai cái, Diêm vương tới, té ra đây là âm phủ. Ta không nhịn được mà đưa mắt nhìn xung quanh, ai nói âm phủ âm u, đầy chướng khí, toàn là một lũ lừa bít. Trước mắt ta là gì, là một nơi sang trọng đó.

– Ngươi thật to gan thấy bản vương mà không quỳ?

Ta giật mình thu hồi ánh mắt, bảy tám cô nương đã quỳ từ khi nào ta không chút hay biết, hiện tại ta là một nhân vật rất nổi bật a. Ta đảo mắt nhìn đám người Diêm vương.

– Diêm vương đâu? – Ta ngây ngốc hỏi, trước mắt ta là một tên nhóc khoảng chừng mười hai tuổi, phía sau có một đám người theo sau, ta nhận ra có cái tên cao quý vừa gặp lúc nãy.

– Lớn mật bản vương đang đứng trước mặt ngươi. – Thiếu niên phấn điêu ngọc mài giận dữ phất tay áo, đôi mắt to tròn trừng lớn nhìn ta.

Ta ngớ người, thằng nhóc môi hồng răng trắng này là Diêm vương a. Thật vi diệu!!!

– Thằng nhóc miệng còn hôi sữa này là Diêm vương sao? – Để cho chắc chắn ta nhìn thẳng vào tên cao quý và hỏi.

Tên cao quý chưa trả lời câu hỏi của ta thì cậu nhóc Diêm vương đã nhảy cẩng lên gào thét. Ta chỉ cảm thấy đầu óc mình bắt đầu choáng váng, tai ong ong bất quá không có điếc, ta vẫn nghe hắn nói.

– Chém, mãi mãi không được siêu sinh.

Gì? Mãi mãi không được siêu sinh, ta không nghe nhầm chứ. Trong phút chốc hoa mắt chóng mặt bị câu nói của hắn đập tan biến, ta tức giận trừng mắt nhìn hắn.

– Ngươi đừng có quá đáng, ngươi không biết không có tội. Ta có nằm mơ cũng chẳng ngờ được Diêm vương lại trẻ tuổi như vậy. – Ta không muốn chết lần thứ ba đâu.

Diêm vương nghe ta nói vậy chẳng những không quát trả mà nở nụ cười hài lòng. Ta thấy hắn lấy trong người ra một cái gương điêu khắc hoa mĩ, ta thấy hắn vừa vuốt mặt vừa mỉm cười nhìn người trong gương, ta thấy… ta thấy… rất nhiều điều quái dị a.

– Khụ khụ. – Tên cao quý lúc này ho lên hai tiếng đánh thức ta trong cơn mơ hồ và tên nhóc Diêm vương trong cơn ảo tưởng. – Điện hạ nên làm chính sự đi. – Y nhẹ giọng nhắc nhở.

– Tất cả đứng dậy đi.

Diêm vương gật đầu cất gương đi tới ngồi vào cái ghế cao nhất trong phòng. Hắn hất cằm tà tà liếc nhìn chúng ta một lượt từ trái sang phải, từ phải sang trái, từ trên xuống dưới… chỉ thiếu là ta chưa có lột đồ ra cho hắn nhìn từ trong ra ngoài thôi.

– Dung mạo khá được, tất cả đều thu hết đi trừ nữ tử kia. – Hắn chỉ thẳng vào ta nói bằng cái giọng cay nghiệt. – Cho ả vào mười tám tầng địa ngục đi.

Ta thở phào, không phải hồn tiêu phách tán là được rồi, mười tám tầng địa ngục thì mười tám tầng địa ngục, ta không sợ.

– Phụ vương, phụ vương. – Một giọng nói thiếu niên thu hút sự chú ý của ta. Ta đảo mắt nhìn thân ảnh mới xuất hiện. Người tới là một thiếu niên tuấn tú đáng yêu. Khoan! Thiếu niên đó kêu thằng nhóc Diêm vương là “phụ vương” a. Ta thấy có cái gì đó sai sai.

Diêm vương mỉm cười hiền từ nhìn nhi tử, hắn xoa đầu nhi tử.

– Hôm nay bắt được cái gì?

