Cập nhật thông tin chi tiết về Vì Tôi Là Thiên Bình – Thiên Thần Là Tôi, Ác Quỷ Cũng Là Tôi mới nhất trên website Duongveyeuthuong.com. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.
Tôi sinh ra đã là một cán cân – một thứ vô tri vô giác và cả vô cảm xúc.
Tôi luôn cố gắng cân bằng mọi thứ trong cuộc sống và tất cả mọi người với nhau. Tôi yêu hoà bình và tôi chỉ muốn mọi thứ đạt đến trạng thái cân bằng nhất.
Tôi là cán cân của nữ thần công lý.
Khi thế giới hoà bình, mọi người hạnh phúc với nhau, tôi sẽ đạt trạng thái cân bằng và nhẹ nhàng nhất, sẽ là công bằng nhất.
Khi chiến tranh chém giết xảy đến, khi tất cả thần thánh cũng từ bỏ loài người, chủ nhân của tôi vẫn cùng tôi tiếp tục ở lại với các bạn để tiếp tục sự công bằng. Chỉ là cái ác, sự hung bạo ngày càng gia tăng, tôi lại bắt đầu nghiêng về cái ác, làm chủ nhân tôi cũng từ bỏ tôi lại cùng các bạn mà lui về thế giới các vị thần.
Từ lúc ấy, tôi đã tự mình phải học cách cân bằng giữa dao động thiện ác.
Tôi mơ mộng, quan tâm, cảm thông sâu sắc cho người khác. Mọi người nhìn thấy tôi vui vẻ, cười thật tươi, thật nhẹ nhàng, khiến họ thấy bình yên bên cạnh tôi. Tôi tưng bừng ríu rít như đứa trẻ, như thể mùa xuân đã về.
Tôi là kẻ nóng nảy, dễ bực mình, cáu gắt, dễ nổi loạn tất cả vì cảm xúc lúc ấy. Mọi người thấy sợ hãi khi cạnh tôi. Tôi đằng đằng sát khí, môi không mỉm cười, ánh mắt không chút thiện cảm, khó chịu và sẵn sàng phá tan mọi thứ chỉ vì mình không thích. Cảm giác ngột ngạt như giữa ngày hè oi bức.
Tôi buồn bã, đăm chiêu, ánh mắt nhìn xa xăm về tương lai, tôi nhẹ nhàng bước đi không đích đến, ảm đạm như mùa thu
Tôi vô cảm, lạnh lùng, ánh mắt vô hồn, đôi môi khép chặt, không nói không cười, sự lạnh lẽo diễn ra như thể mùa đông xuất hiện.
Tôi có thể rót vào tai bạn những điều ngọt ngào, dịu dàng bằng những từ ngữ của riêng mình, tôi yêu hoà bình, tôi chẳng đáp trả lại những điều không phải, tôi chỉ mỉm cười, thật nhẹ nhàng, tôi có thể bỏ qua nhiều sai lầm không đúng, tôi có thể đối xử với bạn tốt mặc cho bạn từng tàn tệ với tôi đến mức nào. Bạn nhìn tôi như một đứa trẻ ngốc, bạn nói tôi hiền, tôi nhu nhược, bạn nói tôi dễ dãi với mọi thứ và ngược đãi bản thân mình. Chỉ là vì tôi “dĩ hoà vi quý”, tôi luôn gắng cân bằng mọi thứ đến mức có thể.
Chỉ là cán cân có chịu đựng cân bằng thì nó cũng sẽ có 1 giới hạn, nếu vượt quá giới hạn đó, chỉ cần cán cân vừa đủ nghiêng, đến quá mức, thì bạn nên chuẩn bị tâm lý đi. Dù tôi như vị thần có thể dàn hoà những trận chiến nảy lửa nhưng việc bắt đầu 1 trận chiến chưa bao giờ là khó.
Tôi là một cán cân, tôi được sinh ra để chủ nhân dùng để phân định Thiện-Ác.
Bản chất trong tôi luôn tồn tại ít nhất hai mặt: Thiên Thần và Ác Quỷ, tất cả đều là tôi.
