Cập nhật thông tin chi tiết về Truyện Khúc Hát Ngàn Năm mới nhất trên website Duongveyeuthuong.com. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.
Tên fic: Khúc hát ngàn năm
Tác giả: Kim Tuyến ( Kun )
Tác giả: Kim Tuyến ( Kun )
Thể loại: xuyên, tình cảm, ngược – sủng – sắc, có một chút loạn tình đam mỹ, HE
Thể loại: xuyên, tình cảm, ngược – sủng – sắc, có một chút loạn tình đam mỹ, HE
Tình trạng: Đã hoàn. Đang trong tình trạng edit
Tình trạng: Đã hoàn. Đang trong tình trạng edit
Độ tuổi: 18
Độ tuổi: 18
Tác phẩm phỏng theo: 12 chòm sao
Tác phẩm phỏng theo: 12 chòm sao
Văn Án
Văn Án
…Nỗi lòng này ta gửi gió
…Nỗi lòng này ta gửi gió
…Vạn xuân tình khắc khoảng nỗi cô đơn
…Vạn xuân tình khắc khoảng nỗi cô đơn
…Ngàn nỗi nhớ ta viết thành khúc nhạc
…Ngàn nỗi nhớ ta viết thành khúc nhạc
…Gọi chàng về nối tiếp tình duyên xưa
…Gọi chàng về nối tiếp tình duyên xưa
Ngữ lời chua xót tận tâm can…
Ngữ lời chua xót tận tâm can…
Vạn nhát tâm đao xuyên tình ái…
Vạn nhát tâm đao xuyên tình ái…
Khúc nhạc ngàn năm ta từng gãy…
Khúc nhạc ngàn năm ta từng gãy…
Suốt đời suốt kiếp mãi yêu nhau…
Suốt đời suốt kiếp mãi yêu nhau…
P/s: Ai có lấy đưa sang web khác nhớ bổ sung đủ tên tác giả và nguồn trang.
P/s: Ai có lấy đưa sang web khác nhớ bổ sung đủ tên tác giả và nguồn trang.
Truy cập: https://www.facebook.com/truyencuakimtuyen
Truy cập: https://www.facebook.com/truyencuakimtuyen
Cảm ơn các đọc giả thân yêu 🙂
Cảm ơn các đọc giả thân yêu 🙂
Các diễn viên phụ:
Các diễn viên phụ:
*Tử Dai: Vị Diêm Vương rảnh rỗi làm chuyện chẳng giống người
*Tử Dai: Vị Diêm Vương rảnh rỗi làm chuyện chẳng giống người
*Tiểu Xảo: Nha hoàn Ngưu
*Tiểu Xảo: Nha hoàn Ngưu
*Tiểu Bạch: Nha hoàn Giải
*Tiểu Bạch: Nha hoàn Giải
*Phúc Kiến: Trợ thủ của Bạch Tử
*Phúc Kiến: Trợ thủ của Bạch Tử
*Hạ Nhạc: Tỷ Muội kiêm lang của Bảo Song kiêm sát thủ
*Hạ Nhạc: Tỷ Muội kiêm lang của Bảo Song kiêm sát thủ
*Thượng Sách: Tướng quân Hàn Quốc
*Thượng Sách: Tướng quân Hàn Quốc
*Tiểu Thái Bảo: Thái giám bên cạnh Diệp Kết
*Tiểu Thái Bảo: Thái giám bên cạnh Diệp Kết
Và các vai phụ khác: Ân Dạ, Phục Lữ. Lê Thi, Thái Hậu,……
Và các vai phụ khác: Ân Dạ, Phục Lữ. Lê Thi, Thái Hậu,……
CP: Bí mật
CP: Bí mật
Đọc Truyện Khúc Hát Ngàn Năm
Chưa kịp vui thì nỗi buồn đã bủa vây, bởi vì câu chuyện của cô còn đau đớn gấp bội phần Bảo Bình. Thấy Song Tử tím tái mặt mày, bờ môi xanh xao run rẩy thấy rõ, Bảo Bình đưa mắt nhìn qua rồi đọc thay Song Tử luôn: “Song Tử – Phế Hậu Bạch Thần Quốc, bị lưu đày ở nơi dành cho nô lệ. Gia đình Song Tử vốn có công với triều đình ba đời, phụ thân nàng còn là Tể Tướng đương thời. Thế nhưng, trong cung có kẻ bày mưu tính kế với phụ thân Song Tử, khiến Tể Tướng chính trực liêm quân bao năm bị ban án tử. Phụ thân bị chém đầu thị uy, mẫu thân đau buồn đến tự vẫn, huynh đệ tỷ muội trong một đêm liền đột tử, phủ Tể Tướng bị niêm phong không ai dám bén mảng đến. Song Tử trở thành con gái của tội thần có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch hàm oan.”
Tái bút nhỏ bên dưới: “Diệt gian thần, lấy lại vị trí Hoàng Hậu, khiến Bạch Dương – Hoàng Đế Bạch Thần Quốc trả lại sự công bằng cho gia tộc.”
Lúc này, Cự Giải che miệng thốt lên hai chữ: “Trời đất!”
Cái gì mà bi thương quá vậy? Cả gia tộc chết hết ư? Còn bản thân thì bị lưu đày đến vùng đất nô lệ. So với Bảo Bình thì Song Tử có nhiệm vụ khó nhằn hơn đấy!