– Một con bạch hổ con. Phụ vương a, bạch hổ của ta không chịu ăn, ta uy như thế nào cũng không chịu ăn, có phải thức ăn có vấn đề hay không?

– Vậy sao? – Diêm vương nghiền ngẫm đảo mắt.

Ta có cảm giác chuyện chẳng lành, đôi mắt của hắn chứ chao đi chao lại trước mặt ta. Đúng vậy, linh cảm của ta rất ư là chính xác, hắn nhìn ta và tuyên bố.

– Lấy ả làm thức ăn đi, chắc chắn bạch hổ sẽ rất thích. – Hắn nhanh chóng biến ta thành thức ăn cho hổ. Hắn là ai mà có thể quyết định sự sống chết của lão nương? Lão nương tuy hiện tại là một con quỷ, nhưng cũng phải là một con quỷ đáng sợ. Được rồi… hắn là Diêm vương, quỷ dĩ nhiên sợ hắn rồi.

Thở dài a…

Thằng nhóc con nghe cha hắn nói vậy thì mắt sáng lên như sao, nhìn qua đã biết là một thằng bé xem cha là thần tượng rồi. Ta tức giận trừng mắt với nó, nó nhìn ta bằng ánh mắt nhìn một vật đã chết. Ta tức giận, tức giận a… nhưng bất lực rồi.

Thế là ta bị hai tên quỷ dữ tợn khiêng đi, ta la hét, chống cự trong vô vọng, trong những giây phút cuối cuộc đời quỷ hồn của mình ta lần lượt hỏi thăm gia phả nhà Diêm vương, dù gì cũng phải chết nhưng cái chết của ta cũng phải chấn động cái địa phủ này. Hắc hắc, ta là người duy nhất có thể mắng diêm vương như thằng cháu nhà mình…đây không phải là kiêu ngạo đâu. Thật sự!

– Ta nguyền rủa nhà ngươi ăn cá bị mắc xương, uống nước bị sặc, đi nhà xí không có giấy vệ sinh, đi tắm quên mất đồ…

Miệng ta nói không ngừng, mắt ta mở to nhìn bàn tay Diêm vương đang vung ra, ta không biết chuyện gì xảy ra nữa rồi, trong lúc đang mất dần ý thức ta chỉ kịp rủa hắn bị bệnh trĩ, cháu hắn sinh ra không có hoa cúc.

Lần thứ ba ta tỉnh dậy ở nơi âm tạo địa phủ này là trong một cái chuồng bằng vàng ròng, ta ngơ ngác nhìn cặp mắt hổ phách đối diện.

– Bạch hổ ngoan mau ăn đi, hôm nay ngươi còn chưa ăn cái gì đó. – Đứng ở ngoài chuồng Diêm vương con nói.

– Ta giết ngươi. – Ta tức giận đứng vùng dậy, vươn ta ra ngoài cố gắng đánh vào cái mặt đáng ghét đó của thằng nhóc. Ta lúc này như người điên vậy!!!!!

Thằng nhóc thấy như vậy khoái chí cười ha hả. Ta tức điên máu, nếu như không làm gì được thằng nhóc ta sẽ đánh con bạch hổ này vậy. Ta hùng hùng hổ hổ quay đầu đối diện với bạch hổ. Nó chớp mắt nhìn ta, ta không chớp mắt nhìn nó. Ta thấy nó hình thành tư thế chuẩn bị tấn công thì cũng lập tức bày ra tư thế phòng thủ hoàn mỹ nhất. Khi ta chuẩn bị cho nó một đòn tử thì nó chợt quay đầu đưa mông về phía ta.

– Mùi gì mà thúi vậy? Ai dám đánh rắm hả? – Đang thích thú nhìn chằm chằm và chuồng Diêm vương con quát lớn tức giận bịt mũi.

Ta có chút ngại ngùng. Ta có hơi đau bụng a.

– Sinh lí không thể trách. – Ta cười ha hả nói.

– Mau mau lôi ả ta ra ngoài, bạch

Bạn đang xem bài viết Truyện (12 Chòm Sao; Đam Mỹ) Chạy Đi Đâu Vậy, Bảo Bối ? trên website Duongveyeuthuong.com. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!