Chỉ là Thiên Thần luôn bên tôi nhiều hơn đứa kia thôi. Tôi luôn cố gắng làm mọi thứ để bạn tự tin, vui vẻ, yêu chính bản thân mình, luôn cố gắng để bạn thoải mái nhất có thể. Chỉ là tôi cũng chính là người có thể làm điều hoàn toàn ngược lại. Chỉ là tôi hiếm khi nghĩ đến điều đó, vì tôi luôn muốn mọi thứ yên bình nhất có thể. Dù có không thích đến mấy, tôi cũng sẽ cố gắng giảm điều đó bằng một vài câu nói xỉa xói, để hạn chế đến điều tôi sẽ làm đến mức tới hạn, nhưng các bạn cũng nên thận trọng một chút thì tốt hơn.
Tôi rất dễ thích một người, nhưng lại khó xem ai quan trọng, vì tôi cũng như gương mà thôi. Nếu bạn rời bỏ tôi mà đi, làm sao gương có thể giữ lại khi chính nó không hề có hình hài riêng biệt, và thậm chí nếu tôi giữ bạn có chấp nhận ở lại không. Sẽ đau, sẽ buồn, sẽ lưu luyến, nhưng tôi sẽ chấp nhận, nếu đó là điều mà sau cùng tôi nhìn thấy là tốt nhất cho tất cả. Tôi sẽ chẳng biểu hiện những sự rối rắm trong lòng ngoài sự lạnh lùng trên gương mặt. Ừ, người ta gọi tôi vô cảm vô tâm, chỉ là lòng tôi đau đến mức trống rỗng mọi thứ thì thôi biết làm gì. Tôi chẳng thể làm gì, tôi không biết mình đang nói gì, tôi không biết mọi thứ gì đang chạy qua cuộc sống của tôi. Chỉ là…
Tôi vui vẻ, hoà nhã nhưng cũng sẵn sàng quát tháo hay bước lại tắt ti vi chỉ vì thấy ồn ào. Tôi hoà đồng vui tính nhưng sẽ có lúc tôi chả xem ai ra gì mà trở nên ngạo mạn chỉ vì những thứ vụn vặt. Tôi có thể làm tất cả để ngăn một cuộc chiến nhưng tôi cũng có thể biến toàn bộ thành nát vụn. Tôi có thể rất trẻ con, ngu ngơ, nhưng cũng có lúc tôi như một kẻ đáng ghê tởm nhất thế gian. Tôi có thể làm tất cả công việc cả hàng tháng trời mới xong bằng 1 ngày, nhưng cũng có thể chả làm gì suốt ngần ấy thời gian.
Nếu bạn êm dịu, tôi sẽ êm dịu, nếu bạn nóng nảy, hấp tấp, tôi sẽ khiến bạn hoặc tốt hơn, hoặc biến bạn thành sống dở chết dở.
Tôi được vây quanh rất nhiều người, ai cũng thấy tôi được quý mến, nhưng thật sự chẳng ai có thể ở cạnh tôi. Không phải họ không hiểu tôi – vì chính tôi còn không hiểu được mình, mà do họ không chấp nhận được tôi, một người luôn dao động mọi thứ, họ cũng không cho tôi được cân bằng, mà luôn thách thức khả năng tự cân bằng của mình. Tôi cười đó, nói đó, nhưng tôi lại chỉ cần sự bình lặng, trầm lắng như lúc một mình, vì lúc đó tôi mới được an toàn.
Chỉ là tôi luôn cố gắng tìm được một ai đó hiểu được mình, tôi cho họ thấy tất cả điểm yếu để họ có thể hiểu và cảm thông để chấp nhận con người thật của mình, nhưng rồi sao, họ vẫn chỉ muốn tôi theo cách họ muốn một người bên cạnh. Họ nhốt tôi vào chiếc lồng kính không thể thoát ra. Chỉ là…
Tôi cũng là gió, tôi vô hình vô trạng, tôi tồn tại như thế nào tuỳ người cảm nhận. Tôi là cơn gió dịu mát của ngày hè nóng bức, tôi cũng là cơn gió đến buốt lòng của những ngày đông, và cũng là cơn gió nhẹ êm của ngày xuân, tôi cũng là cơn gió huỷ diệt tất cả của những ngày bão. Tôi thay đổi theo mọi thứ xung quanh chỉ để chứng tỏ mình có tồn tại.
Tôi là gió, tôi yêu tự do, tôi tìm kiếm tự do.
Gió lang thang khắp các miền trong vô định, tôi ấm áp quan tâm những thứ mình đi qua, tôi quan tâm họ, tôi chăm sóc nâng niu họ, chỉ là tôi không thể đứng lại bên cạnh họ, vì nếu dừng lại, tôi sẽ biến mất. Do đó tôi lại phải tiếp tục di chuyển, không phải tôi rời bỏ họ, mà vì họ không cùng tôi đi. Vì họ không chọn bước theo tôi. Ừ vì sao họ phải theo?