Trong lúc Song Tử còn đang bần thần trước tóm tắt sơ lược phần mình thì Kim Ngưu đã nhanh nhảu lên tiếng, cô cười tươi tắn: “Ôi, cốt truyện bên tao thì hay quá chúng mày ạ! Kim Ngưu mang vẻ ngoài tầm thường của cô gái thôn nữ, chân chất thật thà, mộc mạc nhưng không xấu xí. Bởi vì thế, Kim Ngưu nhanh chóng nhận được sự chú ý của Ma Kết, chưởng môn nhân phái Sát La, một trong thập đại môn phái anh hùng bảo vệ an nguy người dân vô tội. Trớ trêu thay, Kim Ngưu thật chất là yêu nữ của ma giáo Hắc Đồ, người người ghê tởm. Còn Ma Kết lại hiền lành, đôn hậu lúc nào cũng đặt chính nghĩa lên hàng đầu.”
“Ủa? Rồi không có biến cố gì hả?” Song Tử lúc này đã bình tĩnh lên tiếng hỏi. Kim Ngưu lắc lắc cái đầu nhỏ, nhìn xuống dòng tái bút đọc lên rõ to:
“Giữa ma giáo và anh hùng võ lâm xưa giờ không đội trời chung. Huống hồ gì Hắc Đồ vốn là kẻ thù chung của nhân loại. Hãy khiến chưởng môn Ma Kết sẵn sàng bỏ chính nghĩa để nhập ma đạo.”
Quào, cứ như kêu kẻ nghiện ma túy sâu sắc từ bỏ thuốc vậy? Nhập ma cũng không phải khó, nhưng làm cách nào để hắn nhập ma mới đáng nói đây?
Kim Ngưu cảm thấy bản thân ít bị bạc đãi, éo le hơn hai người kia nên cũng phần nào nhẹ nhõm thở phào. Cô vội huýt tay Cự Giải, bảo: “Của mày sao?”
Cự Giải nhìn vào mấy dòng chữ một hồi mới bắt đầu đọc: “Cự Giải, Vương phi của Nhị Vương gia Thiên Yết – Thiên Lĩnh Quốc. Trên Cự Giải còn có một người tỷ tỷ bà con xa họ Bắc tên Giải, người ấy cũng là nữ nhân mà Thiên Yết yêu thương nhất. Thế nhưng khi đó Cự Giải cũng yêu Thiên Yết, nàng ra tay hại chết tỷ tỷ, sau đó dùng thế lực Kim Chủ lớn nhất Thiên Lĩnh Quốc bức ép Hoàng Đế Thiên Bình ban hôn. Ngày trở thành nương tử Thiên Yết nàng vừa tròn mười sáu tuổi, mang dung mạo chín phần đồng nhất tỷ tỷ, hai năm sau từ Vương phi nàng bị giáng xuống thành Trắc phi. Không dừng ở đó, Thiên Yết hãm hại, vu khống cho nàng tội hồng hạnh xuất tường buộc nàng chấp nhận hưu thư, quá oan ức nàng lao đến đập đầu vào tường đến chết.”
“Trời trời! Mày ác đến vậy luôn hả Giải?” Kim Ngưu trêu chọc Cự Giải không tiếc lời: “Giết tỷ tỷ còn cướp phu quân của người ta đến cuối cùng bị hắn hại đến chết! Đúng là nghiệp quật chết!”
Thì cũng chỉ là một đoạn tóm tắt nhỏ thôi mà… bên dưới còn có dòng: “Khiến Thiên Yết yêu Cự Giải vì nàng là nàng không phải cái bóng của kẻ khác. Nụ hôn máu của kẻ sinh tình.”
“Á!” Bỗng tiếng Xử Nữ vang lên, biểu tình trên gương mặt cô không rõ tư vị gì, cô nhẹ nhàng đọc từng câu từng chữ ghi trên trang giấy: “Xử Nữ, nô tì rửa chân phủ tướng quân Song Ngư Bạch Thần Quốc. Từ lâu nàng đã mang lòng yêu thương tướng quân anh dũng, trên chiến trường Song Ngư mạnh mẽ, kiên cường, bất khuất. Nhưng khi ở phủ tướng quân, Song Ngư giống như một chàng thư sinh nho nhã, ân cần mà ấm áp. Song Ngư được ban hôn với vị thiên kim tiểu thư khuê cát danh giá, nhưng lòng y lại không hề muốn có cuộc hôn nhân sắp đặt này. Cho nên Song Ngư đã cố tình dựng lên một vở kịch cùng với Xử Nữ khiến Hoàng Đế Bạch Dương phải thay đổi ý định.”
Xử Nữ vỗ vỗ ngực cho đỡ hồi hộp: “Song Ngư sẽ mất năm hai mươi bảy, nhưng nếu qua được y sẽ sống đến đại thọ 100 tuổi. Hãy giúp y sống sót thật tốt để có thể trở về.”
Òa, tướng quân… còn là tình yêu không có đau thương nữa. Cứ như tác giả KTK này đang thiên vị Xử Nữ vậy, cô mừng đến phát khóc.
Nhân Mã bĩu môi, hình như nội dung của cô với Xử Nữ có điểm tương đồng: “Nhân Mã, thiên kim tiểu thư Nhân Thị, được Hoàng Đế Bạch Dương ban hôn với tướng quân Song Ngư. Nàng cốt không hề yêu y nên đã đào hôn ngay trước ngày y ra mắt Xử Nữ với Hoàng Đế. Song, nàng lại bị một tên sát thủ Đoạt Tử Hồn – Sư Tử đuổi cùng giết tận. Do hắn nhận lầm người, nhầm với một vị tiểu thư xinh đẹp khác mà mém chút nữa đã cho thủ cấp nàng rời khỏi cổ.”