Gió không thể nắm bắt, gió thích bay lượn, thích tự do, liệu ai giữ nổi gió?
Gió ấm áp, mang hương vị mới đến cho mọi thứ.
Gió lạnh lùng và buông lơi, vì sao vẫn cuốn hút?
Chỉ xin gió đừng quá lãnh đạm,
Vì chỉ cần lạnh và mạnh, gió sẽ cuốn đi hết tất cả mọi thứ trên mặt đất.
Khiến cho mặt nước bình lặng cũng phải dậy sóng
Nhưng con người ta lại chẳng thích phẳng lặng yên ả,
Những lúc thế người ta lại gọi là tẻ nhạt,
Và mong gió mang đến không khí mới, người ta gọi là những người yêu gió.
Sẽ là phấn khích cuốn hút diệu kỳ, là sức sống mới do gió mang lại.
Nhưng…chạy theo gió rất mệt.
Gió tự do, bay nhảy và chẳng để ý gì đến những thứ khác
Gió khó nắm bắt, chẳng ai hiểu được gió nghĩ gì.
Liệu có ai đủ can đảm để thả mình theo gió?
Ai đủ bản lĩnh để đối diện và nắm lấy trái tim vô hình ấy?
Ai đủ vững chắc để gió dựa vào mà không cuốn phăng mọi thứ?
Ai chịu được những phong ba bất chợt, mà vẫn kiên định khiến dó mến phục và dịu lại giữa cơn bão táp?
Bởi sau tất cả sự điên cuồng ấy, gió sẽ mang lại những hương thơm tinh tuý nhất của bao điều đi qua, trao cho tất cả. Khi ấy hẳn bạn sẽ là người cực kỳ hạnh phúc!
Chỉ là nếu không chịu được nhưng vẫn muốn bên cạnh gió, thì bạn chỉ có cách thả mình theo làn gió, nhưng đừng bắt gió phải dừng lại. Vì gió sẽ chẳng còn là gió nếu ngừng lại. Vì lúc ấy hoặc là gió biến mất, hoặc bạn sẽ bị tan nát để gió thoát ra ngoài bầu trời tự do ấy.
Vì tôi là gió, gió chỉ lướt qua cuộc đời mỗi người như một lãng khách. Nên nếu không thể cùng tôi phiêu bạt, xin đừng xem tôi là quan trọng trong cuộc đời.
Có ai thử lặng im và nghe gió nói gì chưa?
Gió thật sự mỏng manh lắm!
Thanks Life.
YP.
Tác giả:
ptcamhue
I’m Lily princess. I love something ^^ Xem tất cả bài viết bằng ptcamhue
Vì Tôi Là Thiên Bình
Tôi sinh ra đã là một cán cân – một thứ vô tri vô giác và cả vô cảm xúc.
Tôi luôn cố gắng cân bằng mọi thứ trong cuộc sống và tất cả mọi người với nhau. Tôi yêu hoà bình và tôi chỉ muốn mọi thứ đạt đến trạng thái cân bằng nhất.
Tôi là cán cân của nữ thần công lý.
Khi thế giới hoà bình, mọi người hạnh phúc với nhau, tôi sẽ đạt trạng thái cân bằng và nhẹ nhàng nhất, sẽ là công bằng nhất.
Khi chiến tranh chém giết xảy đến, khi tất cả thần thánh cũng từ bỏ loài người, chủ nhân của tôi vẫn cùng tôi tiếp tục ở lại với các bạn để tiếp tục sự công bằng. Chỉ là cái ác, sự hung bạo ngày càng gia tăng, tôi lại bắt đầu nghiêng về cái ác, làm chủ nhân tôi cũng từ bỏ tôi lại cùng các bạn mà lui về thế giới các vị thần.
Từ lúc ấy, tôi đã tự mình phải học cách cân bằng giữa dao động thiện ác.
Tôi mơ mộng, quan tâm, cảm thông sâu sắc cho người khác. Mọi người nhìn thấy tôi vui vẻ, cười thật tươi, thật nhẹ nhàng, khiến họ thấy bình yên bên cạnh tôi. Tôi tưng bừng ríu rít như đứa trẻ, như thể mùa xuân đã về.
Tôi là kẻ nóng nảy, dễ bực mình, cáu gắt, dễ nổi loạn tất cả vì cảm xúc lúc ấy. Mọi người thấy sợ hãi khi cạnh tôi. Tôi đằng đằng sát khí, môi không mỉm cười, ánh mắt không chút thiện cảm, khó chịu và sẵn sàng phá tan mọi thứ chỉ vì mình không thích. Cảm giác ngột ngạt như giữa ngày hè oi bức.
Tôi buồn bã, đăm chiêu, ánh mắt nhìn xa xăm về tương lai, tôi nhẹ nhàng bước đi không đích đến, ảm đạm như mùa thu
Tôi vô cảm, lạnh lùng, ánh mắt vô hồn, đôi môi khép chặt, không nói không cười, sự lạnh lẽo diễn ra như thể mùa đông xuất hiện.
Tôi có thể rót vào tai bạn những điều ngọt ngào, dịu dàng bằng những từ ngữ của riêng mình, tôi yêu hoà bình, tôi chẳng đáp trả lại những điều không phải, tôi chỉ mỉm cười, thật nhẹ nhàng, tôi có thể bỏ qua nhiều sai lầm không đúng, tôi có thể đối xử với bạn tốt mặc cho bạn từng tàn tệ với tôi đến mức nào. Bạn nhìn tôi như một đứa trẻ ngốc, bạn nói tôi hiền, tôi nhu nhược, bạn nói tôi dễ dãi với mọi thứ và ngược đãi bản thân mình. Chỉ là vì tôi “dĩ hoà vi quý”, tôi luôn gắng cân bằng mọi thứ đến mức có thể.
Chỉ là cán cân có chịu đựng cân bằng thì nó cũng sẽ có 1 giới hạn, nếu vượt quá giới hạn đó, chỉ cần cán cân vừa đủ nghiêng, đến quá mức, thì bạn nên chuẩn bị tâm lý đi. Dù tôi như vị thần có thể dàn hoà những trận chiến nảy lửa nhưng việc bắt đầu 1 trận chiến chưa bao giờ là khó.
Tôi là một cán cân, tôi được sinh ra để chủ nhân dùng để phân định Thiện-Ác.
Bản chất trong tôi luôn tồn tại ít nhất hai mặt: Thiên Thần và Ác Quỷ, tất cả đều là tôi.
Chỉ là Thiên Thần luôn bên tôi nhiều hơn đứa kia thôi. Tôi luôn cố gắng làm mọi thứ để bạn tự tin, vui vẻ, yêu chính bản thân mình, luôn cố gắng để bạn thoải mái nhất có thể. Chỉ là tôi cũng chính là người có thể làm điều hoàn toàn ngược lại. Chỉ là tôi hiếm khi nghĩ đến điều đó, vì tôi luôn muốn mọi thứ yên bình nhất có thể. Dù có không thích đến mấy, tôi cũng sẽ cố gắng giảm điều đó bằng một vài câu nói xỉa xói, để hạn chế đến điều tôi sẽ làm đến mức tới hạn, nhưng các bạn cũng nên thận trọng một chút thì tốt hơn.
Tôi rất dễ thích một người, nhưng lại khó xem ai quan trọng, vì tôi cũng như gương mà thôi. Nếu bạn rời bỏ tôi mà đi, làm sao gương có thể giữ lại khi chính nó không hề có hình hài riêng biệt, và thậm chí nếu tôi giữ bạn có chấp nhận ở lại không. Sẽ đau, sẽ buồn, sẽ lưu luyến, nhưng tôi sẽ chấp nhận, nếu đó là điều mà sau cùng tôi nhìn thấy là tốt nhất cho tất cả. Tôi sẽ chẳng biểu hiện những sự rối rắm trong lòng ngoài sự lạnh lùng trên gương mặt. Ừ, người ta gọi tôi vô cảm vô tâm, chỉ là lòng tôi đau đến mức trống rỗng mọi thứ thì thôi biết làm gì. Tôi chẳng thể làm gì, tôi không biết mình đang nói gì, tôi không biết mọi thứ gì đang chạy qua cuộc sống của tôi. Chỉ là…
Tôi vui vẻ, hoà nhã nhưng cũng sẵn sàng quát tháo hay bước lại tắt ti vi chỉ vì thấy ồn ào. Tôi hoà đồng vui tính nhưng sẽ có lúc tôi chả xem ai ra gì mà trở nên ngạo mạn chỉ vì những thứ vụn vặt. Tôi có thể làm tất cả để ngăn một cuộc chiến nhưng tôi cũng có thể biến toàn bộ thành nát vụn. Tôi có thể rất trẻ con, ngu ngơ, nhưng cũng có lúc tôi như một kẻ đáng ghê tởm nhất thế gian. Tôi có thể làm tất cả công việc cả hàng tháng trời mới xong bằng 1 ngày, nhưng cũng có thể chả làm gì suốt ngần ấy thời gian.