Nhân Mã vừa đọc vừa ôm lấy cổ, khủng khiếp ghê, cô tiếp tục: “Hãy giúp Đoạt Tử Hồn đoạt ngôi thành công, cuối cùng tự tay giết chết hắn. Tuy nhiên, hắn phải hoàn toàn tự nguyện.”
Bảo Bình giật giật mép môi: “Cẩu huyết cũng không kém, giúp đã rồi giết. Hắn có bị điên không? Hắn không điên thì nên coi lại bản thân mày rồi!”
Cả đám phá lên cười ha hả, Kim Ngưu khá vui tính vô tư chiêm lời: “Tụi mình cũng rảnh thiệt, ngồi đọc hết đóng này rồi nhập vai như đúng rồi.”
Cự Giải hừ lạnh: “Thế tiếp theo phải làm gì?”
Song Tử nói lên ý nghĩ riêng: “Chắc là kêu mình viết tiếp câu chuyện ở mấy trang sau này nè!?”
Cô vừa nói vừa dùng tay chỉ chỉ vào mấy trang giấy trống. Xử Nữ gật gù như kiểu đồng ý: “Đúng rồi, tác giả quyển sách này đã viết ở đầu trang rồi còn gì?”
Cả đám cũng không ai có ý kiến, cất mấy quyển sách đi họ lại tiếp tục tám chuyện trên trời dưới đất mà không hề hay biết. Sáu quyển sách đang phát ra tiếng nhạc dịu dàng, nhẹ nhàng, muốn nghe thấy phải áp tai thật sát lên tựa sách mới có thể phát hiện…
Truyện 12 Chòm Sao) Khúc Hát Ngàn Năm Chương 10
Tác giả: Kim Tuyến ( Kun )
Chương 10: Ta Muốn
Sau khi từ biệt không kịp một lời trăn trối thì giờ đây Mộc Giải rất ung dung ngắm cảnh, không ngờ bên ngoài thành trì kiên cố của Hàn Phong Quốc lại là một thế giới đào nguyên xinh đẹp như thế, hàng cây xanh mướt kéo dài hai bên đường, những chồi đá cao thấp không đồng điệu được bao phủ bởi màu xanh của lá hay thấp thoáng ẩn hiện màu nâu đậm của thân cây sần sùi to lớn, chúng càng được tô điểm bởi những cánh hoa dại đơn sơ mộc mạc.
Đưa mắt thưởng thức cảnh trời thơ mộng, nàng chống cằm ngắm nhìn những tiên tử hồ điệp bay lượn bận rộn mà thi sắc, dưới ánh sáng nhàn nhạt không chói lóa thì bức chân dung đơn giản lại nổi bật trong lòng Giải. Đưa tay ra khỏi cửa sổ xe nàng cảm nhận từng cơn gió lướt qua chầm chậm trong tâm, bất giác sảng khoái mà nhoẻn miệng cười.
Hàn Yết một bên vừa thúc dây cương vừa chăm chú nhìn vào khóe môi Giải nhi, tại sao hắn chưa bao giờ để ý Giải lại xinh đẹp như thế, phải nói nàng còn lộng lẫy, thuần khiết hơn cả những bông hoa mẫu đơn. Trong một thoáng động lòng, Hàn Yết thấy tim mình ngừng bẫng một nhịp rồi lại tưng lên không nhanh cũng chẳng hề chậm, hắn ngậm nhẹ sợi tóc mai, cố rũ bỏ đi hình bóng thanh khiết như tiên tử của Giải Giải. Nhưng không thể, đôi ngươi đen láy thâm trầm của hắn không thể nào rời khỏi khuôn mặt hồng nhuận đáng yêu đó được.
– Chúng ta đi đâu thế?.
Vương vấn trên môi vẫn là nụ cười động lòng người, đôi tay cứ trêu đùa cùng ngọn gió thơm ngát hương hoa, môi hé mở cùng câu hỏi dịu dàng. Hàn Yết bừng tỉnh sau cái nhìn chăm chú nơi môi nàng, hắn lấy lại ý chí trả lời:
– Hành tẩu giang hồ, ngao du tứ hải.
– Ân, thế tốt quá ta rất ghét trong phủ đệ hay ở lại cung lắm, mà chàng này ba tháng sau chúng ta sẽ quay về chứ?
Yên lặng một chút, hắn gật đầu nhìn về phía trước, Giải Giải cười chán tiếp tục chơi đùa cùng gió, bỗng nàng sực nhớ ra Tiểu Bạch, nha hoàn của nàng giờ đây có chăm sóc tốt Bảo tỷ không nữa? Chuyện là thế này, Tiểu Xảo là nha hoàn của Mộc Ngưu nên đã tòn ten làm của hồi môn rồi, Bảo Bảo thì không có ai ngoài những nô tỳ lạ lẫm, Mộc Giải thấy Tiểu Bạch thân thương với thân xác của nàng hiện tại, nên Giải nhi tin tưởng và đã bảo Tiểu Bạch đi theo hầu hạ cũng như bầu bạn cùng Bảo Bảo cho tỷ ấy đỡ cô độc.