Nếu bạn êm dịu, tôi sẽ êm dịu, nếu bạn nóng nảy, hấp tấp, tôi sẽ khiến bạn hoặc tốt hơn, hoặc biến bạn thành sống dở chết dở.
Tôi được vây quanh rất nhiều người, ai cũng thấy tôi được quý mến, nhưng thật sự chẳng ai có thể ở cạnh tôi. Không phải họ không hiểu tôi – vì chính tôi còn không hiểu được mình, mà do họ không chấp nhận được tôi, một người luôn dao động mọi thứ, họ cũng không cho tôi được cân bằng, mà luôn thách thức khả năng tự cân bằng của mình. Tôi cười đó, nói đó, nhưng tôi lại chỉ cần sự bình lặng, trầm lắng như lúc một mình, vì lúc đó tôi mới được an toàn.
Chỉ là tôi luôn cố gắng tìm được một ai đó hiểu được mình, tôi cho họ thấy tất cả điểm yếu để họ có thể hiểu và cảm thông để chấp nhận con người thật của mình, nhưng rồi sao, họ vẫn chỉ muốn tôi theo cách họ muốn một người bên cạnh. Họ nhốt tôi vào chiếc lồng kính không thể thoát ra. Chỉ là…
Tôi cũng là gió, tôi vô hình vô trạng, tôi tồn tại như thế nào tuỳ người cảm nhận. Tôi là cơn gió dịu mát của ngày hè nóng bức, tôi cũng là cơn gió đến buốt lòng của những ngày đông, và cũng là cơn gió nhẹ êm của ngày xuân, tôi cũng là cơn gió huỷ diệt tất cả của những ngày bão. Tôi thay đổi theo mọi thứ xung quanh chỉ để chứng tỏ mình có tồn tại.
Tôi là gió, tôi yêu tự do, tôi tìm kiếm tự do.
Gió lang thang khắp các miền trong vô định, tôi ấm áp quan tâm những thứ mình đi qua, tôi quan tâm họ, tôi chăm sóc nâng niu họ, chỉ là tôi không thể đứng lại bên cạnh họ, vì nếu dừng lại, tôi sẽ biến mất. Do đó tôi lại phải tiếp tục di chuyển, không phải tôi rời bỏ họ, mà vì họ không cùng tôi đi. Vì họ không chọn bước theo tôi. Ừ vì sao họ phải theo?
Gió không thể nắm bắt, gió thích bay lượn, thích tự do, liệu ai giữ nổi gió?
Gió ấm áp, mang hương vị mới đến cho mọi thứ.
Gió lạnh lùng và buông lơi, vì sao vẫn cuốn hút?
Chỉ xin gió đừng quá lãnh đạm,
Vì chỉ cần lạnh và mạnh, gió sẽ cuốn đi hết tất cả mọi thứ trên mặt đất.
Khiến cho mặt nước bình lặng cũng phải dậy sóng
Nhưng con người ta lại chẳng thích phẳng lặng yên ả,
Những lúc thế người ta lại gọi là tẻ nhạt,
Và mong gió mang đến không khí mới, người ta gọi là những người yêu gió.
Sẽ là phấn khích cuốn hút diệu kỳ, là sức sống mới do gió mang lại.
Nhưng…chạy theo gió rất mệt.
Gió tự do, bay nhảy và chẳng để ý gì đến những thứ khác
Gió khó nắm bắt, chẳng ai hiểu được gió nghĩ gì.
Liệu có ai đủ can đảm để thả mình theo gió?
Ai đủ bản lĩnh để đối diện và nắm lấy trái tim vô hình ấy?
Ai đủ vững chắc để gió dựa vào mà không cuốn phăng mọi thứ?
Ai chịu được những phong ba bất chợt, mà vẫn kiên định khiến dó mến phục và dịu lại giữa cơn bão táp?
Bởi sau tất cả sự điên cuồng ấy, gió sẽ mang lại những hương thơm tinh tuý nhất của bao điều đi qua, trao cho tất cả. Khi ấy hẳn bạn sẽ là người cực kỳ hạnh phúc!
Chỉ là nếu không chịu được nhưng vẫn muốn bên cạnh gió, thì bạn chỉ có cách thả mình theo làn gió, nhưng đừng bắt gió phải dừng lại. Vì gió sẽ chẳng còn là gió nếu ngừng lại. Vì lúc ấy hoặc là gió biến mất, hoặc bạn sẽ bị tan nát để gió thoát ra ngoài bầu trời tự do ấy.
Vì tôi là gió, gió chỉ lướt qua cuộc đời mỗi người như một lãng khách. Nên nếu không thể cùng tôi phiêu bạt, xin đừng xem tôi là quan trọng trong cuộc đời.
Có ai thử lặng im và nghe gió nói gì chưa?
Gió thật sự mỏng manh lắm!
Thanks Life.
YP.
Đó Có Phải Là Thiên Bình Mà Tôi Biết?
Tôi đã được đọc nhiều về THIÊN BÌNH mà vẫn băn khoăn điều này không biết có ai đồng cảm chia sẻ. THIÊN BÌNH vẫn được mô tả như một người không thể thiếu được bạn bè cùng chia sẻ rồi thì công bằng, do dự vv… Nhưng một mặt nữa sâu thẳm trong tâm hồn tôi là luôn muốn cô đơn một mình. Mãi mãi là thế, vì tôi hiểu rằng không hiểu ai bằng chính mình.
Tôi yêu tôi, quý trọng tôi, tôi thấy tôi đặc biệt, tôi thấy tôi là người bạn tốt nhất với tôi, là người bạn hoàn hảo đi cùng tôi đến hết cuộc đời, tôi thấy tôi cũng có nhiều nhược điểm nhưng tôi độc đáo.
Tại sao cứ phải đi tìm một người đồng hành khi thực tế điều này là không có thật, đơn giản thôi vì chẳng có ai giống bản thân mình.
THIÊN BÌNH biết làm điều tốt cho người khác, đúng hẹn, có tự trọng, đã hứa sẽ cố gắng làm tốt vì THIÊN BÌNH luôn hướng tới điều đẹp đẽ. Rõ ràng khi chúng ta đã làm được những điều tốt như vậy với mọi người thì cũng làm được với bản thân.
Có 2 thằng người trong tôi. Vì tôi quý trọng bản thân nên tôi chăm chút và hoàn thiện mình hơn, tôi càng tử tế với bản thân tôi lại thấy mình hay ho và hấp dẫn. Bằng chứng là những việc thành công tôi đã làm được cho bản thân. Người khác biết ơn về những điều tôi làm cho họ vậy nên tôi cũng rất biết ơn những điều tốt đẹp tôi làm cho tôi. Qua thời gian bằng những thành công được ghi nhận dành cho bản thân càng ngày tôi càng yêu mình hơn. Tôi tháy mình tốt quá.
Tôi ghét sự phụ thuộc, ghét sự bị động, ghét giả tạo và không trung thực vậy tại sao tôi phải tự chủ, thành công cả về kinh tế và tinh thần? Bởi vì tôi muốn chủ động yêu thương (hoàn toàn tinh khiết, không bị vướng vào bất cứ ràng buộc gì).
1/ Giống như ích kỷ: Kỳ thực không phải là ích kỷ mà là do chúng ta quá yêu thương mọi người, lại không thích lằng nhằng và rắc rối.
Tất cả mọi đau khổ đều xuất phát từ những sự lằng nhằng mà ra. Thậm trí cả hai cùng là người tốt, yêu nhau nhưng vì không rõ ràng và rối rắm mà đều thù hận nhau. Đấy là thua thiệt, là tăm tối là ngu dại và là đi xuống. Hãy tỉnh táo để yêu thương, độc lập để yêu thương, tự chủ để trao.
2/ Giống như tự kỷ: Thật ra không phải. Chúng ta có khả năng làm được điều tốt cho mọi người, được yêu quý, tương tác được và hiệu quả. không thể nói là tự kỷ nhưng có lẽ do thiên tính đã bảo chúng ta chỉ có một mình thôi. Mãi mãi một mình.
Ma Kết ! Em Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ ?