Tâm nàng khẽ chùng xuống, nghĩ tới cha lúc này, ông sẽ ra sao khi nhận được xác của sáu tiểu nữ nhi, bây giờ ở hiện đại có lẽ các nàng đang nằm trên giường bệnh nhắm chặt mi mắt, máy dò tim, huyết áp, truyền nước biển dưng dửng được đặt kế bên và chắc chắn là những cái xác không hồn, trống rỗng. Nhưng nghĩ đi rồi cũng suy lại, linh hồn thật sự của thân xác nữ tử này đang nơi đâu, đi đầu thai? Hay đang ngự trị và đống giả nàng ở hiện tại? Quả thật chắng đoán ra, tên Tử Dai chết tiệt cũng chẳng hề đề cập tới, đúng là tên hâm dở, khốn khiếp.
Tử Dai: *Trùm mền* Sao lúc này cứ bị lạnh người thế nhở?.
Thôi không nghĩ đến hiện đại nữa mắc công lại mất hứng ngắm quang cảnh huyền ảo nơi đây, Giải nhi không hề giống như bề ngoài chân yếu tay mềm hay đoan trang thục nữ đâu, tâm hồn của nàng rất nổi loạn và… Mê sắc một cách trầm trọng hết thuốc chữa.
Nhớ đến ngày trước thời mà công nghệ tiên tiến ấy, Giải cùng Ngưu ngồi bật JAV xem, chán chê lại qua Hentai và hết hứng thì quất thẳng tới mấy cái three-some, ôi chúng rất kích thích trên từng tế bào của nàng nha, nhưng mà dù có thích và tò mò thế nào đi chăng nữa nàng cũng chưa từng được nếm trải. Coi phim cứ:” Ồ yeah, sướng quá anh ơi…bla…bla…” Khiến Giải nhi tò mò, bộ thọc cây gậy thịt ấy vào trong con sò thì đã lắm sao? Và cảm giác nó tuyệt vời đến cỡ nào?.
Nghĩ tới đâu thì ánh mắt láo liên tới đó, chợt Giải Giải dừng lại nơi thủng quần của Hàn Yết, nàng nhìn chăm chăm tới nổi muốn lủng luôn vào bên trong đó và moi móc vật nam tính ra ngoài. Đầu óc trở nên trống rỗng, nàng chỉ còn suy nghĩ một chuyện duy nhất là phải vạch ra xem hình dáng nó có to như những chàng Châu Phi không?. Mặt Giải nhi ửng đỏ tận mang tai, cảm giác nóng ẩn hiện phía dưới u huyệt làm tử cung nàng co thắt liên tục, có lẽ phía dưới đã ướt sũng dâm thủy rồi đấy.
– Sao thế? Không được khỏe à?.
Chưa kịp đẩy Giải ra thì Yết được một phen đỏ mặt, nàng cư nhiên thọt tay vào quần hắn điên cuồng làm loạn không biết ngượng ngịu luôn. Yết ca nhà ta chợt hiểu ra Giải nhi nãy giờ là chịu đựng ái vọng chứ không phải sức khỏe kém, hắn thở dài ngao ngán lôi thiên hạ cuồng sát đặt phía đối diện. Nhìn hắn chăm chú bởi đôi mắt đục ngầu, Giải hé môi thở dốc, tay vẫn còn run rẩy nắm chặt tiểu đệ đệ của Yết. Ôi thật hùng vĩ.
– Nàng đang mang.
– Ta biết.
– Thế rút nàng ra đi.
– Không, ta muốn.
– Không được.
– Tại sao?
– Vì nàng đang mang thai.
– Vậy ta chỉ muốn nhìn xem nó thôi.
-…
Ngơ ngáo, mắt mở to trừng lớn, sao chỉ trong vài ngày mất trí mà tính tình cũng thay đổi vậy, không những biết võ công lại còn vô cùng tự tiện nữa. Giằng co không lại nên Yết đành bó tay để Giải tự ý lấy tiểu đệ hắn ra phơi bày trước mặt, hắn cau mày nhìn khuôn mặt nữ tử ngây dại như kiểu mới được nhìn thấy lần đầu tiên. Nàng cầm trên tay lúc đầu mềm mềm sau đó nở ra to dần và trở nên uy dũng, hiện tại nó đã cao lớn sừng sửng giương một mắt ngắm nhìn nàng. So với những bộ phim nàng coi thì nó cũng không khác mấy chỉ có điều làm nàng thích thú chính là được chiêm ngưỡng vật thật, sờ và quan sát tỉ mỉ nữa.
Không biết lực hấp dẫn nơi đâu khiến Giải nhướng người bỏ tiểu đệ hắn vào miệng, nó to lớn nên chỉ vào được phân nửa trong khuôn miệng mật ngọt bé nhỏ của nàng còn phân nửa kia thì nằm bên ngoài lạnh lẽo, Yết lại bị bất ngờ thêm lần nữa, những kiểu hầu hạ thế này chỉ có trong thanh lâu, chứ trước giờ Giải nhi rất sợ, cứ mỗi lúc hắn đưa tới miệng, nàng lại khóc nháo không chịu kia mà. Lúc này đây, Giải Giải cứ như thoát xác, nàng thưởng thức ngon lành theo kiểu cách kiến thức luyện công phim bao năm qua, tuy còn vụng về nhưng đủ khiến hắn nôn nao thở dốc cùng rên rỉ.
– Chu Giải, nàng dừng lại ngay…
Hắn khó nhọc lên tiếng, bàn tay đẩy Giải ra kéo nàng ôm chặt trong lòng để nàng không làm loạn nữa. Giải nhi bị cụt hứng giữa chừng, nàng đang rất muốn thử mà, nhưng khi đối diện với sự tức giận trong mâu quang Yết thì nàng yểu xìu ngồi im không dám ngẩng đầu hay hó hé.
Hàn Yết chịu đựng không nổi, hắn có thể sẽ ăn sạch nàng vào lúc này nhưng hiện tại Giải Giải đang mang thai, nếu làm tình sẽ không ổn đến thai nhi lắm. Mà nếu có làm cũng phải vào khách điếm, đợi tối đến rồi giao hợp chứ, bây giờ là ngoại thành nha người lái buôn, thương nhân lẫn dân thường rất hay đi qua, lỡ có ai tò mò nhìn vào thì thật chẳng biết đem mặt cất đi đâu nữa. Đường đường là Nhị Vương Gia cùng Vương Phi lại thú lạc ngoại thành ư? Trò cười cho thiên hạ đấy.
– Tối nay, được chứ?.
Thở hắt ra sau khi đã trở về trạng thái bình thường, Hàn Yết cất giọng trầm thấp khiến Giải nhi vui vẻ gật đầu liên hồi. Lắc nhẹ đầu, hắn thúc ngựa về phía thị trấn nhỏ bên cạnh, nàng ngồi im trong lòng hắn, ánh mắt hân hoan chờ đợi chợt bừng sáng.
Và tại một nơi xa xôi mang tên con đường trở về Diệp Quốc, một trận ẩu đả điên cuồng đã xảy ra.
Chát
– Ngươi dám sờ mông ta.
Mộc Ngưu giận dữ quát lớn và đương nhiên động thủ trước khi nói, Diệp Kết đã ăn trọn bạt tay thơm tho mạnh bạo từ những ngón tay thon dài xinh đẹp của Ngưu nhi.
– Từ bây giờ nàng đã là nương tử của ta, cớ sao không được sờ?.
Diệp Kết ôm mặt, ánh mắt quật cường bất tiếu nạt lại.
– Hờ hờ nương tử cái mặt mốc nhà ngươi. Đi chết đi.
Chát Chát Chát
Nhưng bạt tay liên tục được hạ xuống, âm thanh chua chát vang vọng cả khung trời, bên ngoài kẻ hầu người hạ chưng hửng bởi tính khí nóng nảy và lời phát ngôn vô cùng ám muội của tiểu quận chúa cùng hoàng đế Diệp Quốc.
Lạ lẫm là bên trong một kẻ chửi cùng đánh, một kẻ ấm ức nhịn vì tương lai sau này cùng bầy con được sinh ra. Và đương nhiên là cặp mông tròn trĩnh, mẫn cảm đó nữa.
(Kim Tuyến: Cái này ta không liên can *huýt gió*
Tử Dai: Ờ, ta cũng thế *giả ngơ*)
Truyện 12 Chòm Sao) Khúc Hát Ngàn Năm Chương 5
Tác giả: Kim Tuyến ( Kun )
Chương 5: Mộc Nữ – Mộc Mã
Mộc Nữ – Mộc Mã
Híiiiiiiiiiiii
Ya….Ya….
Tiếng vó ngựa xé tan không khí xung quanh, chưa kể con ngựa đang chạy tốc độ làm cho Mã Mã nghiêng ngã chóng mặt xém chút là ói hết thức ăn trong bụng rồi, mới tỉnh dậy chưa kịp hiểu tình hình ra sao chỉ biết mình như cái gối trong chiếc hộp bị người ta lắc mạnh, mà cái hộp này tới tận ba người nha, đã chật chội lại còn đông nữa chứ.
– Đứng lại Bạch Tử Hồn!!!
Giọng hét thật mạnh bạo vang vọng từ phía sau, dù rất hiếu kì Mã cũng không muốn ló đầu ra xe ngựa đâu, ló đầu ra là chết chắc, chết chắc.
– Haha ngươi có bản lĩnh thì bắt ta đi Ngự tiền thị vệ của Hàn Dương quả thật chỉ là con tép thôi sao?
Kẻ đang nắm dây cương điều khiển xe ngựa giở giọng chế nhạo người kia, trong lòng Mã muốn tán cho hắn mấy phát lọt ngựa ngay, tay lái lụa quá mà.
– Ưm ưm đau quá…..
Nãy giờ Mã mới để ý mình ngồi trên hai cái gối rất mềm trong lúc bị nghiêng xe đã ngồi lên người hai người hai đó lúc nào chả hay luôn, giọng nói lúc nãy là hai người này đồng thanh nói đấy. Mã quýnh quáng lui ra góc mới nhận ra rằng là một nam tử điển trai và một tiểu mỹ nữ trong cung trang sang trọng, khỏi đoán cũng biết là quý tộc rồi, nhưng mà cô nàng đó chẳng phải là…
– Nữ tỷ tỷ, oaoaoaoa
Mộc Mã bay thẳng vào lòng người đối diện khóc ròng, thật sự rất sợ nha lỡ như xuyên tới một mình thì sao đây? may mà cuối cùng là xuyên cùng lúc a.
– Ngươi buông hoàng muội ta ra tên thích khách kia.