Tôi chạy một mạch vào phòng ngủ, nhảy lên giường, ra vẻ điềm tĩnh vuốt lại mái tóc cho tới khi tên hoàng tử đó vào. Cậu ta được người hầu bế vào phòng, nhìn kĩ cậu ta tôi càng thấy bật cười, thật sự không hiểu tại sao cậu ta lại chọn cho mình một bộ trang phục xanh từ đầu đến chân như vậy, kể cả đôi vớ , cái gặng tay cậu ta cũng lấy màu xanh, nom như thể con ếch vậy. Mặc dù đúng là trang phục được may rất khéo,tinh tế tới từng đường viền trang trí và cả bộ trang phục cùng phụ kiện của cậu ta toát lên vẻ uy nghiêm và cũng đã chứng tỏ phần nào tài hoa của người may và nhà thiết kế đã chọn trang phục cho cậu ấy. Nếu không ai để ý kĩ thì quả nhiên bộ trang phục rất tuyệt vời, còn với con mắt của tôi, tôi có thể thấy sự vội vã trong cách chọn. Bởi lẽ với gương mạt còn non nớt , nếu tôi mạn phét nói thẳng thì phải là non choẹt thì đáng lẽ họ phải chọn phụ kiện khác chứ không phải thế này, tôi chăm chú nhìn cậu ta hồi lâu rồi giật mình để ý tới cử chỉ. Hình như tôi đã quên thứ gì đó…
Tôi bình tĩnh ra hiệu cho vú em của tôi bế tôi xuống khỏi giường, rồi tôi nhẹ nhàng bước tới cậu ta, phần để nhìn rõ cử chỉ, phần để hoàn thành nghĩa vụ. Cậu hoàng tử này chắc cũng đã được tập luyện trước khi tới dinh thự của chúng tôi nên cậu ta đã biết phải làm gì khi thấy tôi xuống khỏi giường và bước tới chỗ cậu ấy . Cậu ta ra hiệu với người hầu của mình thả cậu ta xuống, rồi thanh thản bước tới chỗ tôi. Lại cũng là màn luyện tập từ trước , cậu ấy cúi người cung kính trước tôi một hồi, đó đúng là cách chào tôn trọng mà được dàn dựng tốt nhất mà tôi thấy. Hiển nhiên,tôi cũng phải nắm nhẹ váy của mình, nhún người, kéo rộng váy và cúi đầu hướng về cậu ta, tôi thấy cậu ta lẩm bẩm trong mồm như đếm số . Quả nhiên là dàn dựng, chẳng những cậu ta đã đúng nghi thức chào hỏi mà còn đúng luôn cả thời gian cúi đầu. Khi cậu ta chở tư thế, đúng thẳng dậy cũng là lúc tôi ngẳng lên, xem xét ha hành động của cậu ta. Như thể cô hầu nữ của cậu ta đã hiểu ý cậu chủ của mình, cô ta hắng giọng, nói nhẹ:
-THƯA CÔNG CHÚA, CHÚNG TÔI TỚI CHÀO HỎI ĐÔI CHÚT, KHÔNG BIẾT ĐÃ LẤY ĐI CÔ BAO NHIÊU THỜI GIAN RỒI. GIỜ CHÚNG TÔI XIN MẠN PHÉP TỰ MÌNH THĂM QUAN CĂN NHÀ, NGƯỜI CỨ VIỆC NGHỈ NGƠI ĐI Ạ.
Tôi chẳng lấy làm lạ, mà còn mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại bằng cách gật đầu, tôi biết rằng chỉ cần làm thế thì người vú của tôi sẽ biết làm gì tiếp theo. Quả nhiên, quản gia đã chờ trước bên ngoài và bước vào phòng gõ cửa:
-Thưa công chúa, tôi đã được lệnh của hoàng đế và nữ hoàng dẫn hoàng tử đi thăm quan, chỉ cần người cũng đồng ý giao phó, tôi sẵn lòng làm việc này.
Cái kịch bản này đã theo đúng sắp xếp, chả lẽ tôi lại đảo lộn nó, tôi nhẹ nhàng gật đầu rồi ra hiệu cứ làm theo ý của quản gia, và ông ấy cũng hiểu, và như thể sai khiến, ông ấy đứng đợi thêm vài phút rồi mới dẫn hoàng tử cùng người hầu của họ ra khỏi phòng.
Tiếng chân đi rất xa rồi tôi mới thở phào,nghiêng đầu trầm tư hồi lâu. Theo tôi nghĩ, hoàng tử cùng người hầu của họ gọi tôi là công chúa chắc là theo lịch sự nhưng còn quản gia, sao lại gọi thế nhỉ? Tôi quay sang phía vú em của mình, khẽ hỏi:
-Chũng ta cũng là 1 trong các gia tộc hay sao mà họ gọi toi là công chúa?
Bấy giờ, người vú em của tôi chở nên hơi ngạc nhiên, những cũng kẽ cười rồi trả lời:
– Thưa cô chủ, gia đình chúng ta quả nhiên là 1 trong gia tộc, mà không những thế còn là gia tộc lớn nhất. Tôi thật sự cũng không tưởng tượng nổi được quyền lực của ông bà Đế lớn tới đâu.
Tôi sững người, những cũng chấn tĩnh, tôi đã hiểu vì sao từ trước tới giờ, hễ tôi được ba mẹ dẫn đi đâu thì cả đoàn người ở đó khiếp sợ, … Khi thật sự hoàn hồn bởi sự thật đáng ngạc nhiên, tôi chạy vội ra ngoài, nhanh chóng tìm tới chỗ mà hoàng tử đó đang thăm quan, ra vẻ hơn trước, tôi bước tới phía họ. Ra lệnh cho người hầu bế tôi lên, bước tới gần chỗ họ hơn. Hình như họ cũng đã quay lại, bấy giờ tôi mới để ý, không chỉ có mỗi tên hòang tử như trước mà còn có cả gia đình “bố mẹ chồng” và bố mẹ tôi ở đó, họ đứng nhìn khi thấy tôi bước tới
Như thể rất ngạc nhiên, ông bà thông gia bước tới gần tôi, vuốt nhẹ mái tóc của tôi, họ cười rất tươi và nói:
-Quả nhiên là người, thật xinh đẹp làm sao. Công chúa còn nhỏ mà thật sự rất dễ thương.
Tôi hiểu rằng đã đến lúc thể hiện, tôi ra lệnh cho người hầu thả tôi xuống Cúi chào như thức thường lệ. Hình như tôi khiến họ ngạc nhiên hay sao, tôi chả biết làm gì ngoài việc chạy tới chỗ ba mẹ. Họ bế tôi lên rồi tự hào giới thiệu
– ĐNT: Đây là con gái cùa chúng tôi, Đế Lạc Yên.Con bé vừa hơn 1 tuổi.
Mẹ tôi thêm lời để tạo tiếng tự hào cho bản thân…
-ĐXN: Nó là một cô bé có tài, ông bà sẽ còn ngạc nhiên nếu sống cùng con gái chúng tôi.
Tiếng cười nói kể lể ngập tràn cả 1 góc dinh thự, ba mẹ tôi càng kể lể tài năng của tôi bao nhiêu, thì ba mẹ hôn phu tôi càng kể kể bấy nhiêu. Sah khi ưng ý đôi bên và bữa tiệc kết duyên của chúng tôi kết thúc, họ đã phải ra về. Tài năng bố mẹ kể lể nhau cũng chỉ là lời hống hách vô căn cứ, vì thế trước khi ra về tôi phải chạy ra cửa, tiễn họ cùng đôi câu nói mà tôi đã phải im lặng hơn ngày mói có cơ hội thể hiện:
– TẠM BIỆT CẢ NHÀ, MONG SỚM ĐƯỢC GẶP LẠI MỌI NGƯỜI VÀO NGÀY GẦN NHẤT. BUỔI TỐI TỐT LÀNH!!!
Trước ánh mắt ngạc nhiên tới kì lạ của gia đình đó, tôi hoàn toàn hiểu rằng, họ đã có chút xấu hổ và có chút ái ngại trước sự phát triển của tôi. Một cô bé mới 1 tuổi mà nói năng giỏi hơn con họ, họ biết họ không còn thể hiện được bao nhiêu vào lần gặp sau rồi.
Ba mẹ đứng cùng tôi chờ tới lúc họ đi hẳn và cả nhà cười lớn, đặc biệt là ba tôi. Ông ấy nói:
– Làm tốt lắm con gái, chúng ta mau vào nhà xem phim đi, ba chán rồi !
Bạn đang xem bài viết Vì Tôi Là Thiên Bình – Thiên Thần Là Tôi, Ác Quỷ Cũng Là Tôi trên website Duongveyeuthuong.com. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!