Chàng trai đó là Diệp Kết hoàng đế Diệp Quốc, hắn một chân đạp thẳng cánh tay đang ôm hoàng muội hắn ra, hòng giành lại nhưng không ngờ.
Chát
– Vũ phu sao ngươi dám đánh em ta?
Cái tát như trời giáng của Mộc Nữ tặng cho khuôn mặt trắng nõn nà của Diệp Kết làm hắn bàng hoàng chưa hiểu vấn đề, hắn sợ ả thích khách sẽ giết hoàng muội nên mới đá ả ra ai ngờ bị muội đánh, muội của hắn bênh người ngoài mà đánh hắn?
Hắn quay sang thì thấy hoàng muội đang xoa vai cho ả thích khách còn ả ta khóc như đứa con nít, làm cho hắn mọc rất nhiều dấu chấm hỏi bay lượn quay đầu nha.
Kétttttttttt
Chiếc xe ngựa thắng gấp làm mọi người va vào nhau ai nấy đều sợ hãi.
– Chuyện gì vậy Mã nhi?- Mộc Nữ ôm lấy Mã Mã hỏi, nàng mới tỉnh lại nên không biết chuyện gì.
Mộc Mã nhún nhún vai kiểu như: ” Ờ chắc muội biết chuyện gì đang chuyện gì đang diễn ra quá” – thế là cả ba lú đầu ra nhìn, xe ngựa đã dừng hẳn nên không có nguy hiểm sẽ lột xuống xe nữa.
Ya…ya..Hây. chen.. chen…
Là tiếng đánh nhau nha.
Một tên vận bạch y một tên hắc y đều đôi ngọc bội xanh, khi đánh nhau chiếc ngọc bội bị đưa lên lại đập xuống nhìn rất đã mắt a, thôi bỏ qua ngọc bội đi, nếu nhìn tổng thể chắc chắc bạch y sẽ thắng nhưng nhìn vào khía cạnh thì hắc y có lợi thế hơn.
Bạch y đánh nhanh thắng nhanh mỗi nhát kiếm đều mạnh và muốn chấm dứt mạng đối phương, nhưng bạch y còn quá nhiều khuyết điểm như dưới cánh tay do đánh mạnh nên nơi đó lơ là phòng bị. Hắc y nhìn chung quy chỉ thủ chứ không tấn công, nhưng mỗi đòn đánh trả lại vô cùng khôn khéo không hề để lộ khuyết điểm, nhẹ nhàng như cánh chim mỗi bước chân đều là chiến thuật điêu luyện có tiến có lui.
Đó chỉ là suy nghĩ của ba người khán giả coi mà không trả tiền thôi, còn thắng bại thì chưa biết.
Gần một nén nhang trôi qua, hai người đó vẫn còn đánh nhau, nhưng có lẽ phía bạch y đã bắt đầu không trụ nổi rồi.
Mộc Nữ, Mộc Mã và Diệp Kết ngồi trong xe ngó ra cũng chán nên đã kể cho nhau nghe về lý lịch, Nữ Nữ thì lấy lí do không nhớ chắc lúc bị bắt đã va vào đâu rồi còn Mã nhi cũng làm bộ mặt đáng thương như thế. Vì hay nhẹ dạ cả tin Diệp Kết liền tin ngay, bắt đầu thuật truyện.
– Diệp Nữ là hoàng muội của ta con của Thái Hậu, còn Tiểu Mã là sư đồ kiêm muội muội chi lang của tên Bạch Tử Hồn đi đâu hắn cũng đem nàng theo, nên dần đà mọi người đều biết lai lịch của hai người. Tên hắc y nãy là Bạch Tử, bạch y là Dương Ngư huynh đệ kết nghĩ với Nhị Vương gia Hàn Kết kiêm ngự tiền thị vệ bảo vệ sự an nguy của Hoàng đế Hàn Dương – Hàn Phong Quốc. Hôm nay ta cùng hoàng muội trên đường đi từ Chu Tương Quốc sang Hàn Phong Quốc dự thọ yến của Thái hậu vào trăng rằm tháng này thì không may gặp hai người. Sau đó thì ta đang ở đây.
Nữ – Mã chăm chú nghe rồi gật đầu lia lịa giống như được nghe kể chuyện kiếm hiệp thời xưa ấy, ba người han huyên đến nỗi không để ý hai tên kêu cũng nghỉ từ lâu vô góp vui cùng rồi.
– Aaa, làm ta hết hồn
Mã Mã vừa quay lưng đã gặp ngay tên Dương Ngư đứng sau lưng làm nàng nhảy dựng như gặp ma vậy đó, nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị lực đạo mạnh của hắc y Bạch Tử nắm tay thi triển khinh công bay mất bóng.
Nữ còn đứng hình chưa biết chuyện gì mới xảy ra, tốc độ của người đó nhanh quá làm nàng nhìn theo không kịp chỉ biết có ngọn gió lướt qua mặt và cướp mất đứa muội muội quý giá của mình.
Khi đã định thần, Nữ Nữ co giò chạy đuổi theo nhưng bị Dương Ngư và Diệp Kết ngăn lại kịp thời. Tức giận nàng phùng mang trợn má.
– Đi cứu muội của ta đi- Mộc Nữ nắm áo cả hai chàng trai lôi kéo.
– Chúng ta sẽ gặp lại nàng ta thôi đừng lo, đi thôi thần sẽ hộ tống quận chúa và Người về tới hoàng cung Hàn Phong Quốc an toàn.
Vừa nói xong Dương Ngư đã cầm dây cương xe ngựa, mời hai vị khách quý lên xe, bắt đầu giục ngựa chạy nhanh về phía Kinh Thành.
Còn Nữ cứ trông mắt theo hướng Mã bị bắt đi một cách bá đạo mà cảm thấy thật buồn, thật lo lắng.
-Cái quái gì thế thả ra coi.
Bị một lực kéo kinh hồn làm cho hai mắt Mã muốn rớt ra ngoài, chóng mặt không thể tả, cái kẻ kéo nàng như ma ấy bay như đùa hết đạp cành này tới đạp cây kia bay vuốt lên cao.
-Muội câm cho ta, biết vậy ta quẳng muội cho Phúc Kiến đỡ phiền toái, đi theo ăn hại chẳng làm được gì.
Bạch Tử nổi điên vì cô nàng muội muội ngốc này đi đâu cũng đòi theo, nói giúp hắn thật ra là hại hắn mới đúng, lúc nào cũng làm hỏng chuyện, đi bắt cóc Hoàng đế Diệp Quốc và công chúa mà hết nữa đường Mã Mã ngủ như chết ấy, chẳng qua bị đập đầu có cái thôi mà.
-Phúc Kiến là ai? Cái này Diệp Kết chưa kể ta biết.
Vụt một cái, Mã chỉ thấy mình đang lơ lững treo không trung hình như là bị máng vô cành cây thì phải.
Bạch Tử chiễm chệ ngồi xuống một cành cây bế Mộc Mã ngồi giữa đùi mình, hắn đưa tay sờ nhẹ trán nàng, kiểm tra hết cái đầu nàng, vò lại vò cứ thế tóc bung tùm lum trâm cũng vì thế mà rơi rớt xuống đất hết.
-Muội bị chảy máu rồi, sao lại ẩu như vậy? Muội có sao không?
Hắn rất tự nhiên cầm máu cho Mã Mã nàng, lại còn chiếm tiện nghi ôm nhẹ nàng vào lòng nữa, những ngón tay thon dài của hắn lướt vào trong áo Mã vân vê tà áo nàng, khuôn mặt dịu dàng khó tả nhìn ngược xuống khuôn mặt trong lòng mình. Duy chỉ có Mộc Mã khuôn mặc đực ra không hiểu thoáng đã ửng hồng hết, người ta chưa từng tiếp xúc với đàn ông gần như vậy a.
-Ta..ta… quên… hế…t rồ..iiii..a.. ngươi ngươi… đừ..ngg như.. vậ..y mà
Mộc Mã nuốt nước miếng ực ực, cổ họng khô khan, nàng cảm thấy cơ thể rất nóng a, có dòng điện từ ngón tay hắn lướt trên người Mã ngón tay hắn lướt tới đâu cả người Mã lại run lên cảm giác không khó chịu nhưng cũng chẳng dễ chịu gì, rất khó tả nha.
-Thật sao? Lần này muội lại muốn giở trò gì để ta không trách phạt đây? Nhưng làm lỗi thì phải phạt nha, còn bệnh quên có thể chữa sau.
Bạch Tử nở nụ cười ám muội, ánh mắt dường như đã đục ngầu vì dục vọng bùng cháy, ngọn lửa khao khát ấy không thể che giấu được nữa, cả người hắn nóng rực chỉ muốn nhanh nhanh xơi thiên hạ nhỏ này. Đối diện với đôi mắt to tròn không hiểu gì của Mã, hắn cũng thấy kì lạ, mỗi lần như thế này không phải Mã nhi luôn nhoài tới ôm hôn hắn sao. Chờ đợi 1s 2s 3s không có gì, bây giờ thì hắn hiểu tình hình rồi, quên thật chứ không phải đùa a.
-Quên thì tính sau giờ thì….
Chưa nói hết câu hắn đã đặt xuống môi Mã nụ hôn say đắm, Mã Mã ngạc nhiên cực độ nhưng không tránh cũng chẳng phản kháng gì cả, nàng cảm thấy có một ma lực nào đó từ người đàn ông này hắn ta cầm cự nàng trong tay, hay chính thân thể này không muốn chống cự.
Từng mảnh y phục rớt xuống đất, duy chỉ còn chiếc yếm đào che đi cảnh xuân rực rỡ sau đó, khuôn mặt Mã giờ đây đã đỏ như quả gấc. Làm khêu gợi dục vọng của Bạch Tử, hắn không thể chịu thêm, khẽ nhấc mông Mã nhẹ nhàng đi vào ( lượt bỏ một ngàn từ ).
-Mã nhi nàng là của ta, nàng thật đẹp.
Hắn ca tụng nàng như một nữ hoàng, nàng tựa vào hõm vai hắn, cả hai cùng thở gấp triền miên trên cây ( không biết làm sao ).
Sau khi được sự hộ tống của Dương Ngư, cả hai người Diệp Kết và Mộc Nữ đã an toàn vào cung khách của Hàn Phong Quốc.
Tâm trạng Mộc Nữ không khá hơn chút nào, nàng cảm thấy Mã nhi đang gặp chuyện, tim cứ đập liên hồi nhưng không biết là chuyện gì đến với nàng ta. Thoáng chút lơ đãng nàng nhìn thấy bóng dáng có dấu ấn của Mộc Song và Mộc Bảo a, lúc nãy đi ngang qua Cung phía Đông – Cung Ân Dạ lờ mờ nhìn thấy nhưng không chắc.
Cung khách nằm ở gian điện phía Tây – Lưỡng Cung
Nữ cũng chẳng có việc gì làm sau khi hoàng huynh Diệp Kết đi đâu mất, nàng lòng vòng chơi ai ngờ gặp được Dương Ngư hắn đang nói chuyện với ai đó, người đối diện hắn rất soái ca nha, vẻ lạnh lùng làm nàng chùng bước không dám bước tới.
Hàn Yết cảm thấy có bóng dáng ai đó, hắn cảnh giác quay sang thì phát hiện một nữ nhân cung trang hoàng tộc khỏi nói cũng đoán ra đây là Công chúa Diệp Nữ của Diệp Quốc rồi, không ngờ hôm nay mới được trông thấy, nàng ta thật đẹp nét đẹp thanh thoát không vướng bụi trần.
-Không biết công chúa đang có chuyện gì?
Theo tầm mắt của Hàn Yết, Dương Ngư nhận ra ngay là công chúa Diệp Nữ, hắn vội vàng tiến tới hỏi.
-Không có chuyện gì cả, chỉ là ta muốn kiếm hoàng huynh
-Hoàng huynh nàng đang bận thưởng trà cùng hoàng huynh ta rồi, nếu nàng không có việc có thể theo ta và Ngự tiền thị vệ đây đi thăm quan, không biết nàng có để ý?
Hàn Yết nhoẻn miệng cười nhẹ, khuôn mặt như tượng điêu khắc làm siêu lòng người, hai con mắt Nữ chỉ có nước móc ra bỏ chứ không thể không nhìn hắn được.
-Ta không phiền, nhưng ngài là…?
-Ta là Hàn Yết – Nhị Vương Gia
Yết lịch thiệp làm động tác mời, Dương Ngư thì khuôn mặt hiện rõ sự thích thú, một con mồi chui vào lọ dễ như trở bàn tay không cần tốn chút công sức nào. Mộc Nữ cúi đầu rồi lại ngó đông nó tây cố giả vờ không có chuyện gì hết, nhưng đôi lúc mắt nàng không thôi liếc sang bên đó. Hắn thật đẹp!!!
Đi được một đoạn chợt Yết khựng lại, làm Ngư lẫn Nữ khó hiểu.
Từ xa một bóng dáng ốm yếu, khuôn mặt nhợt nhạt tiến lại một lúc một gần, lúc nãy quá xa không nhìn rõ, nhưng giờ thì nhìn rõ lắm a.
Một cô gái thanh tú.
Khuôn mặt thiếu sức sống.
Dáng người quá nhỏ.
Nhưng nụ cười cô nàng ấy lại như có phép màu, nụ cười ấy làm người đối diện như bị thôi miên vào.
Đó là nhận định của Nữ Nữ nàng về cô gái đang tiến lại gần, nàng không để ý biểu hiện cả hai chàng trai đều có vẻ khó coi. Dương Ngư bước lên trước đỡ lấy tay cô gái đang bước đi siêu vẹo sắp ngã kia.
-Sao Vương Phi không nghỉ ngơi, nàng đang không khỏe mà.
Giọng nói của Dương Ngư quá nhỏ làm Nữ Nữ nàng không nghe rõ, nhưng qua phỏng đoán chắc là nương tử của hắn, khuôn mặt luôn làm quá vấn đề kia hiện rõ sự lo lắng nếu không phải thê tử hắn thì sao hắn lại lo như thế, nam nữ thụ thụ bất thân đụng chạm vậy cũng xem là vợ chồng rồi.
-Ta muốn đi tìm Nhị Vương Gia
Mộc Giải nhẹ mỉm cười nhìn xoáy vào đôi mắt Dương Ngư, nàng thoát khỏi vòng tay Ngư đi về phía Hàn Yết đang đứng chắp tay sau lưng lạnh lùng nhìn nàng.
-Tướng công
Giải khẽ kêu cúi đầu, làm cho Nữ giật thóp người, phỏng đoán của nàng sai rồi không ngờ cô nàng này là của Nhị Vương Gia a, không thể tả nổi sự thất vọng của Nữ Nữ nàng thế nào đâu. Nàng buồn bã lướt đi bỗng dưng ngừng lại, động tác cực nhanh kéo cổ áo Giải nhi ra làm lộ chiếc lưng trắng ngần với dấu ấn đỏ Ấn Thủy.
Hàn Yết đúng là không quan tâm, nhưng ở đây nhiều người vậy làm hắn phản ứng rất nhanh ôm chầm lấy Giải Giải tựa lưng nàng vào người hắn, người đàn bà của mình đâu để người ta phi lễ như thế, đang định tức giận thì một lực giựt mạnh, thiên hạ trong tay nằm gọn trong lòng Diệp Nữ công chúa. Sao mà nữ nhi bây giờ mạnh quá vậy?
-Giải tỷ…. huhu…… muội Nữ Nữ nè…… huhuhu
Thật ra thì Giải cũng chẳng kịp hiểu gì chỉ biết chữ “Nữ” thốt lên nàng cũng ôm chầm lấy người trước mặt tâm trạng bỗng vui hơn nhiều, òa lên khóc.
Còn xung quanh ai cũng nhìn nhau bằng con mắt không hiểu chuyện.
Bạn đang xem bài viết Truyện Khúc Hát Ngàn Năm trên website Duongveyeuthuong.com. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!